Bởi Vì Yêu Em

Chương 27

Thanh Tịnh nghe xong liền sung sướиɠ reo lên: “Thật sao? Chúng ta có thể hẹn hò sao?”

Trịnh Minh Viễn nhìn ánh mắt sáng rực lên của cô, lại nhìn điệu bộ hưng phấn như muốn chạy ngay đến trấn cổ để hẹn hò của Thanh Tịnh, trong lòng có hơi buồn cười. Anh bế cô lên đùi mình rồi nói: “Trước tiên đi ngủ đi, ngày mai chúng ta còn có việc”

“Được, được”. Thanh Tịnh gật đầu như giã tỏi, vòng hai cánh tay lên ôm lấy cổ anh: “Đi ngủ thôi, đi ngủ thôi. Ngủ lấy sức mai làm việc, hì hì”

Ngày hôm sau, hai người bọn họ ra trấn cổ từ rất sớm, những người bị thương ở lại trong ngôi nhà trúc để tiếp tục điều trị, những người khỏe mạnh thì thay phiên nhau canh gác, chỉ có một vài sát thủ đi theo âm thầm bảo vệ Trịnh Minh Viễn.

Thanh Tịnh dường như rất phấn chấn cho nên suốt cả quãng đường nói chuyện không ngừng không nghỉ. Cô hỏi anh thổ nhưỡng ở đây thế nào, nắng oi bức thế này không dùng kem chống nắng sẽ không hại da chứ? Người dân ở đây sẽ nói tiếng Tạng hay tiếng Trung?

Trịnh Minh Viễn lúc đầu thường không trả lời, tuy nhiên sau khi thấy cô kiên trì hỏi không biết mệt mỏi như vậy, ánh mắt trong veo lại hiện lên một vẻ tò mò khó che giấu, cuối cùng lại kiên nhẫn giải thích:

“Thổ nhưỡng ở đây rất khắc nghiệt, không thể trồng những loại nông phẩm như những vùng đồng bằng mà phải trồng khoai mì”

“Ồ. Vậy còn da em thì sao? Nắng như thế này sẽ không làm da cháy mất đấy chứ?”. Thanh Tịnh sờ sờ má anh, đột nhiên kêu lên: “Này, tại sao anh đứng ngoài nắng nhiều hơn em, huấn luyện nhiều hơn em mà da lại trắng hơn em? Trịnh Minh Viễn, anh lén dùng mỹ phẩm có đúng không?”

Cũng may lúc này đám sát thủ bảo vệ hai người chia thành mấy tốp, một tốp đi trước dò đường, một tốp đi phía sau phòng bị, tất cả đều duy trì khoảng cách với Trịnh Minh Viễn hơn mười mét để tránh bị người dân nghi ngờ, cho nên mới không ai nghe được câu nói này của Thanh Tịnh.

Trịnh Minh Viễn có chút xấu hổ, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, anh nghiến răng gằn lên từng chữ: “Em im miệng ngay”

“Em không im. Anh đồng ý chúng ta hẹn hò thì hôm nay anh phải nghe lời em. Anh chưa từng nghe ‘hẹn hò thì đàn ông phải ở dưới chân phụ nữ sao’? Em không cần anh phải ở dưới chân, nhưng ít nhất anh phải cho em biết anh dùng loại mỹ phẩm gì đã chứ?”

Trịnh Minh Viễn hừ lạnh một tiếng, sau đó không thèm để ý đến cô nữa mà rảo bước đi nhanh về phía trước. Có điều, Thanh Tịnh vẫn nhất quyết không buông tha anh, lẽo đẽo đi theo hỏi đến mức anh không chịu nổi nữa mới thôi:

“Vũ Thanh Tịnh, có tin tôi gϊếŧ em không?”

“Tin”. Cô gật đầu chắc nịch. Thông thường thì với một người kiệm lời và chỉ thích dùng hành động như anh, lẽ ra cô đã sớm bị cắt lưỡi như Ravic rồi. Thế nhưng hôm nay Trịnh Minh Viễn đã đồng ý hẹn hò, cơ hội ngàn năm có một như vậy, sao cô nỡ bỏ lỡ việc mè nheo hành hạ anh chứ?

