Thanh Tịnh vốn biết rõ chuyện này sớm muộn cũng phải đến, ít nhất là chỉ có mình cô được coi là “con gái” duy nhất trong biệt thự lớn này, hầu hạ đại ca là điều nên làm. Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy không cam lòng, không muốn dùng chính thân xác mình để trao đổi với Trịnh Minh Viễn.
Vĩnh Tuân dẫn cô đi hết một hành lang, đến một cánh cửa màu tro ở đầu hành lang bên kia thì dừng lại, quay đầu nhìn Thanh Tịnh: “Vào bên trong”
Cô cắn môi, chần chừ trong giây lát rồi tự tay mở cửa bước vào.
Bên trong phòng ngủ của Trịnh Minh Viễn quả thực khác xa với tưởng tượng của cô rất nhiều, ban đầu khi chưa bước vào, Thanh Tịnh vốn nghĩ anh ta giàu có như vậy, nhất định sẽ phải sống cuộc sống đầy đủ xa hoa. Tuy nhiên khi mục sở thị tận nơi, cô lại cảm thấy căn phòng mình đang ở còn tốt hơn phòng của Minh Viễn gấp mấy lần.
Màu sắc chủ đạo của bên trong vẫn là một màu xám nhạt, không có dát vàng, không có đồ cổ hoặc thứ gì khác quý giá, đồ đạc đơn giản đến mức sơ sài, nơi trang trọng nhất trong phòng chỉ đặt một tủ kính đựng đủ loại súng đạn.
Thông thường, nếu muốn giữ súng trong nhà để phòng bị, chỉ cần làm một giá chuyên dụng để treo lên, khi dùng có thể tháo xuống một cách nhanh nhất. Trịnh Minh Viễn lại để súng trong tủ kính thế này, nghĩa là anh ta không phải muốn dùng mà là muốn trưng bày. Người này, chắc hẳn từ bé đã có đam mê với các loại súng.
“Anh Viễn”. Thanh Tịnh âm thầm đánh giá trong vòng vài giây, sau đó tầm mắt rơi trên người một người đàn ông đang lặng lẽ ngồi trước bàn làm việc hút thuốc.
Trịnh Minh Viễn không biểu lộ ra thái độ gì, ánh mắt sắc lạnh chỉ chằm chằm nhìn cô rồi chầm chậm nhả khói. Thanh Tịnh vốn không biết mình nên làm thế nào, càng không đoán được ý anh ta cho nên không dám làm bừa, chỉ lặng lẽ đi đến trước bàn làm việc, bình tĩnh nói: “Anh gọi tôi?”
Anh không vội trả lời, chỉ giơ tay lấy một quyển sách từ trên bàn, quăng về phía cô: “Đọc thử một đoạn xem”
Thanh Tịnh theo phản xạ nhanh như chớp bắt lấy, giơ cuốn sách lên mới phát hiện ra đó là một cuốn sách cổ, chữ Ai Cập nhưng là dạng chữ tượng hình cổ xưa, đại khái nếu không phải là người nghiên cứu lịch sử hoặc nhà khảo cổ, rất khó có thể đọc được.
Cô hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu: “Đây là loại chữ Ai Cập cổ”
Trịnh Minh Viễn không trả lời, đôi mắt như mặt hồ băng giá chiếu tướng khuôn mặt của Vũ Thanh Tịnh.
Rõ ràng anh ta đã điều tra tận gốc lai lịch của cô, còn biết rõ trong mấy năm cô học trường nội trú có đam mê đặc biệt với sử học, chuyện Thanh Tịnh từng âm thầm tìm hiểu về lịch sử của Ai Cập cổ cùng Kim tự tháp cô chưa từng nói cho ai biết, vậy mà anh ta bỏ một chút công sức là đã điều tra ra, cho nên bây giờ mới muốn cô đọc chữ trong này?
Thanh Tịnh bỗng dưng lại cảm thấy vô cùng thán phục cách thức khả năng làm việc triệt để của Trịnh Minh Viễn, dù không biết mục đích thật sự của anh ta muốn gì, tuy nhiên vẫn thử mở sách ra, nhìn một lượt.
