Hoán Ly Ngọc Kiếp

Chương 6

Tạ Kiều Yến và người trong góc phòng nghe được lời này không hẹn mà cùng nhìn về phía Tang Dạ.

Tạ Kiều Yến nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt thăm dò:

[Tô tiểu thư tương lai sẽ bị như thế sao..? Sao cô ấy biết được..? Lẽ nào là tiên tri?]

Mà thiếu niên trong góc phong cũng có suy nghĩ y vậy:

[Nếu nàng ta nói là sự thật...thì sau này lục giới sẽ thay đổi đến chóng mặt mất. Biết trước được tương lai à...thế thì càng phiền.]

Đột nhiên một trận cãi vã vang lên.

- Không đúng là do các người nhục mạ nhân giới bọn ta, nhục mạ thái tử nên mới bị thái tử cho một bài học!

Mọi người thuộc nhân giới ban đầu vì nghe đồn thái tử là phế vật nên mới không dám bênh vực, cúi đầu mà cam chịu sĩ nhục, giờ thì biết bên ngoài toàn lời đồn hàm hồ nên mới dám đứng lên bênh vực.

Bọn tinh linh giới cũng không chịu thua lập tức tranh cãi, mỗi người một câu tạo thành cái chợ.

- Được rồi!

Tô Vân quát lớn, mọi thứ lại im bặt.

- Tô tiểu thư, bọn ta không muốn kinh động đến chính sư tông môn, mong cô thứ lỗi.

Tạ Kiều Yến cất đi kiếm thiên tiên, nhẹ nhàng chấp tay nói.

[Vẫn là đại cục làm trọng.]

- Nếu thái tử đã nói như thế, bọn ta sẽ xem như không có chuyện gì. Cũng mong đây là lần các người gây sự, nếu không cho dù ta muốn giúp cũng không giúp được.

Tô Vân nhìn Tạ Kiều Yến một cái liền hạ giọng nói. Dù sao cũng là thái tử nhân giới nên nể mặt một chút.

- Nhưng mà sư tỷ..?!

Hạ Lí Lăng sắp thấy Tô Vân bỏ qua liền kêu lớn, hắn phải đòi lại công bằng cho gương mặt của hắn chứ!

- Hạ công tử kêu sai rồi, ngươi chưa thi vào chính sư tông môn nên ta và ngươi chẳng phải quan hệ đồng môn, vẫn mong ngươi nên xem xét lại lời nói của mình.

Tô Vân lạnh lùng nói.

[Dừa! Cho ngươi bỏ tật thấy sang bắt quàng làm họ!]

Tang Dạ ở bên cạnh thấy cảnh này lập tức cười lớn.

Hạ Lí Lăng quay đầu tức giận nhìn Tang Dạ, trong lòng sớm đã có sát ý với nàng.

Tô Vân nhìn Tang Dạ rồi lại nhìn về phía đám người của nàng ta. Lập tức bọn họ hiểu ý liền vây quanh Tang Dạ.

Tang Dạ đang cười lập tức xịt keo cứng ngắc.

[Bao vây mình làm gì? Mình chỉ là một người hóng hớt chuyện thôi mà?]

- Ngươi muốn làm gì?

Tang Dạ nhìn vòng vây cười nhạt đáp.

Chỉ với nhiêu đây người mà định tóm nàng, quả thực không tự lượng sức mình.

- Ngươi trộm bảo vật của thần giới, chẳng lẽ đây không phải tội ư?

Tô Vân nhíu mày nói.

- Ta trộm cái gì của thần giới bọn ngươi?

Tang Dạ lạnh giọng hỏi.

- Chính là cung Vũ Y, thần khí cổ đại của thần giới bọn ta…không ngờ lại bị ngươi trộm mất.

Lời này vừa nói mọi người xung quanh lại được phen bàn tán.

- Ta nói lấy đâu ra vũ khí lợi hại như vậy, hóa ra là thần khí thượng cổ, lần đầu tiên ta thấy đó!

- Ta cũng thế, còn tưởng vị cô nương này là người lợi hại thế nào, hóa ra cũng chỉ là kẻ trộm.

- Là một kẻ trộm xinh đẹp nhỉ?

Một trận cười phá lên. Hạ Lí Lăng thấy thế liền nhìn Tang Dạ cười khẩy, hắn đang xem trò nhục nhã của nàng.

[Trộm cái***! Đồ từ chỗ ta đem đến mà dám nhận vơ là của mình? Định cướp trắng trợn à?!]

-“ Tô tiểu thư, vị cô nương này tuổi còn nhỏ chỉ biết chút phép thuật, vũ khí mà nàng ấy dùng có thể có bề ngoài giống với cung Vũ Y, mong Tô cô nương làm rõ.” Tạ Kiều Yến lập tức bước lên phía trước thuận thế kéo nhẹ Tang Dạ ra sao mình.