“Em còn hỏi nữa tôi sẽ cắt lưỡi em”

“Vậy khi chúng ta hôn nhau thì thế nào?”

Quả nhiên, lần đầu tiên Trịnh Minh Viễn có IQ tột đỉnh, xưa nay lại không hề có lòng kiên nhẫn đối với những loại chuyện nhàm chán như vậy, cuối cùng cũng phải bó tay trước Thanh Tịnh. Anh trừng mắt, dường như đã đã chạm đến giới hạn cuối cùng của bản thân, từ từ nhả ra từng chữ:

“Tôi – không – dùng – mỹ – phẩm. Đây là bẩm sinh”

“Ồ”. Thanh Tịnh lại phấn khích reo lên: “Da trắng bẩm sinh à? Là không bắt nắng bẩm sinh sao?”

Trịnh Minh Viễn đúng là mỹ nam của mỹ nam, gương mặt đã đẹp, cơ thể cũng đẹp, đến làn da cũng trắng khỏe mạnh và không bắt nắng như thế này, tại sao lại không đem đi kiếm tiền cơ chứ? Anh mà làm người mẫu chắc hẳn rất đắt khách, nói không chừng các quý bà đặt hàng anh thường xuyên, tiền kiếm được còn nhiều hơn buôn vũ khí.

Ôi, ông trời đúng là bất công mà!!! Nhưng mà, nếu con của họ sinh ra chắc cũng trắng trẻo thông minh giống anh nhỉ? Gen anh tốt như vậy cơ mà!!!

Thanh Tịnh suy đi nghĩ lại, thấy mình ăn được anh cũng không hề thiệt thòi nên đành tạm hài lòng, sau đó lại tiếp tục chuyển sang chủ đề khác: “Người dân ở đây sẽ nói tiếng Tạng hay tiếng Trung? Em không biết tiếng Tạng, em chỉ biết tiếng Trung”

Trịnh Minh Viễn lúc này vẫn còn tràn đầy nộ khí, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Biết gì tiếng Trung?”

Ý anh là phồn thể hay giản thể. Còn Thanh Tịnh thì lại cười tít mắt rồi nói:

“Em biết mỗi một câu thôi: Wo ai ni. Trịnh Minh Viễn, wo ai ni”

Lần này, vẻ mặt vốn lạnh lùng của anh đột nhiên hơi ngây ra, thật sự không nghĩ con mèo hư này của anh lại đáng yêu đến thế. Cô chọc anh nổi giận rồi lại nịnh nọt theo một cách vô cùng tự nhiên thế này, khiến Trịnh Minh Viễn dù đang bực bội cũng phải bật cười:

“Còn biết nói gì nữa?”

“Em xem phim Trung Quốc chỉ biết thế thôi”. Lúc này hai người đã vào đến trung tâm trấn cổ, xung quanh hai bên đường đầy liễu rủ xuống, những ngôi nhà mang đậm phong cách Trung Hoa xưa cũ nằm yên lặng, đẹp như một bức tranh: “À, em còn biết Nihao, còn biết Xiaxia”.

Cô nhìn những người dân tộc đang tất bật đi lại trên đường, nói vừa đủ để cho anh nghe thấy: “Trịnh Minh Viễn, nihao, xiaxia, wo ai ni”

Một cơn gió mát thổi qua, làm hàng liễu khẽ lay động, rung rinh trước gió. Người đàn ông đứng thẳng lưng dưới con đường đầy nắng, hai tay ung dung đút túi quần, lặng lẽ nhìn một người con gái xinh đẹp hoạt bát ở cách anh không xa.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Trịnh Minh Viễn hiểu được tình yêu đích thực là gì, bình yên đích thực là gì. Hóa ra, hạnh phúc chỉ là mình được ở bên cạnh một người, mỗi ngày đều vì người đó mà vui vẻ, mỗi ngày đều vì người đó mà dành lại một khoảng lặng an tĩnh và thanh bình, như vậy thời gian trôi đi mới không hề uổng phí.

Một người cả nửa đời đều lăn lộn tranh đấu như anh, thực ra bây giờ chỉ cần một một điều giản đơn như thế. Có thể sống bình thường, có thể yêu bình thường, làm một người đàn ông che chở cho Thanh Tịnh suốt đời, một ngày dành ra ba tiếng để chơi với con của hai người cũng tốt chứ sao?

