Đúng thời khắc những tảng đá to kia rơi xuống, Trịnh Minh Viễn liền nhoài người ra khỏi xe, một tay anh không biết đã cầm bom sóng âm từ lúc nào, ngay lập tức quăng mạnh về phía trước.
Bom sóng âm này là loại bom không gây ra phản ứng nổ nhưng sức công phá thì lại vô cùng lớn, gần như không kém cạnh các loại bom thông thường là mấy. Sau khi được kích hoạt, tần số sóng của bom chỉ trong 1 giây đã đạt mức cực đại, sau đó lập tức phá hủy tất cả những thứ ở gần mình trong khoảng cách mười lăm mét bằng âm thanh.
Trịnh Minh Viễn quăng xong liền nhanh như cắt quay đầu vào trong xe, một tay cầm volang, một tay kéo Thanh Tịnh ôm vào lòng, ghì chặt cô trong ngực mình.
“Nín thở, cố gắng đừng nghe gì”. Anh nói.
“Chuyện…”. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến Thanh Tịnh còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì bên tai đã đột nhiên vang lên những tiếng rít vô cùng nhức óc, âm thanh nhỏ vụn nhưng bén nhọn khiến toàn thân phải nổi da gà, tiếp theo âm thanh này cứ liên tục phát tán rộng ra và mạnh hơn khiến dây thần kinh trong đầu Thanh Tịnh căng lên, chỉ chốc lát sau toàn thân đã đau đớn đến mức cực điểm.
“Viễn… aaaa”.
“Tịnh, cố chịu đựng, cố chịu đựng”. Trịnh Minh Viễn gằn giọng, càng ôm chặt lấy cô.
Những âm thanh sắc lạnh ấy như những con dao bằng pha lê xuyên thẳng vào màng nhĩ của Thanh Tịnh, tai cô dù được Trịnh Minh Viễn bảo vệ vẫn không thể nào chịu đựng nổi, cả người run lên bần bật, miệng vô thức phát ra mấy tiếng “aaaa” vô nghĩa theo bản năng.
Trịnh Minh Viễn lúc này vừa phải tập trung lái xe, vừa phải tăng lực siết cô vào trong lòng, thêm nữa lại phải gồng mình lên để chịu đựng tần số khủng khϊếp của sóng âm, vậy mà giọng nói của anh vẫn không hề suy chuyển: “Không sao, một chút nữa sẽ qua thôi. Không sao”
Cô ở trong lòng anh, nghe được âm thanh bình tĩnh phảng phất như dãy núi này có sập xuống cũng chẳng liên quan đến bọn họ của Trịnh Minh Viễn, bỗng dưng sự hoảng loạn trong lòng ngay lập tức dịu đi, thay vào đó là cảm giác được vỗ về trấn an lẫn một niềm đau đớn như tâm linh tương thông ngấm dần vào xương cốt.
Anh ôm cô trong lòng có nghĩa là tai anh không được bảo vệ trước âm thanh khủng khϊếp kia, anh hy sinh chính bản thân mình để che chở cho cô, trong giờ phút này vẫn nói được câu “không sao” để động viên cô, Trịnh Minh Viễn dường như đã làm tất cả để cho cô được bình an dưới đôi cánh của anh, vì vậy, cô cũng nhất định không thể tiếp tục hoảng sợ.
“Em không sao, không sao”. Âm thanh sắc nhọn kia vẫn liên tục đâm vào hệ thần kinh của Thanh Tịnh, khiến cô phải nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Viễn, em không sao”
“Có anh ở đây. Đừng sợ”. Trịnh Minh Viễn gồng đến mức các cơ bắp trên người nổi lên cuồn cuộn, lớp da thịt rắn chắc như sắt thép cuộn chặt lấy người Thanh Tịnh: “Ôm chặt lấy anh”
Anh vừa nói xong, ngay gần họ lại vang lên tiếng thủy tinh nhanh chóng rạn ra, tiếp theo đó là âm thanh kính chống đạn phía trước vỡ toang. Trịnh Minh Viễn lúc này đến nghĩ cũng không cần nghĩ đã ngay lập tức xoay người về bên phải, bao bọc toàn bộ Thanh Tịnh ở giữa thân thể mình và ghế lái, dùng chính tấm lưng mình để che chắn cho cô.
