Cũng may, Trịnh Minh Viễn không dã man đến mức ngày nào cũng kiểm tra đồng thời hành hạ vết thương của cô, cho nên chỉ mấy ngày sau Thanh Tịnh đã có thể tự bước xuống giường, loanh quanh đi đây đi đó.
Tất nhiên, cô chỉ có thể đi trong phạm vi Trịnh Minh Viễn cho phép.
Thanh Tịnh mấy ngày vừa rồi phải nằm trên giường chẳng khác gì bị tra tấn, thường ngày hoạt bát là thế mà phải nằm lì một chỗ khiến toàn thân cô khó chịu như bị kiến cắn. Bây giờ vừa mới đi lại được đã liền xuống nhà bếp đánh chén đồ ăn no căng bụng, ăn xong lại lảo đảo ra bãi huấn luyện súng.
Vỗ về cái dạ dày yêu dấu xong xuôi, nhiệm vụ tiếp theo lại đến vỗ về tinh thần lẫn thị giác. Mà đây lại là nơi nào chứ, ra bãi huấn luyện chẳng phải là được ngắm trai đẹp miễn phí đó sao, chẳng mấy khi Trịnh Minh Viễn không có ở đây, cô tất nhiên phải tranh thủ cơ hội nghìn năm có một này mới được.
Đôi chân mới đi lại được của Thanh Tịnh thật ra vẫn chưa có cảm giác chân thực nhưng vì mục tiêu ngắm trai đẹp đồng thời rèn luyện thêm kỹ năng bắn súng, cho nên vẫn quyết tâm đi xuyên qua một đoạn đường dài trong tiểu khu, ra đến tận bãi huấn luyện đầy nắng và gió.
Lúc này, hàng trăm thuộc hạ của Trịnh Minh Viễn mặc đồng nhất một màu áo sơ mi đen đang đứng phơi nắng luyện súng, bên cạnh vẫn vang lên tiếng Đinh Nhật hô to: “Vào vị trí. 3 vòng quanh hồng tâm… Bắn”
Tiếp theo đồng loạt vang lên hàng trăm tiếng súng đì đoàng, nhìn tấm bia nào cũng nảy sinh ra một loại cảm giác bọn họ bắn bách phát bách trúng.
Thanh Tịnh nép sau một gốc cây to trong bãi huấn luyện, lén nhìn cách mấy người đàn ông lên đạn, nhìn tư thế nhắm bắn, thậm chí nhìn cả cách họ hít sâu thở đều để tập trung tinh thần, sau đó tự ghi nhớ tất cả những điểm này vào trong đầu. Sau này việc gϊếŧ Lâm Quý của cô không thể đơn thuần dùng dao như trước được, nói gặp Trịnh Minh Viễn là vận rủi nhưng thực ra đến bây giờ Thanh Tịnh lại cảm thấy may mắn khi anh ta không gϊếŧ mà còn tự mình huấn luyện cô. Nếu ngày đó không gặp được Trịnh Minh Viễn, e rằng với mấy bài võ mèo cào của mình, cô còn chưa kịp dùng dao gϊếŧ chết được Lâm Quý đã bị hắn đã sớm một quyền đánh gãy cổ.
“Cô nhìn cái gì?”
Thanh Tịnh đang giơ bàn tay phải lên không trung, tự mô phỏng lại động tác bắn súng bằng tay không, đột nhiên nghe âm thanh nồng nặc mùi thuốc súng từ đằng sau truyền đến liền giật mình quay ngoắt lại, mồm miệng há hốc khi nhìn thấy Trịnh Minh Viễn đứng ngay sau đó: “Anh… anh… anh về từ khi nào?”
“Tôi hỏi cô đứng đây nhìn cái gì?”. Thần sắc anh lạnh nhạt, không nhìn ra bất kỳ thái độ gì, chỉ thờ ơ nhả ra mấy chữ.
“Tôi đâu có nhìn gì”. Cô lập tức lấy lại vẻ mặt nịnh nọt thường ngày, cười hì hì: “Đại ca, hôm nay thời tiết tốt nên tôi ra ngoài hít thở không khí chút thôi. Ở đây mát quá, mát thật đấy”
Trịnh Minh Viễn hừ lạnh một tiếng, sau đó tóm lấy tay lôi xềnh xệch cô ra chỗ Đinh Nhật đứng huấn luyện đàn em. Ở giữa bãi đất nắng cháy da cháy thịt, người nào người nấy đều đứng đến mức mồ hôi nhễ nhại. Trịnh Minh Viễn buông tay cô ra rồi ngồi xuống ghế, Tạ Vĩnh Tuân đứng cạnh nhìn thấy liền cung kính châm một điếu thuốc, đưa lên môi anh.