“Tịnh, lại đây”

Cô vui vẻ chạy lại gần anh, vừa định chui vào lòng Trịnh Minh Viễn thì đột nhiên anh giữ hai vai cô lại, chầm chậm nói một tiếng:

“Thích cái gì?”

“Hả?”. Thanh Tịnh tròn xoe mắt nhìn anh, hỏi lại: “Thích cái gì là cái gì cơ ạ?”

Trịnh Minh Viễn đưa mắt nhìn quầy trang sức cách họ vài mét, ánh mắt dừng ở một chiếc vòng bằng ngọc màu vàng óng: “Không phải muốn được tặng quà sao? Em tùy ý chọn đi”

Thanh Tịnh nhìn theo ánh mắt của anh, phát hiện ra bên cạnh Trịnh Minh Viễn có một sạp hàng bán đầy đồ trang sức của người bản địa. Loại trang sức này hầu hết đều là đồ tự làm thủ công, có những vật bằng đồng, có những sợi dây bằng chỉ đỏ, còn có những chiếc vòng hình thù rất kỳ lạ, giống hệt như trang sức đeo trên đầu của công chúa Đại Hãn.

“Đẹp quá”. Cô buông anh ra, chạy đến sạp hàng, gật gật đầu chào hỏi người bán hàng rồi cầm lên mấy thứ đồ trang sức, ướm thử vào tay: “Cái này giống đồ bohemia thế ạ?”

Người bán hàng kia đương nhiên không thể hiểu được ngôn ngữ của cô, chỉ có Trịnh Minh Viễn trầm giọng giải thích: “Người Tạng rất thích đồ trang sức bằng các loại hạt, xâu thành chuỗi cùng với kim loại. Họ quan niệm càng đeo nhiều đồ trang sức thì càng khỏe mạnh, không bao giờ bị nhiễm bệnh”

“Vậy sao? Vậy em cũng phải chọn một cái mới được. Em cũng muốn không bao giờ bị nhiễm bệnh”

Nói rồi, cô nhanh chóng cầm lên một đôi vòng sáng loáng, một chiếc to, chiếc còn lại thì nhỏ hơn: “Chúng ta mua một đôi được không? Em cũng muốn anh khỏe mạnh”

Trịnh Minh Viễn thực ra không thích dùng đồ trang sức, tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt vui vẻ và mong chờ của cô, lại nghĩ đến người con gái này ở bên cạnh anh đã chịu nhiều thiệt thòi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: “Được”

“Thứ này làm bằng đá liệu có vỡ không nhỉ?”. Cô sung sướиɠ gõ gõ ngón tay lên mặt ngọc, bờ môi nhỏ nhắn hơi chu lên: “Nhìn cũng rất cứng”

“Đó là hổ phách”

“Hổ phách ấy ạ?”

Hổ phách còn được gọi là huyết phách, minh phách, hồng tùng chi, là dạng khối nhựa cứng hay nhũ đá, tỏa ra mùi hương dễ chịu. Loại vật liệu này không hiếm nhưng để chế tác ra một chiếc vòng đẹp như vậy thì rất hiếm, nhất là Thanh Tịnh còn nhìn thấy cả một bông hoa dại nhỏ li ti lẫn một con kiến nằm giữa trong khối hổ phách kia, đột nhiên liền cảm thấy vô cùng sung sướиɠ.

“Vậy em lấy cái này nhé, đẹp quá, em thích cái này”. Cô bắt lấy tay anh, không cần chờ anh đồng ý đã đeo vòng hổ phách vào tay Trịnh Minh Viễn: “Vừa tay anh này, đẹp không?”

Trịnh Minh Viễn không buồn chấp cô, cũng chẳng nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn chiếc vòng hổ phách. Thanh Tịnh thấy anh không tỏ thái độ bài xích lại càng hưng phấn, nhặt chiếc vòng nhỏ đeo vào tay mình, chiếc vòng cũng vừa khít làm cô không nhịn được hào hứng, kêu toáng lên:

“Cô ơi tính tiền cho cháu, cháu mua cái này. Cái này này”.

