Bởi Vì Yêu Em

Chương 2

Sức lực của một người con gái đương nhiên không thể so được với một người đàn ông, mà hơn nữa người ấy lại có thân thủ phi phàm như Trịnh Minh Viễn, Thanh Tịnh lại càng không thể nào chống cự được.

Váy ngủ trên người cô bị anh một tay xé sạch, chẳng mấy chốc thân thể không một mảnh vải che đậy lộ ra dưới ánh đèn, từng đường cong mỹ miều in vào tròng mắt đen của Minh Viễn, đốt lên trong đó một tia trào phúng, một tia lửa dục nồng cháy, còn có cả một tia mỉa mai khinh bỉ.

Lần đầu tiên bị một người khác giới nhìn chằm chằm cơ thể lõα ɭồ của mình như thế này, dù Thanh Tịnh đã chuẩn bị tinh thần cả trăm lần nghìn lần cũng vẫn không thể nào thích nghi được. Cô nghiến răng gằn giọng: “Buông ra”

Trịnh Minh Viễn lười biếng không buồn trả lời, anh chỉ thản nhiên lột đồ của mình, trong khi đó chân vẫn ghì chặt nửa người của Thanh Tịnh, khiến cô không thể vùng vẫy, cũng không thể trốn chạy, đến đôi bàn tay của mình cũng đã bị người đàn ông kia dùng vải buộc chặt vào thành giường, muốn cào cấu giằng xé cũng không thể làm được: “Buông ra, tôi gϊếŧ anh… buông ra. Đồ khốn, anh muốn làm gì, buông ra”

“Câm miệng”

Giờ phút sắp bị cưỡng bức như thế này, ai có thể câm miệng? Cô muốn phá thân để gϊếŧ người, bây giờ thành ra cô bị người ta cưỡиɠ ɧϊếp rồi sẽ một đao gϊếŧ chết? Thế gian này chẳng lẽ không còn công bằng hay sao? Không còn con đường nào cho cô đi hay sao? Lẽ nào cô vĩnh viễn không thể nào trả thù được cho cha mẹ đã khuất hay sao?

Nghĩ đến cha mẹ, Thanh Tịnh bỗng nhiên bật khóc: “Gϊếŧ tôi đi, gϊếŧ tôi đi. Đồ cầm thú, gϊếŧ tôi đi”

Thân dưới của Trịnh Minh Viễn dưới tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ© đã trở nên cứng rắn từ lâu, anh không quan tâm đến cô gái đang vùng vẫy dưới thân, cũng chẳng hơi đâu mà nhẹ nhàng thương hoa tiếc ngọc, giờ phút này chỉ muốn nhanh chóng được giải phóng nỗi thống khổ của bản thân, trút hết tinh lực cùng cơn cuồng nộ lên thân thể của người con gái này.

Anh tách chân cô ở biên độ lớn nhất, không báo trước đã lạnh lùng đâm thẳng vào, dùng sức nhấn thật sâu, khi vật kia đã hoàn toàn chôn bên trong người Thanh Tịnh rồi, cổ họng khàn khàn của anh mới hừ nhẹ một tiếng: “Mẹ kiếp”

Cơn đau đớn vì bị xé toang một cách thô bạo khiến cô đau đớn đến chết đi sống lại, một dòng máu đỏ trào ra từ giữa hai chân, chảy xuống đùi non, tựa như một dòng nước mắt chảy ngược vào trong tim Thanh Tịnh: “Đồ cầm thú… đồ cầm thú, đồ khốn kiếp. Tôi sẽ gϊếŧ anh, đồ khốn, buông tôi ra. Thả ra”

Minh Viễn hoàn toàn không để ý đến mấy lời nói này của cô, hoặc là cơn đê mê cực điểm khiến anh chỉ mải chuyên tâm luật động thân dưới, điên cuồng ra ra vào vào, tấn công như vũ bão.