[Trời ơiii! Cảnh kinh điển trong phim ngôn tình, nam chính bảo vệ nữ chính là đây chứ đâu!]

Tang Dạ bề ngoài vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng nhưng bên trong lại gào thét không thôi.

Tạ Kiều Yến nghe được những lời này cũng nhẹ nhàng thở ra, cứ nghĩ nàng sẽ tức giận hoặc buồn bực bị vu oan, còn nói năng như thế tức là tâm trạng không sao rồi.

[Dù sao cô nương này cũng giúp đỡ mình, mình cũng nên giúp lại cô ấy.]

- Thái tử điện hạ, đây là việc của thần giới, ngài là thái tử nhân giới hoàn toàn không có liên hệ gì. Cung vũ y của bọn ta là thần khí thượng cổ mấy ngàn năm nay lẽ nào lại chẳng phân biệt được.

- Ta..

Tạ Kiều Yến định nói gì đó lập tức bị Tang Dạ kéo xuống.

- Dảnh cái lỗ tai lên nghe cho kĩ, đây là cung tử ly, không phải thần khí thượng cổ gì cả, đây là cây cung ta để bắn chơi trong nhà thôi, hiểu chưa?

Tang Dạ vừa nói vừa giơ cái cung ra lắc lắc trước mặt Tô Vân.

Kỳ thực là nàng dùng cung để chơi bắn táo ở sân vườn nhà nàng.

- Nếu thế ngươi hãy theo bọn ta về điều tra làm rõ, nếu không phải ta sẽ trả lại trong sạch cho ngươi.

Tô Vân đáp.

- Miễn. Làm gì thì làm ở đây, ta đây không tin nhất chính là bọn người thần giới các ngươi.

- Ngươi! Dám ăn nói xấc xược với đại sư tỷ như thế đã đủ bất kính rồi.

Một học sinh của chính tông sư tức giận xông đến lập tức bị Đồ Tu từ đâu xuất hiện chặng lại.

- Ngươi nóng cái gì, Tô sư tỷ chẳng phải vẫn chưa nói gì sao?

Đồ Tu cười lớn nói.

Tô Vân liếc nhẹ Đồ Tu rồi nhìn Tang Dạ nói.

- Thần khí thượng cổ của thần giới chỉ có người thần giới mới cầm được. Ngươi có dám đưa cho bọn ta?

Tô Vân nhìn khí tức trên người Tang Dạ liền biết nàng không phải người thần giới liền nói.

- Ngươi chắc chắn muốn cầm?

- Đúng.

- Được, nếu đây là cung vũ y mà các ngươi nói ta lập tức trả lại, thậm chí can tâm tình nguyện bị giam suốt đời, còn nếu không phải…

Tang Dạ bước đến một bước mặt đối mặt với Tô Vân:

- Ngươi và những người của chính tông sư ở đây phải cuối đầu vuông góc và nói rằng ‘Chúng tôi không có mắt nên đã chọc giận đến Tang tiểu thư, mong Tang tiểu thư đại nhân không chấp tiểu nhân mà bỏ qua lần này’ sau đó phải cuối đầu đi đến hết đường này cho ta.

[Hôm nay ta phải cho chính sư tông môn các ngươi đội quần đi về thì mới vừa cái nư ta được!]

-..Một lời đã định.

Tô Vân suy nghĩ một hồi, lạnh giọng đáp.

- Được! Những người ở đây làm chứng.

Tang Dạ nói rồi định ngồi xuống dựng cái bàn lên thì đã thấy Tạ Kiều Yến thay nàng làm.

- Cảm ơn ngươi~

Tạ Kiều Yến không đáp chỉ gật đầu nhẹ.

Hai người trong góc phòng đột nhiên dịch chuyển đến phái trên tửu lâu để xem rõ hơn, nói đúng hơn là một người kéo một người đi.

- Đệ nói xem, rốt cuộc đó có phải là thần khí thượng cổ không? Chậc, chậc, hai cô nương xinh đẹp như thế mà phải đối đầu nhau, thật là tiếc mà.

- Huynh coi kịch kéo theo ta làm gì?

- Coi hai người dễ bàn luận~

-…

Trong lúc hai người họ đang bàn tán thì Tang Dạ đã đặt cung của mình xuống. Nàng chỉ vào cung ý nói là ngươi cầm đi.

Tô Vân cố nén sự tức giận lập tức bước đến cầm cung.

Không cầm được.

Nàng ta ngạc nhiên, lại cố gắng cầm thêm lần nữa.

[Xịt keo liền chứ gì! Đã là không phải của mình mà muốn cướp, còn cướp phải thứ có linh tính. Lần này cho ngươi đội quần chết!]

[Vật này có linh tính sao?]

Tạ Kiều Yến nghe Tang Dạ nói không khỏi nhìn cây cung.