Bởi Vì Yêu Em

Chương 17

Nhìn thấy nụ cười mang đầy vẻ chết chóc của Trịnh Minh Viễn, vẻ mặt đang đắc ý của Thanh Tịnh lập tức tắt ngấm, sau đó ngay lập tức chuyển thành thảng thốt sợ hãi.

Trước đây ở trong kim tự tháp cô đã từng nhìn thấy anh cười một lần, ngay sau đó là một cái chết vô cùng đau đớn của Ravic. Bây giờ Trịnh Minh Viễn cười lần thứ hai, cũng có nghĩa là cô đừng hòng thoát khỏi chiếc giường này một cách dễ dàng.

Thanh Tịnh càng nghĩ càng khϊếp đảm, biết hổ đã thực sự nổi dã tính cho nên vội vàng tìm đẩy anh ra rồi tìm đường bỏ trốn, tuy nhiên Trịnh Minh Viễn cũng nhanh như chớp bắt lấy, tóm lấy cô rồi ấn xuống dưới giường rồi đè lên:

“Thế nào? Không muốn ăn nữa à?”

“Đại ca, tôi làm sao có bản lĩnh ăn anh đươc chứ?”. Thanh Tịnh bị đè đến không thở được, mặt mày nhăn nhó như muốn cầu xin: “Tôi chỉ dám ăn thức ăn ở nhà bếp thôi, anh là đại ca đứng trên vạn người, tôi không có phúc cũng không có gan ăn anh. Anh đừng coi mấy lời kia là thật”

“Không phải cô đã từng ăn một lần rồi sao? Bây giờ nếu cô muốn ăn thêm lần nữa, tôi cũng không để bụng”

“Tôi đang bị thương, làm sao còn sức lực để ăn chứ. Đại ca, bây giờ tôi thật sự không đói bụng nữa, không muốn xuống bếp ăn nữa”

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cùng lắm nhịn đói ngủ qua một đêm là xong, như vậy dù ngược đãi cái dạ dày của mình còn hơn là bị Trịnh Minh Viễn giày vò trên giường.

Thanh Tịnh tự biết được hơn, nhanh miệng nói không dám đòi xuống bếp ăn đồ nữa, không ngờ Trịnh Minh Viễn vẫn nhất quyết không chịu buông tha, một tay anh vẫn ghì chặt lấy người cô, tay kia đặt bỗng dưng lên một bên bầu ngực cỡ đại của Thanh Tịnh, bóp chặt lấy.

“Á”. Thanh Tịnh bị cơn đau bất thình lình dội đến, giật mình kêu toáng lên.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy nguy hiểm, cười mà như không cười: “Tiếc quá, tôi lại muốn ăn”. Sau đó không đợi cô trả lời đã nhanh chóng cúi đầu ngậm lấy bên bầu ngực còn lại của Thanh Tịnh, vừa cắn vừa mυ'ŧ.

Có điều, Trịnh Minh Viễn đúng là không hề có tý kinh nghiệm nào. Rõ ràng là làm những việc nhạy cảm mà lại dùng sức lớn như vậy!!!

Thế nhưng, dưới sự đυ.ng chạm của anh, cả người cô bỗng chốc như bị điện giật, sự sợ hãi ban nãy bây giờ lại đan xen thêm cả một cả loại cảm giác tê tê ngưa ngứa, bải hoải khó tả, chỉ cảm thấy cơ thể đang dần dần nảy sinh ra một loại trạng thái quái dị không thể nói nên lời.

Từ trong từng mạch máu của cô như có hàng ngàn hàng vạn con sóng cứ xô và thôi thúc không ngừng, nơi bầu ngực bị Trịnh Minh Viễn giày vò rõ ràng vẫn còn chưa lành vết thương và vẫn còn đau, thế nhưng trong sự đau đớn đó lại tồn tại cả một loại đê mê không biết phải miêu tả như thế nào.

Cô buột miệng thốt ra một chữ “Đừng”, nhưng khi nghe chính âm thanh của mình phát ra, Thanh Tịnh lại chẳng cảm thấy nó có sức răn đe nào mà chỉ thấy vô cùng ướŧ áŧ. Ướŧ áŧ đến mức khiến cho người ta có cảm giác như đó chính là lời mời gọi chứ không chỉ là “đừng”.

“Đừng thế này à?”. Tay của Trịnh Minh Viễn nhanh chóng luồn vào bên trong quần ngủ của cô, dù vẫn cách một lớp vải qυầи иᏂỏ nữa nhưng vẫn cảm nhận được bàn tay anh nóng rực chạm vào nơi đó.