Cô không đủ khả năng để đọc hiểu toàn bộ những chữ cổ, tuy nhiên cũng tạm gọi là có tư chất về sử học, đại khái cũng đọc loáng thoáng được mấy từ: “Kim tự tháp Turin nằm ở chính giữa chòm sao Bọ cạp, Song Tử và Lương Hà. Đỉnh của kim tự tháp tương ứng với ba điểm nối liền ba chòm sao vào ngày hạ chí, vị trí phía hạ lưu sông Nile. Xung quanh được bao bọc bởi cát vàng, bên dưới có nhánh sông chảy ngầm, ngày trăng non là ngày đỉnh kim tự tháp mở ra, hội tụ linh khí đất trời, nuôi dưỡng sự trường tồn vĩnh cửu của Pharaon”
Thanh Tịnh đọc đến đây bỗng thấy sống lưng mình cứng ngắc, tài liệu này là thứ gì mà Trịnh Minh Viễn lại có được, nó không phải là sách cổ mà là những mẩu giấy ghi chép lịch sử từ hàng nghìn năm trước, tương đương với bản đồ đánh dấu vị trí kim tự tháp chứa phần mộ của Pharaon, là loại tài liệu có giá trị lớn đối với ngành sử học nói riêng và văn hóa loài người nói chung, người bình thường tuyệt đối không thể nào sở hữu được.
Nghĩ đến đây, cô vô thức ngước mắt lên nhìn Trịnh Minh Viễn, sắc mặt anh ta không biểu cảm gì, chỉ thấy vẻ nguy hiểm toát ra khiến người ta lạnh thấu xương. Rút cục xã hội đen ngầu đến chừng nào? Chẳng lẽ anh ta muốn đột nhập vào kim tự tháp ăn trộm đồ cổ?
Không đúng, với gia thế kinh khủng của mình, Trịnh Minh Viễn không cần thiết phải mạo hiểm đến tận Ai Cập, mò vào tận lăng mộ Pharaon để tìm kiếm mấy thứ đồ cổ không bằng một phần khối tài sản của gia đình mình như vậy. Nếu thế thì nửa đêm nửa hôm anh ta gọi cô đến đây, không phải chỉ muốn nghe đọc truyện ru mình ngủ đấy chứ?
Trịnh Minh Viễn nhìn vẻ mặt Thanh Tịnh, biết cô đã bắt đầu tò mò, cho nên cất giọng đầy vẻ uy hϊếp: “Đọc tiếp”
Cô ngay lập tức thu lại tầm mắt, tiếp tục cúi xuống lật giở cuốn sách cổ đã ngả màu trên tay, dù cố gắng nhưng vẫn không sao đọc hiểu được toàn bộ những chữ tượng hình của người Ai Cập cổ: “Có những chỗ tôi không đọc được, tôi chỉ mới nghiên cứu lịch sử sông Nile sơ sơ thôi. Sợ đọc không được”
“Cứ đọc đi”. Trịnh Minh Viễn thản nhiên ra lệnh.
“Kim tự tháp Turin là nơi thờ và yên nghỉ của Pharaon Khaba, vua của vương triều thứ ba của Ai Cập. Người đã được ướp xác để về với cõi vĩnh hằng, trở về với mẹ sông Nile vĩ đại… Người nào quấy nhiễu giấc ngủ của Pharaon đều sẽ phải chết”
Càng đọc càng thấy một nỗi sợ hãi cứ dần dần trào dâng trong lòng, Thanh Tịnh mím môi nhìn Trịnh Minh Viễn: “Các chữ về sau tôi không đọc được. Họ chỉ viết chữ tượng hình đơn giản đến chỗ này thôi, về sau là kiểu chữ rất khó đọc. Nói cách khác, là tuyên ngôn của những người cổ xưa dành cho chúng ta, chỉ muốn chúng ta hiểu được: nếu dám đến tận Kim Tự Tháp đó, quấy nhiễu giấc ngủ của vị Pharaon nằm trong kim tự tháp thì đều sẽ phải chết”
Trịnh Minh Viễn ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới nhàn nhạt cất giọng: “Cần những tài liệu gì để dịch?”
Nghe anh ta nói vậy, trong lòng Thanh Tịnh càng khẳng định Trịnh Minh Viễn gọi mình đến đây không đơn giản chỉ là muốn đọc một đoạn sách cổ, ý niệm phải dịch được đến cùng của anh ta khiến cô lờ mờ đoán ra được, kim tự tháp Turin này có liên quan đặc biệt đến hành động của Trịnh Minh Viễn.
