Thiên Vương Trở Về

Chương 64

Nói xong liền châm chọc nhìn về phía Trương Hiên, cười lạnh: “Thì ra là tội phạm gϊếŧ người! Không trách được mày lại có dũng khí nói năng với tao như vậy!”

Nhậm Gia Hưng phì cười, anh ta còn tưởng lại Trương Hiên có lai lịch gì nữa cơ, thì ra là một tên tội phạm gϊếŧ người.

Đối với người bình thường mà nói, cái danh tội phạm gϊếŧ người có thể làm cho một số người sợ hãi, nhưng anh ta là ai cơ chứ?

Anh ta là thủ lĩnh của thành phố Đông Nam, một tên tội phạm gϊếŧ người nhỏ bé đến cả tư cách nói chuyện với anh ta cũng không có.

Tội phạm gϊếŧ người?

Trương Hiên tức giận cười ngược lại, tội phạm gϊếŧ người? Cũng xem như là vậy, thân là Trấn Thiên Vương của nước H, trấn giữ biên cương cho quốc gia năm năm nay, kẻ địch chết trên tay anh ta, không được mười nghìn thì cũng được tám nghìn.

“Tên nhóc, mày cười cái gì? Mày có tư cách cười trước mặt ông đây sao?” Nhậm Gia Hưng nhìn thấy nụ cười của Trương Hiên, cảm thấy bản thân đang bị sỉ nhục, anh ta lạnh giọng nói.

“Tao mà nói chuyện với loại người như mày, truyền ra ngoài sẽ thành trò cười cho người khác đấy, Bạch Hổ, tiễn tên đó lên đường đi!”

Trương Hiên nhìn Nhậm Gia Hưng nói với giọng bình thản, dường như người nói không phải là một tên gϊếŧ người, mà nói một chuyện bình thường thôi vậy.

“Anh à, đừng!”

Những người xung quanh tưởng là Trương Hiên đang nói đùa, nhưng Trương Nhược Hi đã từng nhìn thấy anh trai ra tay không hề nghĩ ngợi gì như vậy, cô ấy gấp gáp hét lớn.

Lời nói này đã làm động đến cánh tay, đau đến mức làm cô nhóc nặng nề trút ra một hơi thở.

Trương Hiên đau lòng giữ em gái lại, không để cho cô nhúc nhích, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Nhậm Gia Hưng.

“Không thể không nói mày đã nhặt lại được một mạng, Bạch Hổ, làm phế hai chân của nó!”

“Ha ha ha!” Mạnh Lỵ cười điên cuồng, đây là muốn làm gì? Chơi trò đồ hàng hả? Anh ta có biết người đối diện là ai không?

Nhưng màn tiếp theo làm cho Mạnh Lỵ không cười nổi nữa, mà là da đầu tê cứng.

Một thân ảnh vụt qua, tốc độ của Bạch Hổ quá nhanh rồi, nhanh đến mức những người ở đó cũng không có cơ hội phản ứng.

Răng rắc hai tiếng, chân của Nhậm Gia Hưng đã gãy.

Hai tiếng gãy xương đã hoàn toàn vang lên khắp phòng.

“Phù!”

Cho đến khi vài giây trôi qua, Nhậm Gia Hưng mới phát giác được cơn đau của chân, quỳ xuống, tiếng kêu thảm phút chốc được truyền ra xa.