Thanh Tịnh thấy anh đột ngột xoay người như vậy, cảm giác có điều không ổn liền ngay lập tức thò tay lên lưng Trịnh Minh Viễn, cuối cùng phát hiện ra trên đó bị cắm chi chít những mảnh thủy tinh nhỏ vụn như hàng trăm mũi tên, máu tươi bắt đầu tuôn ra đầm đìa, chỉ trong vòng vài giây đã thấm ướt hết cả một bàn tay cô.
Máu tươi, thủy tinh, bom sóng âm, kính chống đạn!!! Kính chống đạn dày ba tấc phía trước không chịu được lực tác động của sóng âm đã vỡ ra thành hàng ngàn mảnh, biến thành một cơn mưa thủy tinh cắm vào lưng Trịnh Minh Viễn, còn cô thì lại an toàn nép chặt trong lòng anh.
“Viễn”. Cô gần như giằng ra khỏi người anh, nước mắt cuối cùng cũng không chịu được, lập tức rơi xuống: “Buông ra, buông em ra”
“Anh không sao, em ngồi yên”. Trịnh Minh Viễn bình tĩnh liếc về phía trước, vẻ mặt không những không hề biến sắc mà thậm chí cả cơ thể cũng không hề thay đổi. Anh không run rẩy, không hoảng sợ, thậm chí là không buồn nhíu mày lấy một cái, dường như không hề biết đau, trầm trầm cất giọng: “Sắp ra đến bên ngoài rồi”.
Những viên đá đang sụp xuống bị tác động của bom sóng âm liền ngay lập tức vỡ tan ra thành những mảnh vụn nhỏ như tro tàn, rơi lả tả xuống bên dưới, lúc này, hai chiếc Humer của bọn họ cũng đã ra đến gần cửa hầm xuyên núi, tuy nhiên bên ngoài đã được Jason cẩn thận rào một tầng cửa song sắt, muốn vào được bên trong nhất định phải đâm xuyên qua.
Trịnh Minh Viễn vừa nhìn thấy song sắt liền buông Thanh Tịnh ra, quay đầu cầm chặt lại vô lăng: “Ôm chặt lấy anh”
Cô lúc này vẫn còn hoảng loạn vì máu trên lưng anh tuôn ra quá nhiều, nhưng tình thế cấp bách như vậy cũng chẳng còn cách nào khác, đành vòng tay ôm chặt lấy Trịnh Minh Viễn, gào lên: “Em ôm rồi, anh mau ra khỏi chỗ này đi”
Lời vừa dứt thì mũi xe Humer đã húc bay cánh cửa sắt khóa bên ngoài đường hầm xuyên núi, bọn họ theo quán tính bị đẩy ngược về phía trước rồi lại bị xô mạnh về phía sau, những mảnh kính cắm trên lưng Trịnh Minh Viễn đập vào ghế da, cắm vào sâu hơn, còn Thanh Tịnh được anh bao bọc cho nên không có bất kỳ sự tổn thương nào cả, chỉ có trái tim và lòng dạ của cô lại theo từng nỗi đau trên thân thể anh mà trở nên vô cùng đau đớn.
Chính là loại đau đớn tâm linh tương thông, chỉ cần Trịnh Minh Viễn tổn thương, Thanh Tịnh đương nhiên cũng sẽ không hề dễ chịu.
Bên ngoài, ánh sáng rức rỡ của buổi sớm mai rọi đến khiến cho mọi người ngồi trong xe trong thoáng chốc bị lóa mắt. Thời gian bọn họ đi trong đường hầm tối đen kia thực ra không nhiều, cũng chỉ khoảng vài phút, tuy nhiên vài trăm giây ngắn ngủi ấy với tất cả mọi người lại dường như dài bằng cả một thế kỷ. Chỉ có những người ở trên hai chiếc xe vừa đi xuyên núi đó mới biết, bọn họ quả thực vừa lách được qua một khe cửa sinh quá hẹp, giành giật được một đường sống nhỏ nhoi từ trong một đường hầm định sẵn là chết dưới sự chỉ đạo phi thường của Trịnh Minh Viễn. Bây giờ ra bên ngoài nhìn thấy ánh sáng mặt trời mới có cảm giác mình vừa được sống lại, ai nấy đều không tránh khỏi một phen bị chói mắt nhưng trong lòng lại không nén được một tiếng thở phào.
