Thiên Vương Trở Về

Chương 38

Cô vội vàng sờ vào chiếc thẻ mà anh cho, trong lòng cảm thấy không chắc chắn cho lắm, có đủ không nhỉ?

“Nhược Hi!”

Đúng vào lúc này, một giọng nữ cao tới một nghìn đề-xi-ben vang lên ở cửa lớn, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

“Tiểu Linh, Tiểu Phương!”

Thấy hai cô bạn thân đến, sự lo lắng trong lòng Trương Nhược Hi biến mất trong nháy mắt.

Ba cô gái đứng ôm nhau, nhất thời làm nên phong cảnh đẹp ở cửa chính.

Lúc này, một đoàn người đang đi vào khách sạn, nhìn thấy ba cô gái kia, ánh mắt lập tức sáng rực lên.

Người đó nói với người đang đứng bên cạnh: “Đi nghe ngóng bối cảnh của ba cô gái kia một chút, nếu có thể, đưa bọn họ đến phòng bao của tôi.”

“Vâng!”

Người đàn ông mặc âu phục màu đen đứng sau gật đầu.

“Sao lại chọn chỗ này, chúng ta đều là học sinh cấp 3, vẫn còn đang tiêu tiền của bố mẹ, không phải quá lãng phí sao?” Trương Nhược Hi nhíu mày, nói.

Tiểu Linh cười duyên một cái: “Yên tâm đi, đây là bố lớp trưởng mời, nghe nói bố cậu ấy muốn mời một nhân vật lớn, thuận tiện bao thêm một phòng bao nữa.”

“Ồ!” Trương Nhược Hi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, Tiểu Linh nhìn thấy trang phục của Trương Nhược Hi, cảm thấy không còn gì để nói: “Nhược Hi, sao cậu vẫn mặc quần bò vậy, đây là buổi tụ họp trước khi tốt nghiệp đấy, cậu mặc vậy sao?”

Trương Nhược Hi nghe vậy cũng không trách Tiểu Linh, tính của cậu ấy là vậy, ngay thẳng, có gì nói đó, Trương Nhược Hi rất thích tính cách này của Tiểu Linh.

“May là Tiểu Phương đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi, đi, chúng ta đi thay đồ, bảo đảm sẽ làm cậu trở thành ngôi sao sáng nhất đêm nay!”

Đôi mắt to của Tiểu Linh đảo qua đảo lại, kéo Trương Nhược Hi vào nhà vệ sinh.

Trương Nhược Hi nhìn hai cô bạn của mình, không biết nói gì, cô rất muốn nói, đấy là đồ do thầy Quách làm đấy, nhưng nghĩ thế nào, cuối cùng cô cũng không nói.

Cho dù cô có nói ra, chắc là cũng không ai tin đâu!

Nhưng mà, lúc ba người vừa đi vào, vừa vặn bị các bạn trong lớp bắt gặp.

“Ô, đây không phải là hoa khôi giảng đường của chúng ta hay sao? Sao lại tới đây vậy!”

Một giọng nói khắc nghiệt vang lên ngắt ngang lời của ba cô.

“Mạnh Lỵ, cậu có ý gì?”

Tiểu Linh vừa nhìn thấy người này là đã giận sôi máu.

“Làm gì có ý gì đâu, nhìn thấy bạn cùng lớp, tôi không chào hỏi một câu có phải là rất bất lịch sự không?”

Mạnh Lỵ nói, trong mắt cô ta hiện rõ vẻ muốn xem kịch vui: “Nhà họ Mạnh chúng tôi tuy không phải gia tộc lớn gì, nhưng chút gia giáo đấy thì vẫn có.”