“Tên khốn kiếp này, tôi chết làm ma cũng không tha cho anh. Đồ cầm thú không có tính người. Tên bại hoại vô liêm sỉ, khốn nạn. Đồ bỉ ổi”

“…”

“Tôi nguyền rủa cả nhà anh chết không được tử tế. Nguyền rủa tổ tông ba đời tám kiếp nhà anh xuống mười tám tầng địa ngục”

Eo và hông Trịnh Minh Viễn thúc liên tục vào bụng của Thanh Tịnh, tốc độ càng lúc càng nhanh khiến đầu óc cô quay cuồng, tiếng chửi rủa cũng bị những lần va chạm kịch liệt làm cho ngắt quãng. Anh tàn nhẫn không chút lưu tình giày vò cơ thể cô, giọng nói khàn khàn: “Từ từ rồi cô sẽ biết thế nào là sống không bằng chết”

Đúng là lần đầu tiên đó, dù đã chuẩn bị sẵn tất cả, từ tinh thần cho đến thuốc bôi trơn, đến cả việc tự sát thế nào cô cũng đã suy tính kỹ lưỡng rồi, thế mà dưới sự hành hạ của Trịnh Minh Viễn, Thanh Tịnh cuối cùng cũng đã hiểu thế nào mới thực sự là sống không bằng chết.

Người đàn ông ấy không biết đã cuồng nộ qua bao lâu, tra tấn thể xác của cô không biết qua bao lâu, mãi đến khi bầu trời ngoài kia đã bắt đầu hửng sáng, anh mới chịu dừng lại.

Khi ấy, cơ thể Thanh Tịnh đã sớm bị đau đớn cực điểm làm cho tê dại hoàn toàn, không còn bất cứ cảm giác gì, cũng chẳng còn sức để la hét đòi đánh đòi gϊếŧ gì nữa. Cô hiện tại chỉ như một cái xác đã chết rồi nằm trên giường, hai mắt mở to vô hồn nhìn chằm chằm trần nhà, lúc anh rút ra, chất dịch màu trắng hòa lẫn với tơ máu chảy ồ ạt xuống dưới thân, cô cũng chẳng còn một chút sức lực nào mà để ý đến nữa.

Trịnh Minh Viễn không nói không rằng nửa câu, lạnh lùng lật người xuống giường, đi thẳng vào trong phòng tắm, vài giây sau trong đó liền truyền ra tiếng nước chảy xối xả. Anh tắm chừng nửa tiếng mới quay ra, lúc ấy Thanh Tịnh vẫn bị buộc tay nằm trên giường, cơ thể trắng nõn trần trụi nổi bật trên ga giường cao cấp bằng lụa đỏ, hai mắt ráo hoảnh chằm chằm nhìn anh.

Nếu ánh mắt có thể chém người, chắc chắn Trịnh Minh Viễn đã lĩnh đủ trăm dao nghìn dao của Vũ Thanh Tịnh.

Đáng tiếc, giờ cô chỉ như một con chó nằm trên giường, bị người ta chơi cho tan nát cũng không có cách nào chống cự, chỉ có thể đem thù hận chất chứa vào trong đôi mắt, tự nuốt ngược nhục nhã vào trong tim.

Người đàn ông kia sau khi tắm xong chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, nửa thân trên để trần, lộ ra hàng trăm vết sẹo chạy ngang dọc khắp vòm ngực rộng lớn. Anh dường như không để tâm đến biểu cảm của Thanh Tịnh, chỉ chậm rãi đi đến sofa châm một điếu thuốc, bình thản thưởng thức cơ thể không một chút che đậy của cô.

Đáng ghê tởm nhất là anh ta còn nhìn rất kỹ nơi đó của Thanh Tịnh, nhìn đến mức cô nhục nhã không chịu đựng được, cuối cùng cũng phải mở miệng trước: “Gϊếŧ tôi đi”

Trịnh Minh Viễn nhàn nhạt nhả ra một làn khói, nhếch môi cười nhạt: “Yên tâm, sớm muộn gì cô cũng được chết”

“Vậy thì còn chần chừ gì, gϊếŧ tôi đi. Thằng khốn kiếp như anh, gϊếŧ thì gϊếŧ đi”

Lần đầu tiên có người dám cả gan chửi rủa mình, không những chửi một lần mà còn chửi rất nhiều lần, theo lẽ thường thì Thanh Tịnh đã sớm bị cắt đứt lưỡi, sau đó ném vào chuồng nuôi một bầy chó hoang. Cô sẽ bị chúng xâu xé đến chết, gặm không sót một mẩu xương.