Cô vừa nói vừa khoa chân múa tay, chỉ chỉ vào chiếc vòng. Chỉ tiếc người bán hàng kia lại không hiểu chút gì ngôn ngữ của cô, cứ ngơ ngác nhìn Thanh Tịnh rồi lại nhìn sang Trịnh Minh Viễn.

Trịnh Minh Viễn thấy vậy mới chậm rãi tiến lên một bước, cất giọng nói bằng tiếng bản địa, âm thanh của anh nhẹ nhàng và vô cùng dễ nghe: “Chúng tôi muốn mua hai chiếc vòng này, chúng tôi phải trả bao nhiêu tiền?”

Người bán hàng nghe xong liền cười tít mắt, từng nếp nhăn trên mặt xô lại, giơ liền bốn ngón tay lên trước mặt anh, rối rít nói: “Bốn đồng, bốn đồng”

“Vâng”. Trịnh Minh Viễn lấy tiền ra đặt vào tay người bán hàng, lại nói: “Không cần thối lại”.

“Hai cô cậu đẹp đôi, hai người rất có mắt thẩm mỹ, vòng này chỉ có chỗ chúng tôi mới có, con trai tôi vừa lấy hổ phách từ trên núi về rồi chế tác ngay tối qua đấy. Vòng hổ phách nếu đeo một đôi thì sẽ bên nhau suốt đời, sớm sinh quý tử. Hai cô cậu, sớm sinh thật nhiều con nhé”

“Cảm ơn cô, chúng tôi nhất định sẽ sớm sinh thật nhiều con”. Anh mỉm cười gật đầu, sau đó kéo tay Thanh Tịnh rời đi.

Trước khi đi khỏi, cô còn nghe tiếng người bán hàng vọng đến, ban đầu là nói tiếng bản địa, sau đó chuyển sang nói bằng tiếng Trung: “Xiaxia. Xiaxia”

“Anh biết nói tiếng Tạng à?”. Tay cô vẫn bị anh kéo, ngẩng đầu hỏi.

“Ừ”

“Khi nào dạy em nhé. Ban nãy cô kia nói gì vậy?”

“Nói em không có chút thẩm mỹ nào. Đây là vòng thông thường, giá trị thấp, không có nhiều ý nghĩa. Lẽ ra em nên mua vòng bạc”

“Mặc kệ”. Cô phụng phịu: “Em thích cái này, sau này anh cũng nhất định phải đeo vòng này, không bao giờ được tháo ra. Đây là tín vật của chúng ta”

Trịnh Minh Viễn nhếch miệng cười: “Ấu trĩ”

“Mặc kệ”

Mặc kệ chiếc vòng này không có nhiều giá trị, mặc kệ cô ấu trĩ, chỉ cần Trịnh Minh Viễn đồng ý đeo suốt đời, cô cũng sẽ đeo suốt đời, đó là tín vật vô giá mà không một ai có thể mua được, cũng là vật trói buộc Trịnh Minh Viễn với cô.

Thanh Tịnh nghĩ, sau này, khi em bé trong bụng cô được sinh ra, cô nhất định sẽ quay trở lại đây để đặt cho nó một chiếc vòng hổ phách giống như cha mẹ nó. Thế nên Trịnh Minh Viễn, chuyến này đi nhất định phải sống sót quay về nhé, không cần anh tổ chức một lễ cưới, chỉ cần hai người sớm tối bình bình đạm đạm ở bên nhau là tốt rồi!!!

“Nghĩ cái gì mà ngây ra như vậy?”. Anh kéo tay cô đến mấy gian hàng bán đồ ăn. Ở đây đất đai cằn cỗi nên không có nhiều loại rau củ lắm, chủ yếu chỉ có rau cải và cần tây, còn có cà rốt. Những thức ăn có sẵn bày bán trên đường cũng không phải là bánh bao mà là bánh tiêu làm từ bột đại mạch, màu vàng và hình dẹt nhưng đứng từ xa đã ngửi thấy mùi bột rất thơm.