“Ở đây mát nhất, lát nữa hết đợt bắn súng này, cô ra ngoài kia đứng đội táo cho tôi”. Trịnh Minh Viễn liếc Thanh Tịnh, lãnh đạm cất giọng: “Xem ra vết thương của cô đã lành hẳn, hóng mát đi kèm với luyện tập, rất hợp lý”
Thanh Tịnh nghe xong liền có cảm giác trong đầu đì đùng sấm nổ. Thực ra vết thương của cô còn chưa lành, chân còn đứng chưa vững, chỉ tại muốn học bắn súng và ngắm trai đẹp cho nên mới mò ra tận đây. Trịnh Minh Viễn chết tiệt, mấy ngày vừa rồi không thấy anh ta trở về phòng ngủ cho nên cô tưởng anh ta đi Trung Đông, ai ngờ vừa mò ra đây đã đυ.ng mặt.
“Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là muốn vết thương nhanh hồi phục cho nên mới ra đây hóng mát một chút thôi”. Cô rối rít phân bua: “Đại ca, anh xem, chân của tôi bây giờ còn đứng chưa vững, nếu ra kia đội táo chắc là sẽ run như cầy sấy, làm hỏng việc luyện tập của mọi người mất”
“Tôi cảm thấy bên đó rất nhiều gió, cô hóng mát ở đó tinh thần tốt hơn, vết thương chắc chắn sẽ mau lành”
Bọn Vĩnh Tuân, Đinh Nhật nhìn Thanh Tịnh phân bua với Trịnh Minh Viễn, bất chợt nhíu mày. Vẻ mặt Đinh Nhật lộ ra nét căng thẳng, đứng trước mặt cô dùng khẩu hình nói với Thanh Tịnh mấy chữ: “Đại ca ghét nhất là nói dối, muốn sống thì mau nói thật đi”
Vĩnh Tuân cũng phóng một ánh mắt cực kỳ nghiêm túc đến chỗ cô, như cảnh cáo, mà cũng như đe dọa.
Cuối cùng, Thanh Tịnh khóc dở mếu dở một hồi, mà Trịnh Minh Viễn từ đầu đến cuối đều tỏ thái độ bình thản đến mức không thể bình thản hơn được nữa. Người ta nói “Người nổi nóng bộc phát ra bên ngoài thường không đáng sợ bằng người ngoài mặt thì phẳng lặng nhưng trong lòng lại ngấm ngầm ghi thù”. Trịnh Minh Viễn không cần nghĩ đã thuộc dạng người thứ hai, thôi thì địa bàn của anh ta không đến lượt cô làm chủ, cuối cùng đành nói thật: “Anh Viễn, tôi ra đây thực ra muốn học bắn súng”
“Tốt”. Ngữ khí càng lúc càng lạnh khiến người ta không rét cũng run. Trịnh Minh Viễn thản nhiên ngửa đầu tựa vào ghế, bộ dạng vô cùng lười biếng.
“Tôi sai rồi”. Thanh Tịnh cuối cùng cũng tỏ vẻ hối lỗi, nhìn anh bằng ánh mắt đầy chân thành. Trịnh Minh Viễn rút cục lòng dạ có bao nhiêu thâm sâu, không một ai có thể nhìn thấu, tuy nhiên sát khí tỏa ra trên người anh ta lúc nào cũng đậm đặc khiến không một ai dám tới gần. Bây giờ tuy tạm thời anh ta không có vẻ gì như muốn gϊếŧ người, nhưng khi nhìn ánh mắt mang hàm ý cảnh cáo của Đinh Nhật và Vĩnh Tuân, cô mới ý thức được việc mình vừa nói dối đã gây ra hậu quả rất nghiêm trọng.