Hơi thở của Thanh Tịnh dồn dập, cô vừa thở hổn hển vừa nói: “Không, tôi sai rồi. Dừng lại đi”

Cô nhúc nhích người cố tìm cách trốn tránh, thế nhưng vừa dịch chuyển thì đùi bỗng nhiên chạm vào một vật gì đó, vật ấy vừa cứng lại vừa lớn, mà vừa đoán ra nó là thứ gì thì Thanh Tịnh liền khϊếp đảm đến mức sống lưng trở nên cứng đờ.

Trịnh Minh Viễn thế nào mà lại thực sự nổi du͙© vọиɠ với cô? Cô vốn nghĩ anh ta chỉ đang cố tình giỡn cô tơi tả một trận, không ngờ thân dưới của anh ta lại thực sự cứng lên như vậy. Mà lần đầu hai người làm chuyện đó, cô đã rất chật vật khổ sở mới tiếp nhận được vật đó của anh ta. Trời ạ. Cô đang bị thương cũng chẳng muốn ăn uống gì nữa hết, Trịnh Minh Viễn đừng lên cơn cầm thú vào bây giờ chứ!!!

“Nói nghe dễ thế?”. Anh cười lạnh: “Là cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi trước, bây giờ lại xin tha?”

“Tôi sai rồi, không dám nữa”. Thanh Tịnh yếu ớt cầu xin, nhưng cô càng có bộ dạng thế này, máu trong người Trịnh Minh Viễn lại càng sôi lên sùng sục.

Thực ra, ngay cả bản thân anh cũng không ngờ mình lại bỗng dưng xuất hiện du͙© vọиɠ với cô mà không cần uống thuốc kí©ɧ ɖụ© như lần trước. Anh cũng vốn định chỉ dạy dỗ cô một chút, thế nhưng không hiểu sao khi đôi môi Thanh Tịnh mấp máy đáp lại nụ hôn đầy cuồng dã của anh, cơ thể của anh lại đột nhiên trào dâng một loại khát khao khó diễn tả, huyết quản sôi trào, khi vật kia căng trướng lên khó chịu, Trịnh Minh Viễn mới hiểu ra hóa ra mình thực sự muốn làm việc ấy với cô.

Yết hầu anh lên xuống mấy lần, tai không nghe ra nổi cô đang rêи ɾỉ cầu xin cái gì, bàn tay chầm chậm chạm vào nơi bí mật giữa hai chân đó, sau đó lại cảm thấy quần áo của Thanh Tịnh quá vướng víu nên Trịnh Minh Viễn lại bực bội dùng tay xé phứt đi.

Từng lớp vải rơi lả tả trên giường, rơi cả dưới đất, Thanh Tịnh hoảng hốt dùng tay che các điểm nhạy cảm trên người mình nhưng vẫn không ngăn được ánh mắt sắc bén của Trịnh Minh Viễn nhìn chòng chọc mình. Cơ thể cô trắng trẻo nõn nà, dù có một vài vết sẹo màu màu hồng nhạt, lại thêm cả một vết thương mới lên da non trên ngực nhưng vẫn không giấu nổi một vẻ quyến rũ và khiêu gợi đến say lòng người.

Khuôn mặt cô lấp lánh dưới ánh đèn, mềm yếu mà quật cường, bướng bỉnh mà nhu mì, lúc này vì xấu hổ mà đỏ ửng lên: “Đừng nhìn tôi”

Đôi mắt luôn lạnh lùng của Trịnh Minh Viễn đột nhiên tối sầm lại, hơi thở phập phồng rối loạn, từng giọt mồ hôi rịn ra trên vầng trán sáng ngời của anh. Trước kia, dù Thanh Tịnh đã từng thuộc về anh một lần nhưng Trịnh Minh Viễn cũng chưa bao giờ thực sự nhìn cô, nếu không phải bị uống thuốc kí©ɧ ɖụ© cũng không bao giờ muốn chạm vào người cô. Anh luôn cảm thấy cô vô cùng thấp hèn, càng cảm thấy tìиɧ ɖu͙© là loại chuyện chẳng mang lại ý nghĩa gì, vậy mà bây giờ nhìn người con gái có làn da trong vắt như ngọc nằm dưới thân mình, gò má cô vì e thẹn mà hơi ửng đỏ, anh mới chợt nhận ra một điều rằng: hóa ra Thanh Tịnh đẹp như vậy, đẹp đến nghiêng thành nghiêng nước.

Trịnh Minh Viễn than nhẹ một tiếng trong cổ họng, sau đó bắt lấy hai cánh tay cô gom thành một chỗ, đặt lêи đỉиɦ đầu. Thanh Tịnh giật mình, lại kêu lên: “Đừng”, thế nhưng giờ phút này một chữ “đừng” của cô lại như một mồi lửa châm vào chảo dầu, đốt cháy toàn bộ giới hạn chịu đựng cuối cùng của Trịnh Minh Viễn.

