Lúc tan làm cũng đã là 6 giờ tối, Cảnh Nghiên nhìn đồng hồ sau đó thu dọn đồ đạc. Thiền Mộng ngồi bên cạnh quay sang hỏi cô: "Lát chúng ta đi ăn đồ nướng không? Mình biết quán này ngon lắm."
Cô nhìn cô ấy lắc đầu từ chối: "Không đâu, tối nay mình có hẹn rồi. Để hôm khác đi rồi chúng ta đi sau."
Thiền Mộng nghe vậy thì gật đầu: "Vậy được, mà hôm nay cậu có hẹn với ai thế?"
"Là người mà mình nói, anh ấy đó."
Cô ấy nhìn cô hỏi: "Người mà cậu xem mắt cũng là mối tình đầu của cậu đó hả?"
"Đúng vậy. Thôi mình đi trước đây, cậu lát nữa lái xe về chú ý an toàn."
Nói rồi cô đứng dậy cầm túi xách rời khỏi văn phòng. Thiền Mộng nhìn bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa mới thu hồi tầm mắt. Cô ấy cảm thấy hai ngày nay đối với bản thân giống như là chứng kiến được một câu chuyện của tiểu thuyết ngôn tình vậy. Không suy nghĩ nhiều nữa, cô ấy cũng đứng dậy cầm túi xách rời khỏi.
Lúc Cảnh Nghiên từ bên trong tòa soạn đi ra đã thấy một chiếc xe màu đen đang đậu trước đó. Và tất nhiên chiếc xe này không phải là chiếc xe BMW mà lúc trước cô đi với anh, nhưng cô có linh cảm rằng đây là xe của anh.
Cô đi tới gõ lên cửa sổ xe, kính xe được hạ xuống hé lộ gương mặt điển trai của Từ Vũ đang ngồi ở ghế lái. Anh quay sang nhìn cô, nói: "Lên xe đi."
"À được." Cô nhanh chóng mở cửa xe ghế phụ ra ngồi vào sau đó đóng cửa lại.
Anh cũng không nhìn cô chỉ nhìn về phía trước, nhắc nhở: "Dây an toàn."
Cô nghe thế thì nhớ ra nên vội thắt dây an toàn vào. Anh lúc này mới khởi động xe rồi lái đi. Trên suốt đường đi cả hai đều im lặng không nói với nhau câu nào, bầu không khí này cũng khá giống với bầu không khí hôm qua lúc anh đưa cô về.
Một lát sau hai người đi tới một nhà hàng nằm ở trung tâm thành phố. Anh đã đặt bàn sẵn nên lúc này hai người chỉ việc đi theo sau nhân viên đến bàn đã đặt. Bàn lần này mà anh đã đặt chính là nằm trong một căn phòng bao riêng nên khá yên tĩnh.
Từ Vũ kéo ghế ra rồi quay sang nhìn cô: "Em mau qua đây ngồi xuống đi."
Cô nghe vậy thì đi tới ngồi xuống, lúc này anh mới đi tới ghế đối diện cô ngồi xuống. Anh cởϊ áσ khoác vest ra đặt lên ghế, xắn tay áo lên rồi nói: "Tôi đã gọi món rồi, em có muốn kêu thêm gì không?"
Cảnh Nghiên nhanh chóng lắc đầu: "Không cần đâu."
Anh vắt chéo chân hai tay để trên bàn rồi nhìn chằm chằm vào cô một lúc khiến cô cảm thấy không được tự nhiên. Lúc này anh mới lên tiếng hỏi: "Sao em đồng ý kết hôn với tôi?"
Cô biết anh hôm nay hẹn cô đi ăn thì cũng biết được anh sẽ hỏi cô câu này. Cô nhìn anh rồi trả lời: "Tôi cảm thấy lời nói của anh trưa hôm qua khá hợp lý. Chúng ta cũng đã từng quen biết, từng yêu nhau nên hiểu nhau. Thời điểm hiện tại kết hôn với anh tôi thấy là điều thích hợp nhất. Với lại ba tôi tuổi cũng đã lớn, sức khỏe cũng không được tốt. Tôi muốn ba tôi an tâm cũng như là thấy con gái mình đã lấy chồng."
Anh nãy giờ vẫn cứ ngồi im lặng nhìn cô không nói lời nào. Sau khi cô nói xong, anh im lặng một lúc rồi nói: "Tôi biết rồi. Ngày mai cuối tuần, tôi sang nhà ba mẹ em chào hỏi."