Nếu anh ta đã giận thì thà chịu phạt còn hơn mất mạng: “Anh Viễn, chuyến đi Kim Tự Tháp lần trước tôi hết lần này đến lần khác làm liên lụy mọi người. Tôi học võ không tốt, bắn súng lại càng chưa có kinh nghiệm. Lần này tôi ra bãi huấn luyện chỉ vì muốn tìm cách rèn luyện bản thân, sau này mới có thể không làm liên lụy mọi người. Tôi không cố ý nói dối anh, tôi chỉ là sợ anh hiểu nhầm”
Trịnh Minh Viễn trầm ngâm một hồi, điếu thuốc trên tay đã cháy gần chạm vào ngón tay mới chầm chậm gạt vào tàn. Thanh Tịnh để ý nãy giờ anh không hề rít một hơi nào, chỉ cầm trên tay, có lẽ đang suy nghĩ nên mới không hút.
“Hiểu nhầm chuyện gì?”.
“Tôi biết người ngoài không được phép vào khu vực huấn luyện khi chưa được sự đồng ý của anh. Sợ anh hiểu nhầm tôi cố tình nhìn lén để lấy cắp thông tin”
Ở trong bãi huấn luyện có một nhà máy, cô chưa từng được vào nên không biết trong đó có chứa thứ gì. Bình thường cô ra vào bãi huấn luyện này luôn có người giám sát, bây giờ lại tự ý đến, còn lén lút đứng núp trong gốc cây để nhìn mọi người luyện tập súng. Đáng ngờ nhất là nơi cô đứng lại ngay giữa ngã ba, một ngả rẽ sang khu huấn luyện, một ngả rẽ sang nhà máy kia. Có lẽ Trịnh Minh Viễn nghi ngờ cô muốn đến nhà máy.
“Vậy cô làm cách nào để chứng minh cho tôi thấy cô không muốn lén lút lấy cắp thông tin?”. Anh nhướng mày về phía cô, ánh mắt sắc bén quét qua khuôn mặt của Thanh Tịnh, lãnh đạm mở miệng: “Ngay cả việc cô lén bò lên giường của tôi, là hiểu nhầm hay cố ý còn chưa rõ”
Mới cách đây vài ngày, Trịnh Minh Viễn còn nhờ cậy đến cả ông nội mình để cứu cái mạng của cô từ diêm la trở về, bây giờ thái độ lại thay đổi nhanh đến mức chóng mặt. Thanh Tịnh cảm thấy nỗi sợ hãi mơ hồ trào dâng trong lòng, biết mình đã phạm trọng tội với Trịnh Minh Viễn, đành kiên trì giải thích: “Tôi thật sự chỉ muốn học bắn súng để trả thù thôi. Anh Viễn, tôi muốn làm một sát thủ giỏi, trả được thù gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ, sau này còn có thể làm việc để báo đáp ơn cứu mạng của anh. Tôi thật sự không đến đây để lấy cắp thông tin. Nếu tôi muốn lấy cắp thông tin thì việc gì mới lành vết thương đã phải đến tận đây chứ, chẳng phải chỉ cần chờ anh đi ra ngoài, ban đêm mò đến đây là được sao?”
Thanh Tịnh tỏ vẻ ngây ngô, nói ra câu này lại lén liếc sắc mặt của Trịnh Minh Viễn. Cô biết nhà máy đó luôn có người canh gác 24/24, dù ban ngày hay ban đêm cũng không thể mò vào được. Cô cũng không hơi đâu mà quan tâm trong đó chứa cái gì, chỉ đoán là nó rất quan trọng đối với Trịnh Minh Viễn.
Nếu đã quan trọng với anh ta như vậy, thì càng tỏ ra ngốc nghếch một chút, coi nó càng đơn giản sẽ khiến cho Trịnh Minh Viễn giảm bớt cảm giác đề phòng. Về khoản này, một người thông minh và biết thức thời như Thanh Tịnh đương nhiên hiểu rất rõ.
Quả nhiên khi nghe xong câu này, vẻ nguy hiểm toát ra từ Trịnh Minh Viễn mới dịu đi một ít. Anh nâng ly trà lên uống một ngụm, lát sau mới trả lời:
“Lại đây”
Thanh Tịnh đè nén nỗi khϊếp sợ trong lòng, chậm rãi đi lại gần Trịnh Minh Viễn. Khi cô vừa đến thì cánh tay bỗng nhiên bị anh bắt lấy, sau đó một lực rất mạnh lôi cô lao về phía trước. Thanh Tịnh đang choáng váng chưa hiểu xảy ra chuyện gì thì mở mắt ra đã thấy mình nằm gọn trong l*иg ngực Trịnh Minh Viễn. Bàn tay anh bóp chặt lấy eo cô, gương mặt đẹp như được điêu khắc tỉ mỉ lạnh lùng nhìn xuống:
“Đừng để tôi thấy chuyện này lần thứ hai, rõ chưa?”