“Thoát rồi, chúng ta thực sự thoát rồi”. Thanh Tịnh che mắt kêu lên. Đằng sau, chiếc Humer của Đinh Nhật và Võ Hoành cũng an toàn lao ra khỏi đường hầm xuyên núi khiến tinh thần của tất cả lại càng như được xốc lại: “Đại ca, chúng ta làm được rồi”
Jason quả nhiên đã sớm bài binh bố trận kỹ càng, trên sườn núi giăng bom trục, trong đường hầm lại đặt sẵn các loại bom phản ứng nổ, chắc chắn ở bãi đất trống bên ngoài cũng đã lắp ráp đủ các loại tên lửa chống trực thăng và máy bay. Chỉ có điều dù giăng đủ loại thiên la địa võng thế nào thì hắn cũng vẫn thua một người có IQ khủng bố như Trịnh Minh Viễn mười bậc. Jason thua cả về trí tuệ, thua cả bản lĩnh, thua cả thực lực, ở Trịnh Minh Viễn tất cả mọi thứ đều có thể từ tầm thường trở thành phi thường, từ nhất sinh cửu tử trở thành thập phần sống sót.
Anh để Trần Nhiên mai phục trên núi còn bản thân lại liều mình xông vào từ đường núi trước, kế hoạch có vẻ nguy hiểm nhất trong các đường tấn công nhưng nếu bình an thoát được khỏi đường hầm kia, thì đó là lại là đường tấn công Jason trực diện nhất, cũng là hiệu quả nhất, khiến hắn muốn trở tay cũng không được.
Trịnh Minh Viễn bây giờ lại từ một kẻ bị giăng bẫy trở thành thợ săn. Jason biến thành con mồi trong tay anh.
“Ngồi chắc vào”. Trịnh Minh Viễn thần sắc vẫn không thay đổi, ánh mắt vẫn chuyên tâm nhìn về phía trước như đang tính toán cái gì đó, một tay đã bắt đầu rút súng ra.
“Em ngồi chắc rồi, súng cũng đã lên đạn, chỉ chờ lệnh của anh”. Mái tóc Thanh Tịnh bay theo chiều gió, thanh âm tỏa ra sự kiên định và quyết liệt khiến ai đó nghe xong cũng phải hài lòng.
Trịnh Minh Viễn khẽ gật đầu, nói qua tai nghe: “Nhiên”.
Trần Nhiên lúc này vẫn cheo leo ở trên sườn núi chờ bom trục bắn hết một lượt đạn, nghe đại ca gọi mình liền hô to một tiếng: “Đại ca”
“Tấn công theo lệnh của tôi, những người còn lại di chuyển theo đường bộ, dùng bom sóng âm phá đá ở đường hầm rồi xông vào”
“Rõ, đại ca”
Trịnh Minh Viễn vừa dứt lời thì tầm mắt đã bắt đầu nhìn thấy khu vực mà Jason dựng lều bạt, khoảng cách chỉ còn khoảng hơn một trăm mét nữa. Thanh Tịnh biết không có thời gian để chăm sóc cho vết thương của anh cho nên trận này bắt buộc phải đánh càng nhanh càng tốt, cô vác súng máy lên vai, hướng thẳng nòng về phía lều bạt rồi nói: “Em lo cánh phải, anh cánh trái và trực diện”
Trịnh Minh Viễn liếc mắt nhìn cô, thấy rõ sự quật cường và bướng bỉnh trên khuôn mặt lấm lem bụi cát của Thanh Tịnh, khóe miệng không kìm được, nhếch lên nở ra một nụ cười: “Được, nhớ tự bảo vệ mình”
“Sếp, anh yên tâm, nhìn em đây”. Nhớ lại những lần được Trịnh Minh Viễn bắt đứng dưới trời nắng 40 độ để luyện bắn súng, bây giờ được thực nghiệm quả thực không hề run tay, Thanh Tịnh chỉ tập trung căn điểm nhắm tới rồi lạnh lùng bóp cò: “Một tên”.