Cô đang cầm ly nước lên uống nghe anh nói vậy thì ho sặc sụa. Anh nhanh chóng lấy khăn giấy đưa cho cô, đi tới vỗ lưng hỏi: "Không sao chứ?"
Cô nhận lấy khăn giấy lau miệng, lắc đầu: "Tôi không sao. Nhưng ngày mai anh sang gặp ba mẹ tôi liệu có gấp quá không?"
Anh thấy cô đã ổn thì trở về chỗ ngồi xuống, lắc đầu: "Không đâu, hiện tại chúng ta đã đồng ý kết hôn với nhau thì sớm hay muộn cũng sẽ là vợ chồng. Vì thế nên chúng ta làm vợ chồng sớm một chút, gia đình hai bên cũng an tâm hơn."
Lúc này nhân viên phục vụ đi vào đặt đồ ăn lên bàn, cô cũng không nói gì. Cô cảm thấy câu đó của anh cứ cấn cấn như nào nhưng mà nghe anh nói lại cảm thấy hợp lý khiến cô không thể nào phản bác lại được.
Đang miên man suy nghĩ thì dĩa bít tết đã được cắt sẵn đặt trước mặt cô. Cô thấy anh bưng dĩa của cô còn chưa cắt sang về chỗ mình, anh nhìn cô nói: "Em mau ăn đi, tôi đã cắt sẵn cho em rồi."
Cô nhìn dĩa bít tết trước mặt rồi nâng mắt nhìn anh, nói: "Cảm ơn anh."
Suốt buổi ăn hai người cũng không nói gì nhiều, thi thoảng thì anh sẽ hỏi thăm công việc đang làm của cô sau đó cũng không nói thêm gì.
Ăn xong thì anh đưa cô về nhà, trước dưới khu chung cư anh dừng xe lại rồi quay sang nhìn cô đang ngồi bên cạnh tháo dây an toàn, anh hỏi: "Ngày mai mấy giờ em về nhà? Tôi sang đưa em đi sẵn gặp ba mẹ em."
Cô quay sang nhìn anh rồi nói: "9 giờ sáng mai."
"Được, 9 giờ sáng mai tôi sẽ tới rước em. Lát nữa em ngủ ngon."
"Anh cũng thế, ngủ ngon."
Cô gật đầu chào anh rồi mở cửa xe bước xuống đi vào bên trong chung cư. Lúc cô về tới căn hộ, khi đi tới cửa sổ nhìn xuống thì thấy chiếc xe của anh vẫn còn đang đậu ở đó. Nhưng không để cô nhìn lâu thì chiếc xe của anh cũng đã lái đi, cô cũng không nghĩ nhiều mà về phòng tắm rửa thay quần áo.
Từ Vũ cũng không lái xe về nhà mà chạy thẳng tới công ty. Lúc anh bước xuống xe thì thấy Thệ Vĩ từ trong công ty đi ra, anh ấy thấy anh thì kinh ngạc đi tới hỏi: "Từ tổng, sao giờ này anh còn quay lại công ty? Tôi tưởng anh sẽ về nhà nghỉ ngơi."
"Công việc còn chưa giải quyết xong nên tôi về công ty làm cho xong. Cậu về trước đi, sáng mai cậu nhớ mua những món đồ mà lúc nãy tôi đã gửi tin nhắn cho cậu. Đem qua sớm cho tôi."
Thệ Vĩ gật đầu: "Vâng, tôi biết rồi Từ tổng."
Anh cũng không nói gì thêm mà cầm áo khoác đi vào bên trong công ty. Thệ Vĩ nhìn bóng lưng anh thầm nghĩ, một tuần bảy ngày thì hết sáu ngày anh ở lại tăng ca rồi. Anh ấy lắc đầu rồi đi tới xe của mình, mở cửa ngồi vào.
Sáng ngày hôm sau ở căn hộ của Cảnh Nghiên, mặt trời cũng đã lên cao. Cô đang ngồi ở bàn ăn vừa ăn sáng vừa nói chuyện điện thoại với Đoan Di, mẹ cô.
Cô cầm lấy bánh mì cắn một miếng rồi nói: "Mẹ, một lát nữa Từ Vũ anh ấy sẽ về cùng con ra mắt ba với mẹ."
Cô vừa nói xong thì đầu dây bên kia yên tĩnh khiến cô phải nhìn lại xem có còn đang gọi không. Cô nói: "Alo, mẹ. Mẹ còn nghe không?"