Tạ Vĩnh Tuân chứng kiến đại ca mình hết lần này đến lần khác phá vỡ các nguyên tắc trước đây, trong lòng lại càng lúc càng trở nên phức tạp. Ở biệt khu này, chỉ những thuộc hạ cấp cao mới có thể tùy tiện đi lại trong bãi huấn luyện, đơn giản là bởi vì nhà máy kia chính là nơi nghiên cứu ra vũ khí sinh học. Mà như vậy cũng có nghĩa đó là nơi một người như Thanh Tịnh không nên đến nhất.
Trịnh Minh Viễn không nghiên cứu vũ khí sinh học hủy diệt loài người mà nghiên cứu kháng thể của virut sinh học. Anh trai song sinh của anh đã mất vì vũ khí sinh học, sớm muộn gì các quốc gia muốn vươn lên làm bá chủ thế giới cũng sẽ nghiên cứu ra loại virut này. Hơn nữa, Trịnh Minh Viễn lại có một người cha vĩ đại như Quách Dĩ Kiên, cho nên dù là xã hội đen nhưng anh vẫn âm thầm dành riêng ra một nơi để nghiên cứu ra kháng thể của virut sinh học đó. Coi như vì ba mình mà làm một việc để bảo vệ nước nhà.
Việc nghiên cứu này đương nhiên không thể bại lộ, một là vì xã hội đen mà làm những việc này không khác gì làm trò cười trong giới, hai là vì nghiên cứu vũ khí sinh học là loại hình nghiên cứu bị cả thế giới lên án.
Trịnh Minh Viễn xưa nay rất ít khi tin tưởng người khác, vậy thì tại sao lại cho Thanh Tịnh cơ hội lần thứ hai?
Thanh Tịnh vì bị kéo mạnh mà động đến vết thương, nhăn mặt đau đớn. Tuy nhiên, khi nghe Trịnh Minh Viễn nói vậy, cảm giác liền không khác gì mới được tha khỏi án tử, vội vàng gật đầu: “Tôi biết, tôi biết. Sau này không dám nữa”
Anh nhìn cô không đáp. Thanh Tịnh ngửi được mùi nguy hiểm vẫn chưa hoàn toàn tan đi nên lại lên tiếng: “Tôi cam đoan không bao giờ tự ý đến bãi huấn luyện nữa, cũng không dám nói dối anh nữa. Nếu lần sau anh bắt gặp tôi đến đây, cứ một đao gϊếŧ phứt tôi đi”
Trịnh Minh Viễn lúc này mới hài lòng, thu bàn tay đang siết chặt eo cô, dời lên vỗ vỗ khuôn mặt tái xanh vì đau của Thanh Tịnh:
“Muốn luyện súng?”
“Hả?”. Cô tròn mắt nhìn anh, dường như vẫn hơi khó tin nên nửa phút sau mới thốt thêm ra được một câu: “Anh cho tôi luyện súng?”
“Cô muốn trả thù gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ, tốt, tôi có thể đứng một bên nhìn cô gϊếŧ Lâm Quý. Còn nếu cô muốn làm thuộc hạ dưới tay tôi”. Anh ngừng lại vài giây, cười mà như không cười: “Đầu tiên nên học cách tự bảo vệ bản thân mình trước đã”
Thanh Tịnh há hốc miệng nuốt từng lời anh nói. Trước kia Trịnh Minh Viễn muốn cô làm bia đạn để rèn luyện tinh thần, bắt cô ngày ngày phơi nắng chịu khổ ở bãi huấn luyện thực chiến cùng Võ Hoành để rèn luyện thể lực. Tuy nhiên những thứ đó chưa đủ để cô có thể gϊếŧ được Lâm Quý. Bây giờ, anh đồng ý dạy cô luyện súng, cô liền cảm thấy đây mới chính là phương pháp hữu hiệu nhất để trả thù, nói gì thì nói, chỉ cần một phát đạn là chết nhanh gọn, không cần phải lằng nhằng kề dao vào cổ đối phương, lỡ như bị phản kháng, cuối cùng người bị lưỡi dao ấy đâm ngược trở lại, lại chính là bản thân cô mà thôi.