Thì ra, trái cấm là như vậy. Đã không biết mùi thì thôi, đến khi đã ăn một lần rồi sẽ lại muốn ăn thêm lần nữa. Là đàn ông, liệu mấy ai có thể chân chính vô dục vô cầu.

Anh không nói không nói không rằng một tiếng, cúi đầu xuống phủ môi mình lên cánh môi của cô. Trịnh Minh Viễn có lẽ học chuyện gì cũng nhanh, thế nên sau khi Thanh Tịnh chủ động đáp lại anh, lần hôn này kỹ thuật của anh đã tăng thêm được một chút. Lực đạo dần dần nhẹ đi, đầu lưỡi còn biết cuộn lấy đầu lưỡi cô rồi dây dưa đưa đẩy, từ từ dẫn dắt cô vào một loại cảm xúc đê mê chưa từng có.

Trịnh Minh Viễn hôn một lúc, lại hít sâu một hơi rồi từ từ tách hai chân cô ra, lúc này cả người Thanh Tịnh đã mềm nhũn tựa sát vào người anh, hai mắt cũng trở nên đờ đẫn. Cô đã quên mất cô ở lại đây với mục đích gì, cũng quên người đàn ông bên trên cô là ai, và cô là ai. Bây giờ đầu óc chỉ có cảm giác như mình đang lạc trên một dòng sông rộng lớn, lý trí trôi bềnh bồng cùng mặt sóng, ở một nơi nào đó sâu thẳm trong người cô đang trống rỗng mong muốn được lấp đầy.

“Hít sâu, thở đều, thả lỏng ra”. Trịnh Minh Viễn đặt vật đàn ông của mình vào nơi đó, nhớ lại lần đầu kia cô chảy rất nhiều máu, còn khóc nấc lên cấu chặt vai anh, nghĩ lần này cô sẽ tiếp tục đau nên chầm chậm lên tiếng.

Thanh Tịnh xấu hổ cắn môi, không trả lời, chỉ nhắm thật chặt mắt chờ đợi anh.

Đúng lúc anh chuẩn bị công thành đoạt đất thì bên ngoài đột ngột vang lên mấy tiếng gõ cửa khô khốc, sau đó giọng của Tạ Vĩnh Tuân từ truyền vào: “Đại ca”.

Cơn lửa dục bừng bừng trong người vì âm thanh này mà như đột ngột bị dội một gáo nước lạnh, lập tức tắt ngấm. Cả hai người đang chuẩn bị làm đến bước cuối cùng đành phải khựng lại, cơn kɧoáı ©ảʍ đang trào dâng cũng đành nuốt xuống.

Tạ Vĩnh Tuân đi theo Trịnh Minh Viễn bao nhiêu năm, đương nhiên không phải là kẻ không biết điều, nếu không phải thực sự có chuyện cấp bách, nhất định cũng sẽ không đến tìm anh nửa đêm thế này.

Trịnh Minh Viễn hít một ngụm khí lạnh để bình ổn lại, bực tức chửi thề một tiếng: “Mẹ kiếp”, sau đó xuống khỏi người Thanh Tịnh, tiện tay cầm chăn ném lên người cô.

“Có chuyện gì?”. Anh nói vọng ra bên ngoài.

“Đại ca, xảy ra chuyện lớn rồi”. Giọng Vĩnh Tuân vang lên đều đều.

Trịnh Minh Viễn lấy áo khoác choàng vào người, sau đó liếc nhìn Thanh Tịnh đang nằm dưới giường. Cô lúc này mới như vừa thoát khỏi một cơn mê vô cùng hoang đường, vội vội vàng vàng quấn chăn quanh người mình, xấu hổ đến mức mặt đỏ đến tận mang tai, không dám ngẩng đầu lên mà vùi mặt vào gối.

Trịnh Minh Viễn thấy cơ thể cô đã không còn lộ ra bên ngoài mới nói với Vĩnh Tuân: “Vào đi”

Tạ Vĩnh Tuân vừa bước vào phòng đã thấy sau bức bình phong trước giường có những mảnh quần áo bị xé rách nằm tơi tả dưới sàn, có dùng ngón chân để nghĩ cũng đoán được chuyện gì vừa xảy ra trong này. Bàn tay anh ta hơi siết chặt lại để áp chế cảm xúc đang dâng lên trong lòng, hít sâu một hơi rồi tỏ ra như không có gì, đi đến trước bàn làm việc của Trịnh Minh Viễn:

“Đại ca, ở Trung Quốc báo về, lô hàng của chúng ta đang vận chuyển sang Mông Cổ vừa bị cướp”

Sắc mặt của Trịnh Minh Viễn đột nhiên lạnh đến mức không khí tỏa ra xung quanh cũng giảm xuống mấy độ, anh hơi ngả người về phia trước, nhướng mày đáp: “Là kẻ nào làm?”