Thế mà bây giờ Trịnh Minh Viễn lại bày ra điệu bộ bình tĩnh trăm năm khó gặp, thản nhiên trả lời: “Muốn chết dễ dàng? Đừng có mơ”

“Anh không sợ trời phạt sao? Cưỡng bức hành hạ một đứa con gái không sợ bị sét đánh chết không toàn thây à? Xã hội đen các người ai cũng đều ghê tởm như vậy, kiểu gì chết cũng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục”

Minh Viễn lạnh lùng dập thuốc, đứng dậy đi lại phía Thanh Tịnh. Cô nhìn bóng dáng cao ngất của anh, bỗng dưng phá lên cười:

“Sao? Nghĩ ra cách hành hạ gì chưa? Tôi nói cho anh biết, anh có làm gì tôi cũng không sợ đâu”

Trịnh Minh Viễn cười lạnh, tàn nhẫn giơ tay bóp miệng cô: “Làm việc cho ai?”

“Tôi nói cho anh biết, tôi chính là muốn gϊếŧ anh đấy. Anh nghĩ tôi thật sự muốn dùng dao để gϊếŧ anh sao? Tôi sắp chết rồi nên có lòng tốt nói thật cho anh, tôi bị AIDS giai đoạn cuối, anh quan hệ với tôi không dùng bαo ©αo sυ, kiểu gì anh cũng sẽ sớm chết cùng tôi thôi. Haha”

Mặc dù cô không hề biết gì về thân phận người đàn ông này, tuy nhiên nhìn đống đàn em của anh ta dày đặc ngoài hành lang, cộng với việc dù cô luyện võ mấy năm cũng không thể tháo nổi một cái dây buộc tay của anh ta, Thanh Tịnh đã hiểu ra rằng: Người đàn ông này chính là xã hội đen của xã hội đen, anh ta sẽ không có lòng nhân từ tha mạng cho một người muốn gϊếŧ mình. Nếu sớm muộn gì cũng chết, vậy thì chi bằng chọc tức anh ta để được chết nhanh hơn, đỡ phải chịu nhiều giày vò.

Dù gì cha mẹ cô cũng chết rồi, anh trai cũng chết rồi, mấy năm nay cô duy trì sinh tồn chẳng qua chỉ vì muốn trả thù mà thôi. Đáng tiếc, đến tận giờ phút này vẫn không thể đυ.ng nổi đến một cọng lông chân của kẻ mình muốn gϊếŧ. Thật mỉa mai biết chừng nào.

Thế nhưng, trái lại với tưởng tượng của Thanh Tịnh, sắc mặt người đàn ông kia vẫn dửng dưng như chẳng hề xảy ra chuyện gì. Anh giơ tay giật phăng khăn tắm trên người xuống, sau đó lại đè lên người cô, không báo trước đã đâm thẳng vào.

Phần dưới tê dại vừa lấy lại được cảm giác đã tiếp tục phải chịu hành hạ đau đớn, Thanh Tịnh gần như hét lên: “Đau”

“AIDS à? Nếu sắp chết thì tốt nhất không nên phí phạm thời gian sống. Để tôi chơi cô đến chết”

Trịnh Minh Viễn giày vò cho đến khi cô kiệt sức ngất xỉu mới chịu thôi. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Thanh Tịnh thấy mình đang nằm trong một gian phòng khác, xung quanh vắng lặng như tờ, trên người đã được mặc một bộ quần áo mới sạch sẽ.

Khó khăn lắm cô mới lê được thân xác bò xuống giường, ở dưới đau đến mức hai chân không thể khép lại nổi, mỗi một lần cử động là một lần cảm nhận được cơn buốt và xót, không cần nhìn cũng biết nơi đó bây giờ đã sưng phù biến dạng.

Thanh Tịnh nghiến răng chửi thề: “Đồ khốn”.

Anh ta thật sự có năng lực chơi cô đến chết!!!

Cô vừa lết vừa bò ra đến gần cửa chính, vốn định nghe ngóng tình hình xem mình đang ở nơi nào, không ngờ tay còn chưa chạm được tay nắm cửa đã nghe bên ngoài mở “Cạch” một tiếng. Sau đó là năm, sáu tên du côn, mặt mày băm trợn, tóc tai dị hợm bước vào.

Một tên nhe hàm răng vàng ởn, cười đểu giả: “Người đẹp, em định bỏ trốn đi đâu vậy?”

“Nhìn em kìa, đẹp như thế này thì mau lên giường để bọn anh chiều em, vội đi sớm làm gì?”