Trong khi Thanh Tịnh còn mải suy nghĩ thì Trịnh Minh Viễn đã ôm cô đi đến phía trường bắn. Đám đàn em nhìn thấy anh liền cung kính cúi đầu, chào to hai chữ “anh Viễn”, sau đó một người đưa cho anh một khẩu súng ngắn, đạn đã lên đủ mười hai viên.
Trịnh Minh Viễn nhận lấy, ném cho Thanh Tịnh rồi bình thản cất giọng: “Walther P99, đạn 9x19mm, băng đạn 12 viên, tầm bắn tốt nhất 60 mét”
Thanh Tịnh kinh ngạc nhìn khẩu súng dưới tay, lần đầu tiên được cầm súng mới phát hiện ra nó nặng hơn mình tưởng, nòng súng màu đen bạc bóng loáng, chốt an toàn được thiết kế vô cùng tinh tế, thoạt nhìn liền có cảm giác vô cùng lạnh lẽo và chết chốc, khi cầm vào còn cảm nhận được cả lớp mồ hôi tay của người thuộc hạ kia vẫn bám trên báng súng.
Nhưng mà súng này so với “súng” của Trịnh Minh Viễn trong buổi sáng cô tình cờ ngủ quên đó, hình như có nhỏ hơn thì phải!!!
Thanh Tịnh nghĩ đến đây liền cảm thấy hai má đỏ bừng bừng, hít sâu mấy hơi rồi mới đáp: “Tôi được bắn thử súng này thật ạ?”
Trịnh Minh Viễn không trả lời, chỉ nhếch miệng cười nhẹ: “Đứng vào vị trí, thẳng lưng”
Cô răm rắp nghe theo, đứng vào vị trí đánh dấu rồi cầm súng chĩa thẳng về phía bia đạn trước đây mình từng đội táo đứng đó, cảm giác vô cùng sung sướиɠ vì lần này đích thân Trịnh Minh Viễn dạy cô bắn súng.
“Mở chốt an toàn”. Giọng anh đều đều vang lên. Phía bên kia, đám đàn em cùng bọn Đinh Nhật mồm miệng há hốc. Đinh Nhật còn lén ghé tai Tạ Vĩnh Tuân nói nhỏ: “Anh với em cá độ không?”
Vĩnh Tuân quắc mắt lườm anh ta: “Mày định giở trò gì đấy?”
“Cá xem đại ca có thích Tịnh không? Em cá đại ca thích cô ấy, sớm muộn gì sau này cô ấy làm chị dâu của chúng ta”
Võ Hoành lúc này mồ hôi nhễ nhại từ bãi huấn luyện thực chiến trở về, nghe thấy hai từ cá độ, mắt liền sáng rực lên: “Trò gì thế? Có kèo mà không gọi anh em à? Cá gì, cá thế nào? Tao muốn uống trà sữa, cá trà sữa đi”
Đinh Nhật bĩu môi tỏ vẻ khinh bỉ. Võ Hoành xưa nay to xác lại lỗ mãng, nhưng có một điểm rất xấu là thích uống trà sữa. Mà xã hội đen uống trà sữa thì khác gì làm trò cười cho thiên hạ chứ, thế nên mỗi lần có dịp gì chấn động, bọn họ liền đưa ra trò này để có thể quang minh chính đại uống trà sữa mà không bị đàn em cười.
Tất nhiên, khi đó Võ Hoành phải giả vờ thua, nhắm mắt nhắm mũi tỏ vẻ bất mãn bị phạt uống trà sữa.
“Cá đại ca thích Tịnh. Trước giờ em chưa thấy đại ca đối xử với ai như thế bao giờ, cuối cùng thì sao chứ? Chẳng phải hai mươi mấy năm giữ thân như ngọc của đại ca cũng rơi vào tay cô ấy rồi đó sao?”
Võ Hoành gạt mồ hôi, gật gù đồng tình: “Còn hết lần này đến lần khác cứu cô ấy nữa”
“Thế đã là gì, đại ca vừa mới tha cho Tịnh vì dám lẻn lại gần nhà máy kia kìa. Mà tha không thôi thì đã không nói, lại còn tự mình dạy cô ấy tập bắn súng. Anh nhìn xem, trông mặt đại ca bây giờ có ngốc ra giống kẻ mới yêu lần đầu không?”