Thanh Tịnh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Trước tôi chỉ lén lút học bằng sách vở trong thư viện trường, không có nhiều kiến thức. Bây giờ muốn đọc hiểu được những chữ này có lẽ cần sách về khảo cổ học, tài liệu về các chữ tượng hình, một ít thông tin về vương triều thứ 3 của Ai Cập”
Trịnh Minh Viễn trầm ngâm nhìn cô, sau đó nói vọng ra bên ngoài: “Tuân”
Tạ Vĩnh Tuân ngay lập tức xuất hiện ở cửa phòng, dường như ban nãy anh ta chưa hề bỏ đi mà vẫn đứng canh gác bên ngoài nên mới có thể trong vòng hai giây đã có mặt: “Đại ca”
“Tìm một ít sách khảo cổ học, chữ tượng hình, tài liệu về Khaba”
“Vâng”
Chỉ ít phút sau, Vĩnh Tuân quay lại mang theo một đống sách dày cộp, đặt lên bàn. Trịnh Minh Viễn đưa ánh mắt lạnh lẽo về phía Thanh Tịnh, trực tiếp ra lệnh: “Bắt đầu đi”
Ở địa bàn của người khác không đến lượt cô làm chủ, Thanh Tịnh cắn môi, đi lại gần bàn làm việc rồi ngồi xuống bên cạnh Trịnh Minh Viễn đọc tài liệu. Suốt cả một đêm cô không được ngủ, vị đại ca kia cũng không hề chợp mắt, anh ta giám sát cô dịch văn tự cổ từng chút một, cho đến khi trời gần sáng thì hai mí mắt cô đã sắp đánh nhau đến nơi, mệt quá nên cũng mặc kệ người bên cạnh là ai, gục xuống bàn ngủ một giấc cái đã.
“Tỉnh dậy”. Thanh Tịnh đang lơ mơ ngủ thì nghe âm thanh nồng nặc mùi thuốc súng bên tai, nhưng mà đêm qua cô có được ngủ đến nơi đến chốn đâu, bây giờ mới thϊếp đi một chút đã bị gọi.
Cô cuộn người ôm chặt thứ đang nắm trong tay, tiếp tục ngáy khò khò. Chỉ chưa ngủ được thêm mấy giây đã nghe một giọng nói khác: “Nếu cô còn chưa muốn chết thì mau tỉnh dậy”
Chết? Chết ấy à? Đúng rồi, cô đang ở địa bàn của xã hội đen của xã hội đen – Trịnh Minh Viễn, còn đang dịch tài liệu cho anh ta cơ mà.
Nghĩ đến vẻ mặt như tảng băng của Trịnh Minh Viễn, Thanh Tịnh lập tức mở mắt, phát hiện ra mình đang ôm chặt cứng cánh tay của anh ta, còn ngủ mơ chảy dãi xuống áo sơ mi của Trịnh Minh Viễn.
“Ơ… hả?”. Cô bật dậy như lò xo, ngượng ngùng lén lút lấy tay lau đi vết nước dãi của mình trên áo anh ta, sau đó liền phát hiện vẻ mặt kinh ngạc không sao tin được của Vĩnh Tuân, Đinh Nhật và một người đàn ông khác nữa đang đứng trước bàn làm việc.
“Đại ca, tôi mới chợp mắt một lát, một lát thôi”. Cô cười tươi lấy lòng.
Đinh Nhật tốt bụng nói cho cô biết: “Một lát của cô là hai tiếng đấy à? Bọn tôi ở đây gần hai tiếng rồi”
Thanh Tịnh xấu hổ đến mức chỉ muốn mặt đất nứt ra một kẽ mà chui ngay xuống, cô liếc nhìn Trịnh Minh Viễn, thấy thần sắc của anh ta không được tốt lắm, ánh mắt lại càng như muốn gϊếŧ người, đành vội vội vàng vàng đứng lên: “Đại ca, tôi sai rồi, chỉ tại hôm qua tài liệu đó rối mắt quá, tôi nhìn một lúc đã hoa mắt, tôi…”
Trịnh Minh Viễn tất nhiên không có đủ kiên nhẫn nghe hết, anh ta lạnh lùng cắt ngang lời: “Đem cô ta đến bãi huấn luyện thực chiến”
Người đàn ông còn lại trong phòng tiến lên phía trước vài bước, cung kính nói: “Vâng, đại ca”.