“Nghe nói là bọn Jason”. Vĩnh Tuân sắc mặt đầy căng thẳng, tấm lưng thẳng tắp đổ bóng dài dưới ánh đèn: “Đại ca, hắn là kẻ trước đây lừa mua vũ khí mà chúng ta bán cho Ravic để chuyển sang Iraq”.

“Ravic chết, hắn không tìm được nguồn mua vũ khí mới nên mới dám táo tợn cướp hàng của chúng ta”. Trịnh Minh Viễn trầm trầm cất giọng: “Vị trí bị cướp chỗ nào?”

“Là ở Cam Túc. Đại ca, bọn chúng ra tay cướp khi đoàn xe của chúng ta di chuyển đến vùng ngoại ô thị trấn Kim Xương”

“Thiệt hại bao nhiêu?”

“Đại ca, hai mươi người của ta đã bị gϊếŧ, chỉ còn lại hai người bị thương nặng là vẫn còn sống sót, vừa mới báo tin về”.

Đáy mắt của Trịnh Minh Viễn lóe lên một tia chết chóc, sát khí toàn thân nồng nặc như muốn đòi mạng người đến nơi. Cây bút trong tay anh bị bẻ “rắc” một tiếng, gãy làm đôi: “Mẹ kiếp”

“Đại ca, lô hàng này là lô hàng thử nghiệm tên lửa bằng composite sợi tổng hợp. Chuyến đi Ai Cập của chúng ta Jason biết, nhưng việc vận chuyển hàng mới thì chỉ có vài người trong nội bộ nắm được thông tin, lại bí mật tuyệt đối. Bây giờ tin đó lại lọt ra ngoài rồi đến tai Jason, ắt hẳn trong chúng ta đã nội gián”.

Câu nói này dù không chỉ đích danh là ai nhưng Thanh Tịnh nằm trên giường lại có cảm giác như Tạ Vĩnh Tuân nói đến mình. Trước khi cô đến chưa bao giờ xảy ra tình trạng như thế này, vậy mà Thanh Tịnh vừa dọn đến Vạn Kim Phúc hơn hai tháng đã bắt đầu xảy ra chuyện.

Trịnh Minh Viễn trầm ngâm một hồi, anh hơi liếc về phía bức bình phong được thêu tay che phía giường ngủ rồi lại nhìn Vĩnh Tuân, lát sau mới chậm rãi cất giọng: “Lập tức bảo Nhật điều tra nội gián cho tôi”.

“Rõ, đại ca”.

“Võ Hoành chuẩn bị vũ khí”. Thanh âm của Trịnh Minh Viễn đều đều, lạnh nhạt nhưng uy quyền, không hề tỏ vẻ khoa trương bề trên nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác vô cùng tôn kính: “Chú cũng chuẩn bị đi, ba mươi phút nữa sang Trung Quốc”

“Rõ, đại ca”

Sau khi Vĩnh Tuân đi rồi, Trịnh Minh Viễn hút hết một điếu thuốc mới đi lại gần giường, ngồi xuống bên cạnh Thanh Tịnh.

Cô vẫn chưa ngủ nhưng không biết nói gì, hoàn cảnh vừa rồi suýt chút nữa hai người đã làm đến bước cuối cùng, bây giờ đối diện với Trịnh Minh Viễn bỗng dưng lại cảm thấy cực kỳ xấu hổ, thành ra cứ mở to mắt nhìn anh mà chẳng biết mở lời ra sao.

Anh dùng lưng ngón tay vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt sắc bén nhìn từng biểu cảm trên mặt Thanh Tịnh: “Nghe thấy rồi chứ?”

Là nghe thấy chuyện anh phải đi, hay là nghe thấy chuyện nội gián? Trịnh Minh Viễn chắc hẳn muốn dò thái độ của cô, cho nên mới hỏi một câu lấp lửng như vậy.

Không làm việc trái với lương tâm thì không việc gì phải sợ, cô hít sâu một hơi rồi gật đầu: “Tôi nghe rồi. Anh phải đi à?”

Con ngươi của Trịnh Minh Viễn lóe lên một tia nguy hiểm, anh hơi mỉm cười, lực trên tay vẫn đều đều vuốt má cô: “Đợi tôi ở đây. Trước khi tôi trở về, đừng để tôi biết cô rời khỏi tiểu khu này dù chỉ một bước”

Thanh Tịnh nuốt một ngụm khí lạnh, biết rõ ràng Trịnh Minh Viễn đang nghi ngờ mình, cô nhìn thẳng vào mắt anh rồi bình thản trả lời: “Anh yên tâm, tôi sẽ không đi”

“Biết thức thời mới là kẻ thông minh”. Anh cười mà như không cười: “Ngoan, ngủ đi”.

———