Viên đạn từ nòng súng máy của cô bay đi, ở khoáng cách quá xa nên không nhìn rõ đã ghim vào vị trí nào của tên đàn em của Jason, chỉ thấy hắn còn chưa kịp giơ súng bắn về phía cô đã kêu lên “Hự” một tiếng rồi ngã gục.
Một tên ngã xuống, cô lại không chần chừ thêm một giây một khắc nào mà ngay lập tức xoay nòng về hướng những tên đàn em khác của Jason, bóp cò liên tục. Vừa bắn, miệng vừa gào lên: “Mẹ kiếp, đời này tao ghét nhất xã hội đen, nhất là lũ xã hội đen ghê tởm như chúng mày”
Thanh Tịnh điên cuồng bắn, địch cũng điên cuồng chống trả, tuy nhiên Trịnh Minh Viễn trình độ lái xe quả nhiên có thể đem đua ở trường đua F1, anh xoay bánh lái đến mức bọn Đinh Nhật và Võ Hoành ở phía sau nhìn thấy cũng chóng hết mặt, bụi bay mịt mù. Đương nhiên lũ đàn em của Jason quả thực không thể có cách nào bắn trúng người trong xe, còn Thanh Tịnh do được anh đích thân rèn luyện cho nên cầm súng rất vững, chỉ ở trong xe quét súng tứ phía cũng tiêu diệt được rất nhiều tên địch.
“Tao ghét xã hội đen nhưng tao yêu Trịnh Minh Viễn”. Cô nhìn đám người của Jason bắt đầu nháo nhác, càng hưng phấn hét lên: “Xã hội đen tuyệt nhất là Trịnh Minh Viễn”
Người đàn ông đang lái xe bên cạnh cô nghe thấy câu này rõ ràng hài lòng, anh khẽ cong môi mỉm cười, sau đó đẩy ghế lái lùi ra phía sau, bắt đầu đặt chế độ lái tự động rồi tựa thân thể sát vào thành ghế, hai tay cầm hai súng nã đạn túi bụi về phía trước.
“Nhật, Hoành, tấn công hướng phải”
“Rõ, đại ca”
“Nhiên, bắt đầu đi”.
Lúc này, trận chiến mới thực sự bắt đầu!!!
Trần Nhiên cheo leo ở sườn núi, đúng thời khắc nghe được lệnh Trịnh Minh Viễn thì cũng vừa đếm xong số đạn bắn ra từ bom trục. Rõ ràng đại ca của anh ta chỉ đạo tấn công qua tai nghe mà tính toán thời gian còn chuẩn đến từng giây từng khắc, khiến Trần Nhiên dù đã quá quen nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc lẫn sùng bái ngập ngụa, hét to: “Rõ, đại ca”.
Ở bên dưới, hai chiếc Humer của Trịnh Minh Viễn và Đinh Nhật cũng ngay lập tức tách thành hai hướng, rồ chân ga xông thẳng vào bãi đất trống của Jason. Bọn họ tất cả đều dùng vũ khí hạng nặng, lại tấn công liên tiếp khiến đàn em của Jason trở tay không kịp. Nơi này đây lại không có nơi ẩn nấp lên càng khó chống trả, bọn chúng dù người đông thế mạnh đến đâu cũng không thể dũng mãnh và xuất chúng được như người của Trịnh Minh Viễn, chẳng mấy chốc đã vong mạng hơn chục người.
Cùng lúc này, nhóm thứ hai của Trần Nhiên cũng đã leo lại được lêи đỉиɦ núi, bọn họ vừa yên vị đã lập tức dùng súng bắn tỉa từ trên xuống để yểm trợ hai chiếc Humer bên dưới. Hai nhóm đồng thời thoát khỏi cạm bẫy, lại tấn công cùng một lúc cũng tương đương như hai gọng kìm kẹp chặt Jason trong dãy núi này, thế trận của một kẻ tử thủ trong núi là hắn lập tức bị Trịnh Minh Viễn lật ngược, cuộc chiến này nếu nói không ngoa, Trịnh Minh Viễn đã nắm chắc tới hơn 50 phần thắng.