Thanh Tịnh dù vẫn còn mệt và buồn ngủ chết đi được nhưng vẫn phải lẽo đẽo theo người đàn ông kia đến bãi huấn luyện phía sau biệt thự. Anh ta trông có vẻ đen và già dặn hơn Nhật nhưng chắc cũng không quá ba mốt, ba hai tuổi, thể hình cường tráng, lớp da màu đồng cùng cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, chắc hẳn đây là người luyện võ lâu ngày. Hơn nữa, vẻ mặt của anh ta cũng lạnh không kém Vĩnh Tuân là mấy.
Người đó dắt cô đến bãi huấn luyện thực chiến, trước sau dựng rất nhiều hàng rào thép gai xoắn, l*иg thép, tường cao sáu mét, có cả bãi mìn thật. Rất nhiều đàn em dưới trướng của Trịnh Minh Viễn đều đang rèn luyện khắc nghiệt dưới trời nắng, người nào người nấy ướt đẫm mồ hôi.
Lúc đó, Thanh Tịnh rất thắc mắc không hiểu tại sao Trịnh Minh Viễn chỉ là xã hội đen mà lại huấn luyện đàn em hà khắc và quy củ giống quân đội như vậy, mãi sau này khi ở bên anh ta mấy năm, cô mới biết cha của Trịnh Minh Viễn chính là chiến thần vĩ đại Quách Dĩ Kiên, truyền kỳ nổi tiếng của quân đội nước nhà, cho nên ít nhiều anh ta cũng bị ảnh hưởng bởi người cha xuất chúng của mình như vậy.
Còn tại sao cha họ Quách, con lại họ Trịnh, lại là cả một câu chuyện dài.
“Khởi động chân tay”. Người đàn ông kia liếc Thanh Tịnh, nghiêm nghị quát.
Cô lẳng lặng nghe theo, khởi động chân tay xong xuôi, anh ta lại nói: “Bò trườn dưới lưới thép gai, không qua được miễn ăn cơm, tự mình xuống hầm chịu phạt”
Với một người con gái, lại mới đầu rèn luyện thực chiến như Thanh Tịnh, cả ngày hôm đó phải nhịn cơm là điều đương nhiên. Cô theo vài người nữa đi xuống hầm chịu phạt, lúc trò chuyện với họ mới biết được người đàn ông kia chính là cánh tay phải của Trịnh Minh Viễn, tên là Võ Hoành.
Đám đàn em của Minh Viễn thấy lần đầu tiên đại ca mình chịu giữ lại một cô gái bên cạnh, vốn tưởng ít nhiều đại ca cũng có tình cảm với Thanh Tịnh cho nên mới tiết lộ cho cô một số thông tin: “Anh Hoành ấy à? Đừng tưởng mặt sắt đen sì mà sợ, anh ấy tốt cực đấy. Không tin, lát cô cứ vào trong hầm mà xem”
Đúng là ở trong hầm chịu phạt, hình thức chịu phạt của bên thực chiến chỉ là tập bắn súng suốt mấy tiếng, không phải chạy bộ khổ sở trong căn phòng nóng nực như lò lửa của đội xạ chiến.
Thanh Tịnh tập bắn súng suốt mấy tiếng, cho đến khi lê thân xác tê mỏi về phòng mình, bụng vừa đói, tay vừa đau, vậy mà mới tắm rửa còn chưa kịp khô người. Tạ Vĩnh Tuân lại đến lôi cô tới phòng Trịnh Minh Viễn dịch tài liệu.
Cô mang vẻ mặt bất mãn gạch gạch xóa xóa mấy tờ giấy trắng, bụng réo òng ọc, qua một lúc đói bụng không chịu nổi nên quay sang thương lượng với Trịnh Minh Viễn: “Đại ca, có thể cho tôi ăn trước được không? Có cơm nhét đầy bụng tôi mới có sức làm việc”
“Cô còn dám đòi ăn cơm?”. Giọng nói của anh trầm trầm, có thể nghe ra được cả mùi vị nguy hiểm.
“Tôi biết tôi huấn luyện không tốt, phải chịu phạt. Nhưng anh xem, ban ngày tôi huấn luyện, ban đêm không được ngủ để dịch tài liệu cho anh. Nếu không được ăn cơm, tôi kiệt sức ngất xỉu ra đấy, không phải là làm chậm đi tiến độ làm việc của anh sao?”
Trước đây, Thanh Tịnh là một cô gái thông minh năng động, gia đình xảy ra biến cố, cô phải trốn chui trốn lủi nên tâm trạng lúc nào cũng căng như dây đàn. Bây giờ ở dưới trướng của Trịnh Minh Viễn, ngày ngày không phải lo bị người ta đuổi gϊếŧ, Thanh Tịnh bắt đầu khôi phục lại vẻ lanh lợi của mình, chớp chớp mắt nịnh nọt: “Đại ca, có thực mới vực được đạo mà, đúng không?”
