Thiên Vương Trở Về

Chương 59

Trương Hiên từng bước đến bên cạnh em gái, giống như là một cái bóng vụt qua ngay trước mắt.

Với cảnh giới của anh, phút chốc đã nhìn ra xương cánh tay của em gái bị vỡ vụn.

Sự tức giận ngay lập tức toát ra, tất cả mọi người trong căn phòng giống như rơi vào chín tầng địa ngục, ở trước mắt bọn họ, từng vong linh u uất đang trôi lững lờ.

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, hai mắt tròn xoe, dường như đã quên mất nguy hiểm trước mắt.

“Là ai làm vậy?” Trương Hiên tức giận hét lớn, tức giận quay đầu nhìn về phía Nhậm Gia Hưng: “Là mày làm đúng không?”

Sát khí đáng sợ đó, cũng làm cho trùm xã hội đen phía Đông Nam bất giác không rét mà run.

Ở giây khắc này, trực giác trong đáy lòng của Nhậm Gia Hưng đột nhiên mách bảo, anh ta không chọc được người ở trước mắt này đâu.

Tuy là rất muốn cười, không có chuyện gì mà anh ta không xử lí ổn thỏa được ở tỉnh Lỗ Bắc, nhưng vừa nhìn thấy Trương Hiên, trực giác của anh ta ngay lập tức mách bảo, Nhậm Gia Hưng không thể chọc được người này.

Đã bao nhiêu năm rồi anh ta chưa trải qua loại cảm giác này?

Chính vào lúc này, tay chạm phải một thứ gì đó cứng cứng ở vùng eo, trong lòng của Nhậm Gia Hưng phút chốc thở phào nhẹ nhỏm, lúc mà đối mặt với Trương Hiên một lần nữa, đã có được sức mạnh.

“Nhóc con, mày là gì của con nhỏ đó?”

Nhậm Gia Hưng châm chọc nói, nhìn ánh mắt có chút trào phúng của Trương Hiên.

Trương Hiên nhìn Nhậm Gia Hưng một cái, lạnh lùng nói: “Tao là người gì của em ấy, không quan trọng, quan trọng là từ giây khắc mày ra tay với Nhược Hi, mày đã là một người chết rồi.”

“Khi nào chết, tao nói là được!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều ngây ra!

Bây giờ chính là xã hội của pháp luật, mà đối mặt với người đang đứng đó là trùm xã hội đen của thành phố Đông Nam.

Nếu lời này là do Nhậm Gia Hưng ở phía đội diện nói, có lẽ còn có chút trọng lượng.

“Quả nhiên là em gái như thế nào, là anh trai sẽ như thế đó, mấy lời nói này còn có ai dám nói?”

Chính vào lúc này, một giọng nói yếu ớt truyền đến từ sau lưng mọi người.

Chính vào lúc này.

Một cánh cửa phòng trên lầu hai mở ra, một bé gái vui vẻ, bước đôi chân ngắn chạy đến bên lan can, nhìn từ trên xuống.

Vừa hay nhìn thấy Trương Hiên bước ra một bước đó.

Cô nhóc nhỏ không nhịn được kinh ngạc lên tiếng: “Siêu nhân, mẹ ơi, mau đến xem siêu nhân!”