Thanh Tịnh lúc này mồ hôi đã túa ra nhễ nhại, hai tay cầm chặt báng súng quét ra tứ phía, địch bị dồn vào đường cùng cũng chống trả vô cùng quyết liệt, cô vừa bắn vừa gào lên: “Sắp đến lều của bọn chúng rồi, chúng ta làm gì?”
Trịnh Minh Viễn cầm súng lia một đường về phía một tên đàn em của Jason đang nhắm bắn vào Thanh Tịnh, ghim thẳng một đầu đạn trên ấn đường của hắn, lạnh lùng cất giọng: “Quay đầu”
Vừa dứt câu, anh lại nói với Trần Nhiên qua tai nghe: “Đến lượt cậu”
Hai xe Humer của Trịnh Minh Viễn và Đinh Nhật sau khi hạ sát xong vô số đàn em của Jason liền lập tức quay đầu, đúng lúc này, Trần Nhiên ở trên cao cũng vác một đầu đạn tên lửa composite lên vai, chỉnh ống kính nhắm bắn rồi khai hỏa nhắm thẳng xuống khu lều bạt dưới bãi đất.
Tên lửa bay đi, chưa đầy hai giây sau đã va chạm xuống đất rồi nổ ầm một tiếng kinh thiên động địa, Võ Hoành ngồi trên chiếc Humer biến dạng trông thấy cảnh này, không nhịn được hú hét lên ầm ỹ: “Mẹ kiếp, ông thiêu sống mày, tên khốn Jason”
Đinh Nhật toàn thân xước xát, mặt mũi và tay đều dính đầy máu, vừa cài xe số lùi vừa cầm súng ngắn bắn những tên đàn em còn sống sót của Jason, thở hắt ra một hơi: “Đại ca, còn anh Tuân thì thế nào?”
Trịnh Minh Viễn đạp chân phanh đột ngột, bánh xe cao su ma sát xuống nền đất làm bốc lên trùng trùng khói bụi, anh liếc chỗ lều bạt bây giờ đã trở thành một hố đất đen ngòm sâu hoắm, cất giọng lạnh lùng: “Tuân không ở đây”
Thanh Tịnh nãy giờ mải bắn bắn gϊếŧ gϊếŧ nên cũng không hề nhớ tới Tạ Vĩnh Tuân, nghe xong câu này mới quay sang nhìn Trịnh Minh Viễn, kinh ngạc kêu lên: “Vậy Tuân ở đâu ạ?”
Trịnh Minh Viễn chậm rãi hướng tầm mắt về phía dãy núi phía Nam, bình thản đáp: “Ở kia”.
Tất cả mọi người nghe xong đều ngay lập tức nhìn về nơi ánh mắt anh phóng đến, liền phát hiện ra những phiến đá nơi đó từ từ chuyển động, lộ ra một hang động to và rộng có diện tích bằng một ngôi nhà lớn, bên trong có khoảng vài chục người cầm các loại súng máy hạng nặng chĩa ra phía ngoài.
Tất cả đàn em của Trịnh Minh Viễn, đám sát thủ của bọn họ mới từ bên ngoài xông vào, Võ Hoành và Đinh Nhật, Thanh Tịnh, còn có Trần Nhiên đứng trên đỉnh núi cũng ngay lập tức giương súng về hướng đó.
Hai bên gườm gườm chĩa súng vào nhau, tuy nhiên, không bên nào nổ súng.
“Đó là nơi trú ẩn thật của Jason?”. Thanh Tịnh không nhịn được khẽ nói một tiếng.
“Đó mới chính là đại bản doanh của hắn. Lều bạt bên ngoài chẳng qua chỉ là miếng mồi nhử che mắt mà thôi”.
Thì ra là vậy, Jason là một con cáo già có thế lực tương đương với Trịnh Minh Viễn, làm sao có thể dựng lều bạt sơ sài như vậy được chứ? Lúc quan sát qua Flycam rõ ràng cô đã thấy có điều gì đó không ổn nhưng lại không nghĩ ra thứ không ổn đó là gì, chỉ có Trịnh Minh Viễn nhạy bén tinh tường, anh không những phát hiện ra chỗ lều dựng tạm và đống vũ khí phủ bạt kia đều là giả mà còn nhìn ra nơi trú ẩn thực của Jason.