Anh hơi nhếch môi, đôi mắt lộ vẻ băng giá: “Không cần giảo hoạt với tôi”
Cô cắn môi, cười hì hì: “Tối hôm qua tôi ăn hơi ít, qua một ngày một đêm rồi, bây giờ dạ dày rỗng tuếch. Đại ca, cho tôi ăn một chút thôi”
Trịnh Minh Viễn không thèm đáp lời, chỉ nhấc điện thoại lên gọi một cuộc, nói gắn gọn: “Mang đồ ăn lên phòng”, chỉ ít phút sau một bàn đồ ăn đã được bày biện sinh động trước mắt Thanh Tịnh.
Hai mắt cô lập tức sáng lên, vừa định cầm đũa khua loạn xạ thì Trịnh Minh Viễn lạnh nhạt cất lời: “Tôi cho cô năm phút. Đúng năm phút sau tiếp tục dịch tài liệu cho tôi”.
Tạ Vĩnh Tuân đứng ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, đầu mày lập tức nhíu lại. Cả đời anh ta chưa từng thấy đại ca mình nhẫn nại với bất kỳ ai, đừng nói là chuyện ăn uống trong lúc làm việc, ngay cả những tay chân thân cận nhất đối với Trịnh Minh Viễn, một khi đã nhận nhiệm vụ còn không được nghỉ ngơi dù chỉ một giây một phút. Vậy mà bây giờ Thanh Tịnh lại có hẳn năm phút để ăn uống trong phòng đại ca.
Mà cô gái này quả nhiên biết điều, tốc độ ăn cũng nhanh như gió, chỉ một loáng đã nhét đầy bụng, quay sang nhìn Trịnh Minh Viễn: “Đại ca, bốn phút năm mươi giây. Tôi ăn xong rồi”
Vẻ mặt của Trịnh Minh Viễn không biểu lộ ra cảm xúc gì, trầm trầm nói: “Tiếp tục”.
Lại là cả một đêm mất ngủ, đến gần sáng vẫn như lần trước, Thanh Tịnh lại gục xuống ngủ quên. Lần này vị đại ca kia không muốn mất mặt với đàn em như hôm qua cho nên túm cô quăng lên giường. Thanh Tịnh bị quăng mạnh đến choáng váng đầu óc nhưng vì quá mệt, cộng thêm việc thèm ngủ cho nên vẫn cố chấp nhắm mắt đến cùng, còn tiện tay quơ sang bên cạnh, ôm rịt lấy chiếc gối ôm trên giường.
Gối gì mà ôm thích thế? Mềm mềm lại cứng cứng, độ đàn hồi cũng tốt, ôm thật là thích.
Thanh Tịnh xoa xoa gối ôm một hồi rồi hài lòng gối hẳn đầu lên, từ từ chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau tỉnh dậy, đập vào mắt cô đầu tiên chính là đôi mắt sắc lạnh đến mức quỷ dị của Trịnh Minh Viễn, anh ta nhìn cô chằm chằm, cả người tỏa ra mùi thuốc nổ đậm đặc như muốn gϊếŧ người. Thanh Tịnh bị vẻ mặt của anh ta dọa sợ chết khϊếp, giật mình bật ngửa ra sau, tuy nhiên tay cô thì mắc lại ở một nơi, nhìn xuống mới thấy tay mình thò hẳn vào thắt lưng quần của Trịnh Minh Viễn.
Mới sáng sớm nên thứ đó đang chào cờ, to lớn và cứng rắn trong tay cô. Mặt mày lập tức từ tái mét chuyển sang đỏ au như gạch.
Mẹ ơi!!!
Đầu cô nổ ầm một tiếng, mồm miệng lập tức cứng cả lại. Nhanh như chớp rút tay ra bên ngoài: “Đại ca, tôi… tôi… tôi… tôi xin lỗi. Ngủ quên”
“Cô chán sống?”. Giọng nói sặc mùi máu tanh của anh truyền đến, càng làm Thanh Tịnh thêm cuống.
