Thiên Vương Trở Về

Chương 35

“Không sai, có ai không biết ông Hoắc đi ra từ núi thây biển máu, tiền của ông, chúng tôi không dám đòi hỏi.”

“Đòi tiền? Chỉ sợ có mạng để lấy mà không có mạng để tiêu thôi!”

Vào lúc này, cách nói chuyện của những người xung quanh đều thay đổi.

Hoắc Minh Quân vô cùng giận dữ, giận đến toàn thân run rẩy, một ngụm máu trào lên rồi phun ra ngoài, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.

Hoắc Oánh Oánh cũng không cần thể diện nữa: “bụp” một tiếng quỳ xuống trước mặt Trương Nhược Hi.

Trên khuôn mặt luôn luôn ương ngạnh của cô ta giờ đây đầy vẻ đau khổ: “Nhược Hi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi cô, cô tha thứ cho tôi được không? Chỉ cần cô tha thứ cho tôi, cái gì tôi cũng sẽ nghe cô, cô bảo tôi làm gì cũng được!”

Trương Nhược Hi bị doạ tới nỗi kêu “ôi” một tiếng, trốn ra sau lưng anh trai.

Trương Hiên biết Trương Nhược Hi dễ mềm lòng, nếu tiếp tục như vậy nhất định sẽ xin tha cho cô gái này.

“Nhược Hi, chúng ta đi thôi! Thanh Long, chỗ này giao cho cậu đấy.”

Nói xong, anh lập tức dẫn em gái vẫn còn đang nhíu mày rời đi.

Chuyện ở trung tâm mua sắm truyền ra ngoài rất nhanh.

Cả thành phố Đông Sơn đều biết, trong thành phố mới có một nhân vật lợi hại.

Người đó đã lật đổ nhà họ Hoắc rồi.

Có thể nói, cả thành phố Đông Sơn đều chấn động.

Không ít những người dân bình thường sau khi nghe được chuyện, cười nhạt một tiếng, sự hưng suy của những thế gia đó cách bọn họ xa lắm.

Mà chấn động nhất là xã hội thượng lưu của thành phố Đông Sơn.

Người chống lưng cho nhà họ Hoắc là ai, mọi người đều rất rõ ràng.

Nghe nói, gia tộc đó cũng ra tay rồi, nhưng lần này, thể diện của bọn họ không hữu dụng như trước kia nữa, chỉ trong vài giờ, cả thành phố đã tra ra tội lỗi mà nhà họ Hoắc phạm phải.

Nhà họ Hoắc bị lật đổ gần như là tình thế không thể thay đổi được.

Hai ngày sau.

“Làm sao vậy? Em không thích bộ quần áo này sao?”

Nhìn em gái đang đứng ở cửa do dự, Trương Hiên hỏi một cách nghi ngờ.

“Anh, có phải hơi cao cấp quá không?”

Năm năm qua, cô quen sinh hoạt theo lối sống tiết kiệm, bây giờ anh vừa về, nhịp điệu của cuộc sống đột nhiên thay đổi, cô vẫn có chút không quen.

Trương Hiên nghe vậy, thở phào một tiếng, anh còn cho rằng em gái không thích, anh vươn tay nhéo mũi em gái một cái: “Cô nhóc, đừng nghĩ nhiều như vậy!”

Đợi đến lúc em gái và Thanh Long đi rồi, một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng Trương Hiên.