Đoan Di nghe cô gọi thì nhanh chóng nói: "Vậy là hai đứa thấy hợp ý với nhau sao. Thế thì hay quá nhưng mà hôm nay Từ Vũ về sao không nói với mẹ trước một tiếng để mẹ còn chuẩn bị."
Cô cầm ly sữa lên uống một ngụm rồi nói: "Bây giờ con nói cũng chưa muộn mà."
"Thôi mẹ không nói với con nữa. Mẹ cúp máy đi ra chợ mua đồ về nấu đây."
Nói xong thì bà nhanh chóng cúp máy, cô nhìn điện thoại đã bị tắt thì lắc đầu tiếp tục ngồi ăn sáng. Cũng chỉ là Từ Vũ sang thăm nhà thôi mà, có cần quýnh quáng thế không.
Đang ăn thì tiếng chuông điện thoại reo lên, cô tưởng là mẹ gọi tới nên cũng không nhìn số mà nhanh chóng bắt máy: "Alo, mẹ."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ: "Tôi không phải là mẹ em."
Lúc này cô mới hoàn hồn, hắng giọng: "Xin lỗi anh, tôi tưởng là mẹ tôi gọi tới nên mới nói như thế."
Từ Vũ nghe vậy thì nói: "Không có gì, tôi đã tới dưới chung cư của em rồi."
"Vậy anh đợi tôi một chút, tôi xuống ngay đây."
Anh nghe thấy giọng nói gấp gáp của cô thì bảo: "Em cứ từ từ đừng vội. Đợi em một chút cũng không sao."
"Được, anh đợi tôi một lát." Cúp máy cô đem dĩa và ly đi vào bếp rửa sau đó vào phòng lấy túi xách đeo vào.
Lúc cô từ chung cư đi ra thì đã thấy chiếc xe BMW quen thuộc của anh. Cô đi tới mở cửa ghế phụ ra ngồi vào, thắt dây an toàn rồi nhìn anh nói: "Buổi sáng tốt lành."
Anh nhìn cô gật đầu: "Buổi sáng tốt lành. Chúng ta đi được rồi chứ?"
Cô gật đầu: "Đã được rồi."
Anh lúc này mới lái xe chạy đi, cô quay sang nhìn anh hỏi: "Chiếc xe hôm qua của anh đến đón tôi đâu rồi?"
Anh nghe vậy thì nói: "À tôi trả cho trợ lý của tôi rồi. Hôm qua đến đón em ở tòa soạn nếu lái chiếc xe này sẽ dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác. Tôi biết em không muốn nhiều người chú ý đến."
Cô nghe anh nói như vậy thì trong lòng khá bất ngờ, không nghĩ tới là anh sẽ suy nghĩ thấu đáo như vậy. Cô quay sang nhìn phong cảnh bên ngoài, anh ở bên cạnh nói: "Từ đây đến trấn Hà cũng phải tầm hai tiếng. Em nếu muốn nghỉ ngơi thì hạ ghế xuống nằm, như vậy sẽ thoải mái hơn."
Cô lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, tôi ngồi như vậy ngắm phong cảnh là được rồi."
Nói thì nói vậy nhưng một lát sau thì cô đã ngủ thϊếp đi, do tối qua cô ngủ khá muộn sáng ra phải thức sớm nên giờ cô mới buồn ngủ như thế. Anh thấy cô như vậy thì dừng xe lại, sau đó hạ ghế cô xuống rồi nhẹ nhàng để cô nằm xuống. Anh đưa tay ra ghế sau lấy cái chăn rồi đắp lên người cô.
Lúc này khoảng cách giữa cô và anh khá gần, anh nhìn cô thật chăm chú trong ánh mắt của anh có một thứ gì đó rất khó để diễn tả. Anh cứ nhìn cô như vậy còn cô thì vẫn cứ ngủ say không hề biết gì.
Lát sau anh thu hồi tầm mắt rồi ngồi đàng hoàng lại ghế lái, lái xe đi tiếp. Người mà anh cho rằng đang ngủ say lúc này mới thở phào một hơi. Thật ra từ lúc anh hạ ghế xuống cho cô để cô gối đầu nằm lên là cô đã tỉnh giấc rồi nhưng anh cứ nhìn cô làm cô phải giả vờ ngủ, không biết gì.
TruyenHD
TruyenHD