“Em yên tâm, bọn anh sẽ làm cho em sung sướиɠ lên tiên, không cần phải bò lê bò lết như thế này, cứ ngồi trên bụng anh mà nhún là được rồi. Haha”

Bọn chúng hùa nhau phá lên cười, sau đó lôi xềnh xệch cô ném lên giường. Bình thường, Thanh Tịnh đã học đến đai đỏ Karate, nhưng cả đêm qua bị người đàn ông kia hành hạ đến chết đi sống lại, quả thực bây giờ cô không còn sức nữa, không còn chút năng lực nào mà chống cự lại nữa.

“Buông ra, lũ chó má chúng mày, bỏ tao ra”. Cô cố gắng giơ chân nhắm vào hạ bộ một tên, đạp một cước. Mặt mày hắn tái xanh tái mét, lập tức ôm của quý nằm lăn ra sàn, gào ầm lên.

Mấy tên còn lại thấy vậy, mặt liền biến sắc, giơ tay tát Thanh Tịnh nổ đom đóm mắt: “Con đĩ này, dám chơi bọn ông à?”

Cô bị đánh đến choáng váng đầu óc, tuy nhiên mồm miệng vẫn gào lên: “Cút ra”

Thanh Tịnh gần như chống cự trong tuyệt vọng, cả một đám đàn ông người giữ tay, người ghì chân, người thì xé quần áo. Cô cứ nghĩ đời mình rút cục là rơi trúng một bãi phân chó rồi, tại sao không gϊếŧ ngay đi, tại sao lại tra tấn cô bằng những thứ kinh tởm như thế này. Ai đó hãy làm ơn gϊếŧ cô đi, gϊếŧ cô đi!!!

Đúng lúc chiếc áo ngoài của cô sắp bị lột ra thì cửa phòng bật mở lần thứ hai. Lũ du côn đang hau háu nhìn cơ thể của Thanh Tịnh cũng đành buộc phải dừng lại, ngoái đầu nhìn ra cửa chính, cung kính gọi hai chữ: “Anh Viễn”

Trịnh Minh Viễn lạnh nhạt liếc nhìn người con gái đang khổ sở trên giường, sắc mặt lạnh như cục đá. Anh ta không hề nói gì mà chỉ có người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cạnh thản nhiên nhả ra một chữ: “Cút”

Dù cả sáu tên đều đang thèm thuồng người con gái nằm dưới giường đến mức đũng quần tên nào cũng cứng ngắc, tuy nhiên có cho bọn chúng cả trăm lá gan cũng không ai dám cãi Trịnh Minh Viễn nửa lời. Rút cục, tất cả đều vội vã trèo xuống khỏi giường rồi cun cút “Vâng” một tiếng.

Sau khi căn phòng chỉ còn lại ba người, Thanh Tịnh gần như bật dậy, run rẩy cầm đèn ngủ làm vũ khí tự vệ, hét lên: “Đừng qua đây, tôi gϊếŧ anh, đừng qua đây”

“Cô có bản lĩnh gϊếŧ tôi?”. Anh cười nhạt: “Bằng không, nếu không gϊếŧ nổi thì người bị chơi chết là cô đấy”

Đúng vậy, cô không có bản lĩnh gϊếŧ anh ta. Ngay cả sáu tên du côn kia, cũng đủ chơi cô đến chết.

“Anh thực ra muốn gì?”. Thanh Tịnh gần như đã chạm đến ngưỡng sợ hãi, người đàn ông này rõ ràng là xã hội đen nhưng lại có phong thái của bậc đế vương, lạnh lùng tàn ác có thể bức chết người mà không cần đích thân ra tay, anh ta không phải lưu manh thông thường, anh ta là ác quỷ.

Người mặc đồ đen kia nói: “Cô làm việc cho ai? Nếu muốn chết tử tế thì thông minh lên một chút. Nói ra người kia, tôi sẽ cho cô chết nhẹ nhàng. Nếu không”. Anh ta ngừng lại một lúc, hơi liếc ra ngoài phía cửa chính, rút ra một khẩu súng có đạn bằng cao su: “Chết từ từ cũng là cách hay”

Ánh mắt Thanh Tịnh liếc nhìn về phía Trịnh Minh Viễn, anh ta vẫn thản nhiên ngồi đó, hờ hững rít thuốc, dường như cô trả lời cũng được mà không trả lời cũng chẳng sao. Anh ta đã sớm có cách khiến cô sống không bằng chết rồi.

Dù gì cô với anh ta trước giờ cũng không thù không oán gì, chẳng qua chỉ là nhầm lẫn người với người rồi mới đến nông nỗi này. Chi bằng cứ nói thật, biết đâu anh ta sẽ tin.