Tạ Vĩnh Tuân đứng bên cạnh nghe hai kẻ chưa có nổi mảnh tình nào vắt vai bàn luận chuyện yêu đương như hiểu rõ tình trường lắm, lại thêm việc Trịnh Minh Viễn mới tha cho Thanh Tịnh một mạng làm anh ta khó chịu, lầm lì gắt lên: “Chúng mày rảnh rỗi thì chạy mấy vòng quanh sân tập đi”
“Ơ thế anh không cá độ à? Nghìn năm mới có cơ hội nhìn thấy bên cạnh đại ca có đàn bà, tranh thủ cá độ đi chứ”
Vĩnh Tuân không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi. Trong khi đó, Thanh Tịnh đứng dưới nắng bắn súng một lúc mồ hôi đã túa ra đầm đìa, Trịnh Minh Viễn ở bên cạnh vẫn đứng uy nghiêm như một pho tượng, miệng vang lên những thanh âm gãy gọn lạnh lùng:
“Nhắm chuẩn mục tiêu”.
Cô hít sâu một hơi, giơ khẩu súng nặng gần 700gr lên một lát tay đã mỏi nhừ, nhắm về phía bia đạn: “Rõ”
“Thẳng lưng, giữ chặt báng súng”. Trịnh Minh Viễn đột nhiên quát to: “Nếu không muốn chưa nổ súng đã bị ăn đạn vào sọ thì tập trung vào. Luyện tập đổ nhiều mồ hôi, làm nhiệm vụ mới bớt đổ máu”
Thanh Tịnh nghiến răng nghiến lợi làm theo lời anh, sau đó bắn liền ba phát súng, tuy nhiên không một viên nào trúng vào bia đạn. Trời nắng quá to, vết thương lại chưa lành hẳn nên đứng ở bãi huấn luyện một lát đã không chịu nổi, Thanh Tịnh bắt đầu hoa mắt, bắn đại cũng không trúng nổi viên nào.
“Không trúng được viên nào?”. Anh cau mày nhìn bia đạn rồi lại nhìn cô, ngữ khí đã bắt đầu tỏa ra mùi sát khí: “Vũ Thanh Tịnh, cô bị ngu đấy à?”
Đích thân đại ca là anh tự mình huấn luyện, vậy mà cô gái kia bắn liền nửa tiếng cũng chỉ có hai viên trúng vòng 7, Trịnh Minh Viễn năm xưa thi bắn súng chỉ toàn điểm mười tuyệt đối, bây giờ huấn luyện một cô gái mãi không thể tiến bộ thế này, thật mất mặt.
“Tôi hoa mắt”. Cô ấm ức phân bua: “Nắng to thế này, tôi lại mới vừa bị thương xong, đứng một lát là hoa mắt”
“Không phải ra đây hóng mát sao? Nơi này mát nhất bãi huấn luyện. Tiếp tục bắn cho tôi”. Trịnh Minh Viễn cuối cùng cũng không nén được nộ khí, trừng mắt nhìn cô.
Hóa ra là thế. Thanh Tịnh thầm rủa trong lòng: Trịnh Minh Viễn đúng là đồ bụng dạ hẹp hòi, thù lâu nhớ dai, ban đầu cứ tưởng anh ta có lòng tốt giúp cô huấn luyện, ai ngờ bên cạnh lòng tốt còn đem theo tư thù. Nói đi nói lại vẫn là ghi nhớ lời nói dối của cô.
Bắn thì bắn, sợ gì chứ. Dù gì cô đứng đây bắn không trúng cả ngày anh cũng phải đứng đây cả ngày. Trịnh Minh Viễn, xem ai sợ ai.
Thanh Tịnh tiếp tục nâng cổ tay đã gần như mất cảm giác lên để tiếp tục luyện súng, bên tai cô vang lên mấy tiếng đều đều của Trịnh Minh Viễn: “Nhắm chuẩn mục tiêu, căn điểm, bóp cò, hừ, vô dụng”
Cô chỉ nghe được anh nói đến từ “vô dụng” sau đó hai mắt càng ngày càng nhòe đi, tai cũng ù đặc, sau đó bàn tay buông súng ra từ lúc nào không biết. Trước lúc ngất đi, Thanh Tịnh chỉ có một cảm giác duy nhất, đó chính là vô lực ngã vào lòng một người.
———