“Em đang nghĩ nên ăn cái gì trước”. Nhìn thấy thức ăn, Thanh Tịnh sớm quên béng đôi vòng hổ phách, ánh mắt cô sáng rực lên: “Viễn, ăn bánh tiêu. Em muốn bánh tiêu”

“Đó là Tingmo”

“Được, được, Tingmo, Viễn, mau mua cho em”

Trịnh Minh Viễn bày ra điệu bộ nghe lời trăm năm khó gặp, rảo bước đi lại gần sạp bánh Tingmo mua cho cô hai chiếc. Thanh Tịnh vừa đưa lên miệng định cắn thì đột nhiên tầm mắt chợt dừng lại ở trên một thúng hàng của người đàn ông bản địa. Anh đang gánh một tảng thịt bò lớn, xung quanh còn có rất nhiều cần tây và cà chua, trông có vẻ rất hiền lành chất phác như những người dân bình thường nhưng nếu để ý kỹ, sẽ thấy anh ta không hề chú ý đến việc mình đang làm mà dường như chỉ đang nhàm chán thực hiện mệnh lệnh.

Mà ở một trấn cổ nhỏ thế này, sẽ không có nhà nào có người giúp việc cả. Anh ta ắt hẳn đang làm thuê cho ai đó.

“Anh…”. Cô định nhắc nhở Trịnh Minh Viễn hãy chú ý đến người đó, không ngờ quay sang cũng thấy ánh mắt sắc bén của anh nhìn về hướng người đàn ông ấy.

Trịnh Minh Viễn thấp giọng nói nhỏ: “Nhìn thấy rồi”

“Thịt bò cả tảng, cần tây, cà chua”. Thanh Tịnh bắt đầu đánh giá: “Lúc ta đi tới không có nhà nào tổ chức lễ cưới hoặc tiệc tùng gì đó cần nhiều thịt bò như vậy. Mà các thực phẩm này em thấy thường dùng để nấu cơm tây”

Nghe cô nói vậy, anh hài lòng gật đầu, sau đó lại đưa mắt ra hiệu cho đám sát thủ của mình đi theo người đàn ông đó. Trịnh Minh Viễn kéo tay Thanh Tịnh, giả vờ như đang dạo phố phường mua sắm nhưng thực chất là bám theo anh ta, anh nói: “Jason là người Châu Âu, hắn ăn đồ tây”

“Đúng vậy, thực phẩm kia dùng để nấu đồ tây. Hơn nữa, em còn ngửi thấy cả mùi thuốc súng trên người hắn”

“Cái mũi của em cũng không vô dụng”

“Xùy”. Cô bĩu môi nhìn anh, tỏ vẻ không thèm chấp Trịnh Minh Viễn: “Chúng ta mau bám theo”

Người đàn ông gánh thịt bò kia đi ra ngoài trấn, đến một dãy núi cách trấn cổ không xa thì dừng lại. Anh ta nhìn quanh không thấy ai mới dám hạ quang gánh xuống, sau đó đi đến một phiến đá trông có vẻ bằng phẳng, mở một viên đá nhỏ trên đó ra rồi nói vọng vào bên trong:

“Tôi đã về, đại ca, mở cửa”

Ít lâu sau phiến đá to kia vang lên mấy tiếng ầm ầm khe khẽ do dịch chuyển, sau đó lộ ra một đường hầm dẫn vào núi rộng chừng ba bốn mét. Cửa vừa mở ra, người đàn ông kia lại tiếp tục gánh thịt bò đi vào, khi vừa khuất bóng trong hang đá thì cửa hang cũng từ từ đóng lại.

Thanh Tịnh nhìn thấy cảnh này, không nhịn được khẽ rủa một tiếng: “Mẹ kiếp, hóa ra hắn trốn ở trong hang đá, chẳng trách anh Hoành không dò ra được”

“Mau quay về”. Trịnh Minh Viễn thần sắc tỏa ra nồng nặc mùi nguy hiểm, cất giọng nói: “Nơi này chắc chắn lắp camera theo dõi, mọi người quay lại theo đường cũ”

“Rõ, đại ca”.

***

Lời tác giả: Mọi người có thể đặt mua bản mềm ngoại truyện từ ngay hôm nay. Giá bán 100k – Chuyển tiền theo hình thức chuyển khoản.

Sau khi chuyển khoản xong tớ sẽ add vào nhóm, kết thúc truyện sẽ post ngoại truyện vào nhóm đó!!!

———