Nghĩ vậy, cô mới hít sâu một hơi rồi chậm rãi trả lời: “Người tôi muốn gϊếŧ là Lâm Quý, không phải anh”

Ánh mắt người mặc đồ đen kia hơi khó hiểu liếc cô, sau đó quay lại nhìn Trịnh Minh Viễn. Lần này, đích thân anh ta lên tiếng: “Lâm Quý?”

“Đúng vậy, hắn là kẻ đã gϊếŧ cha mẹ tôi. Tôi muốn tìm hắn báo thù. Đêm qua căn phòng đó là phòng bao của Lâm Quý, tôi không biết bằng cách nào anh lại đi vào đó, người tôi muốn gϊếŧ thật sự không phải anh”

Minh Viễn nhìn người đàn ông kia: “Tuân, phòng đó là thế nào?”

“Đại ca, căn phòng đó quả thực Lâm Quý có bao từ trước, nhưng hắn chỉ đặt đến 3 giờ chiều là hủy phòng”

“Mẹ kiếp. Cái thứ đồ dơ bẩn của hắn, cậu cũng dám đưa tôi?”

Tuân lập tức cúi gập người: “Đại ca, đây là ý của bác gái”

Trịnh Minh Viễn bóp nát điếu thuốc trong tay, giận đến nỗi gân xanh trên trán hằn lên. Anh ngước nhìn Thanh Tịnh, ánh mắt sắc như dao cứa: “Nói rõ họ tên”

Thanh Tịnh không phải là đứa khờ, cô lập tức đọc họ tên của mình. Minh Viễn nghe xong mới quay sang dặn Tuân: “Điều tra đi”

“Vâng, đại ca”

Tốc độ làm việc của xã hội đen tương đối nhanh, chỉ trong vòng mấy cuộc điện thoại, người của Trịnh Minh Viễn đã xác nhận thông tin, đúng là bốn năm trước cả gia đình của Vũ Thanh Tịnh đều đã bị Lâm Quý gϊếŧ chết.

Năm đó cô mới mười tám tuổi, đang theo học một trường nội trú ở cách nhà hơn 10 cây số nên mới có thể sống sót được đến bây giờ.

Còn nhớ năm đó, sau khi được báo tin một đêm cả gia đình đều thắt cổ tự tử chết, Thanh Tịnh đã gần như hóa điên chạy về nhà. Khi cô về đến nơi, công an đã khám nghiệm tử thi xong xuôi, nhét thi thể ba người vào túi đựng xác rồi mang đến phòng lạnh bảo quản.

Họ điều tra chớp nhoáng trong vòng hai ngày, chưa đầy 48 giờ sau đã đưa ra kết luận cha mẹ và anh trai cô không chết bởi tác động ngoại lực, chỉ là nợ nần quá nhiều nên túng quẫn thắt cổ tự tử.

Ba cô trước kia dù không được tốt với ba mẹ con cô lắm, ông thường xuyên ra ngoài cờ bạc, thua độ, nợ nần ngập đầu, tuy nhiên mấy năm nay ông đã thay đổi rồi, đã không còn thua bạc trở về nhà đánh đập mẹ cô để đòi tiền như lúc xưa nữa. Cũng nhờ thế mà mấy năm nay gia đình cô được sống yên bình, tại sao bây giờ lại thắt cổ tự tử vì lý do này?

Cái chết của cả gia đình khiến Thanh Tịnh bị sốc một thời gian dài, cô bỏ học giữa chừng, hàng ngày chỉ ngồi lì ở trong nhà ôm di ảnh của cha mẹ và anh trai khóc suốt, khóc đến khi đói thì dậy úp mì ăn. Cứ như thế cho đến hai tháng sau, khi người cô chỉ còn một bộ xương nặng 38kg, Thanh Tịnh mới tìm thấy một bức thư được cha giấu rất kỹ trong tủ quần áo.