Quả nhiên không hổ danh là con trai của thiên tài quân sự, chiến thần vĩ đại Quách Dĩ Kiên một thời. Trịnh Minh Viễn đúng là con nhà nòi từ trong trứng!!!
“Trịnh Minh Viễn, thương lượng đi”. Một người đàn ông người ngoại quốc to béo đi lên phía trước, đám đàn em đang cầm súng máy hạng nặng của hắn liền dạt ra hai bên, tuy nhiên nòng súng thì vẫn chĩa thẳng vào hai chiếc Humer của Trịnh Minh Viễn và Võ Hoành, còn có một nhóm cầm súng bắn tỉa hướng lên phía Trần Nhiên trên đỉnh núi.
Trịnh Minh Viễn thần sắc không thay đổi, từ phía sau lưng máu đã chảy ướt đẫm cả một mảng ghế nhưng tất cả chẳng làm anh bận tân. Anh đáp lại Jason bằng tiếng Anh tròn trịa: “Nói đi, mày muốn thương lượng gì?”
“Tao thả người của mày, mày để tao đi. Nếu không, chúng ta sẽ cùng chết ở đây”. Jason vừa dứt lời, một tên đàn em của hắn lôi xềnh xệch Tạ Vĩnh Tuân khắp người đầy máu ra bên ngoài, ném lên phía trước.
Vĩnh Tuân bị đàn em của Jason giày vò lâu ngày, khuôn mặt lẫn cơ thể gần như biến dạng. Mặt mũi anh ta tím bầm sưng húp, quần áo rách bươm vì bị roi quất, khi nhìn thấy Trịnh Minh Viễn liền lồm cồm bò dậy, cố gắng hét to: “Đại ca”
Trịnh Minh Viễn vừa nhìn thấy Tạ Vĩnh Tuân, bàn tay lập tức siết chặt vô lăng đến mức những ngón tay đẹp đẽ của anh kêu răng rắc, Võ Hoành cũng không nhịn được chửi thầm một tiếng, lọt vào tai nghe: “Con mẹ nó, lũ khốn này”
Thanh Tịnh nhìn thấy l*иg ngực của Trịnh Minh Viễn cứng lại hồi lâu, lại thấy Tạ Vĩnh Tuân bị thương đầy mình như vậy, trong lòng cũng có ít nhiều đau đớn. Cô học theo thanh âm bình tĩnh của anh, động viên một tiếng: “Không sao”
Trịnh Minh Viễn khẽ gật đầu, anh im lặng hồi lâu, lát sau mới lạnh lùng đáp: “Mày dám thương lượng với tao, Jason?”.
Anh gườm gườm nhìn hắn, hai tròng mắt đỏ ngầu tỏa ra luồng sát khí vô cùng khủng khϊếp, gầm lên: “Mày cũng nên nhìn rõ xem hoàn cảnh của mày bây giờ lấy tư cách gì để thương lượng với tao? Chỉ cần mày bước thêm một bước thì trán mày lập tức bị đạn của tao ghim một lỗ, thế thì mày lấy con mẹ nó tư cách gì mà dám thương lượng với tao, Jason?”
Đường lui đã bị người của Trịnh Minh Viễn phong tỏa, đường tiến lại bị hai chiếc Humer lẫn Trần Nhiên trên đỉnh núi chốt chặn, Jason bây giờ như một con kiến bị nhét vào trong chiếc hộp, quả thực không có tư cách gì để nói đến hai chữ “thương lượng” với Trịnh Minh Viễn.
“Đúng. Trịnh Minh Viễn, hôm nay coi như mày thông minh, trận này mày thắng”. Jason không giấu sự tôn trọng đối với kẻ đang chiếm thế chủ động là Trịnh Minh Viễn, chậm rãi nói: “Chỉ có điều, nơi này tao đã chôn bom phi hạt nhân. Nếu mày nhất định không mở đường thoát cho tao, chúng ta cùng chết, tên lửa composite cũng vĩnh viễn biến mất. Tao nghĩ một người thông minh như mày sẽ tự hiểu lựa chọn nào là tốt nhất”
———