Ai chán sống chứ cô thì chưa gϊếŧ được Lâm Quý nên còn yêu mạng của mình lắm, nhưng mà khi ngủ thì ai mà biết được, chỉ lỡ tay thôi mà, làm gì mà anh ta nổi nóng như muốn lột sạch da cô vậy, bọn họ dù gì cũng đã từng abc xyz gì đó, đâu phải chưa từng nhìn thấy cơ thể nhau đâu? Thanh Tịnh định phản bác, chợt nhìn thấy đáy mắt của Trịnh Minh Viễn sặc mùi nguy hiểm, rút cục chỉ biết rối rít xua tay phân trần: “Tôi thề, tôi không cố ý. Tôi không cố ý thật đấy”
Buồn cười chưa? Lẽ ra đàn ông ôm đàn bà ngủ trên giường, người chịu thiệt là phụ nữ, vậy mà đối với lão đại ca này thì đạo lý đều bị đảo lộn. Người phải xin lỗi lại là Vũ Thanh Tịnh.
“Tôi thấy cô đang chê cuộc sống quá dài”
“Không, không. Tôi còn cảm thấy sống vậy vẫn chưa đủ. Đại ca, tôi biết tội của tôi rồi. Xin lỗi anh. Tôi tự mình ra bãi huấn luyện thực chiến chịu phạt ngay đây. Anh yên tâm, tôi sẽ học hành tử tế”.
Nói rồi, cô vội vàng bò khỏi giường, co cẳng chạy bay chạy biến.
Ra đến bãi huấn luyện gặp Võ Hoành, anh ta nhìn điệu bộ thở hổn hển như vừa gặp ma của Thanh Tịnh, tốt bụng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tôi vừa lượn từ quỷ môn quan trở về”. Nói xong, cô chợt nhớ ra ở đây khắp nơi đều là tay chân của Trịnh Minh Viễn, trình bày với họ cũng bằng thừa, thế nên lại nhanh chóng chuyển chủ đề khác: “Anh Hoành, hôm nay luyện cái gì? Tôi đã chuẩn bị tinh thần nhịn cơm rồi, còn bài nào khắc nghiệt nhất thì anh rèn luyện luôn đi”
Võ Hoành có hơi buồn cười nhìn cô, lát sau mới nói: “Chui qua hàng rào thép gai, nhảy tường sáu mét, đi trong bãi mìn, mỗi ngày học một ít”.
Những ngày tập luyện sau đó, hầu như hôm nào Thanh Tịnh đều phải nhịn cơm, dần dần tần suất giảm đi, cứ cách mấy hôm mới phải ôm bụng đói đến phòng Trịnh Minh Viễn.
Cuốn sách cổ kia cô cũng dịch được đại khái, dù không thể hoàn chỉnh nhưng tạm thời xác định được vị trí của Kim Tự Tháp Turin, bên trong lăng mộ có cổ vật cùng một thứ mà người Ai Cập cổ đã dùng để ướp xác và đặt ở đỉnh Kim Tự Tháp, nhằm hấp thụ linh khí trong những ngày trăng non.
Khi cô dịch đến dòng này, Trịnh Minh Viễn liền cảnh giác quay sang liếc nhìn Thanh Tịnh, bàn tay lớn của anh ta bóp chặt tay cô: “Đọc lại dòng đó”
Dù không hiểu tại sao anh ta lại có vẻ nghiêm túc và nguy hiểm như vậy, tuy nhiên Thanh Tịnh vẫn ngoan ngoãn đọc lại: “Pharaon Khaba được ướp xác bằng một loại dược liệu quý hiếm, loại dược liệu này còn có hình dạng tam giác như kim tự tháp, sáng óng ánh, được đặt ở trên đỉnh Turin để hấp thụ linh khí của đất trời”
Cô đọc xong, ngẩng đầu nhìn anh: “Có chuyện gì vậy? Thứ anh tìm là vật liệu này. Tôi nghĩ nó không phải dược liệu ướp xác thông thường đâu, vì dược liệu không thể có thể rắn và sáng óng ánh được”
“Cô nói xem, đó là cái gì?”. Anh lặng lẽ xoay người, hơi buông lỏng tay nhưng ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn Thanh Tịnh.
“Trước tôi từng đọc, người Ai Cập thường ướp xác bằng hợp chất Composite. Họ vẫn tưởng đó là dược liệu, nhưng không phải, đó là vật liệu”.
Đáy mắt của Trịnh Minh Viễn lóe lên vẻ hài lòng hiếm hoi, anh trầm ngầm suy nghĩ hồi lâu. Lát sau mới nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị đi, ngày mai đi Ai Cập”.
———