Cha viết: “Tịnh, bố không biết bức thư này có đến được tay con hay không nhưng vẫn muốn viết cho con vài dòng, sợ sau này không còn thời gian để gửi lại cho con lời trăng trối nào nữa. Bố nợ người ta một số tiền rất lớn, không có cách nào trả được nên đã ra làm một số chuyện sai trái với hắn. Bố biết loại người như hắn sẽ không bao giờ buông tha cho bố, thế nên Tịnh, nếu sau này bố không còn trên đời nữa thì con vẫn phải sống tốt, biết chưa? Dù xảy ra chuyện gì cũng phải sống thật vui vẻ. Đặc biệt, nếu có người nào tên là Lâm Quý đến tìm con, con hãy trốn đi thật xa. Bố ở trên trời nhất định sẽ dõi theo con, phù hộ con. Yêu con, con gái của bố”

Thanh Tịnh đọc xong những dòng này, cơ hồ đã đại khái đoán ra được người tên là Lâm Quý kia không những gϊếŧ bố cô mà còn ra tay hạ sát cả gia đình cô, hắn dựng một hiện trường giả ngụy tạo việc cha mẹ cô tự tử, sau đó tiếp tục ung dung sống những ngày tháng an nhàn như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cha mẹ và anh hai chết rồi, cô còn sống làm gì? Học hành làm gì? Phấn đấu làm gì? Nỗ lực cho ai xem?

Từ lúc đó, trong lòng cô đã nhen nhóm ý định muốn trả thù. Cô bắt đầu tìm hiểu thông tin về Lâm Quý, biết hắn là một tên xã hội đen khét tiếng ở thành phố A, sau lưng còn có cả một đế chế chính trị chống lưng cho nên hành động rất bạt mạng, coi mạng người như cỏ rác.

Mà thành phố A lúc bấy giờ có hai thế lực xã hội đen song song cùng ngự trị, một là Lâm Quý kinh doanh sòng bài, hộp đêm, gái điếm. Hai là thế lực trong bóng tối của gia đình Trịnh Minh Viễn.

Trịnh Minh Viễn xuất thân cao quý, gia đình có mấy đời làm ông trùm trong xã hội ngầm, chủ yếu buôn bán súng ống đạn dược và kinh doanh bất động sản. Gia tài của gia đình Trịnh Minh Viễn thuộc hàng Top đầu của Châu Lục, tiền nhiều vô kể, danh tiếng và quyền lực khủng khϊếp đến mức chỉ cần nghe đến tên thôi, ai cũng đều kinh hồn bạt vía.

So với Lâm Quý thì Trịnh Minh Viễn giống như thuộc dạng xã hội đen cao cấp hơn hẳn mười bậc, có điều, nghe nói trước đây cha của Lâm Quý có ơn với Trịnh Minh Viễn, cho nên thế lực của Lâm Quý mới có thể cùng tồn tại trên cùng một thành phố với Trịnh Minh Viễn cho đến tận hôm nay.

Khoan đã… lúc nãy sáu tên du côn kia có gọi một tiếng “anh Viễn”, lẽ nào người đàn ông đêm qua cùng cô chính là Trịnh Minh Viễn?

Sống lưng của Thanh Tịnh đột nhiên rét run, ánh mắt cô vô thức lướt về phía người đàn ông đang ung dung ngồi trên ghế dài trong phòng, cổ họng chợt chát đắng.

Anh ta hiện tại đang nhàn nhã ngồi vắt chân lên nhau, phong thái cao quý và uy quyền như một bậc đế vương, tuy nhiên, cả người lại tỏa ra nồng nặc mùi sát khí. Thanh Tịnh trước giờ chưa từng nhìn thấy ảnh của Trịnh Minh Viễn nhưng lại đã nghe không ít những chuyện tàn ác mà anh ta làm. Nghe nói Trịnh Minh Viễn mới hơn ba mươi tuổi nhưng ra tay tàn độc còn hơn cha mình rất nhiều, anh ta có thể chỉ trong vòng một đêm đã xóa sổ cả một bang phái hơn hai trăm người ở thành phố B, gϊếŧ không từ một ai, hai tay vấy đầy máu và tội ác.

Nếu đúng người kia là Trịnh Minh Viễn thật, có lẽ cô thật sự chết chắc rồi!!!

Đúng lúc đang sợ hãi suy đoán thì Tuân quay trở lại, anh ta đi tới sofa trong phòng, cúi đầu nói: “Đại ca, đúng là gia đình cô ta đã bị Lâm Quý gϊếŧ chết cách đây bốn năm trước”

Lúc này, Minh Viễn mới lạnh nhạt ngẩng đầu lên nhìn Thanh Tịnh, thấy cô mặt mày tái mét, tay vẫn cầm chặt chiếc đèn ngủ như một vũ khí phòng vệ, anh trầm ngâm một lúc rồi thản nhiên nhả ra mấy chữ: “Thả cô ta vào chuồng chó”

———