Thiên Vương Trở Về

Chương 26

Có người lập tức lạnh lùng nói với Trương Hiên, sau khi nói xong, lập tứng chào đón ánh mắt của Hoắc Minh Quân.

Vừa rồi người này đi đầu thu dọn quần áo trong cửa hàng, Hoắc Minh Quân khẽ liếc người này, trên mặt mang theo nụ cười cảm ơn.

Những người khác cũng nhìn ba người Trương Hiên, trong lòng khẽ thở dài, ba người này coi như xong rồi, huống chi nhà họ Hoắc trước đây không trong sạch, người bình thường không cách nào biết được phía sau thật sự có một dòng họ cao cấp làm hậu thuẫn cho nhà họ Hoắc.

Đây là thành phố Đông Sơn rộng lớn, nếu đắc tội với nhà họ Hoắc cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu trong lúc vô ý đắc tội với nhà ho Hoắc nhỏ bé này mà đυ.ng đến dòng họ đứng phía sau, thì bạn sẽ không có chỗ dung thân ở thành phố Đông Sơn này nữa rồi.

Thử hỏi, một nhà họ Hoắc như vậy, ai dám đắc tội chứ?

Trương Hiên dường như không nghe thấy Hoắc Minh Quân nói cái gì, lựa chọn không quan tâm, trong mắt anh lúc này chỉ có em gái.

Chuyện vừa rồi có lẽ là lần đầu tiên cô gái nhỏ này gặp phải, cô ấy hoảng sợ vô cùng, đến bây giờ vẫn còn có chút sợ hãi.

Trương Hiên nhìn Hoắc Minh Quân, bình thản nói: “Trước đây, khi còn ở biên giới, có rất nhiều người nói chuyện với tôi một cách ngông cuồng như ông, nhưng bọn họ đều không có kết cục tốt đẹp. Hôm nay tôi muốn xem ông sẽ khiến tôi không thể ra khỏi trung tâm thương mại này như thế nào!”

Trương Hiên nói, ra hiệu cho em gái và Ngọc Quần cùng rời đi.

Quách Ngọc Quần không có một chút nghi ngờ, đường đường là Trấn Thiên Vương tôn nghiêm lại bị chủ của một dòng họ nho nhỏ hù dọa, e rằng thiên hạ sẽ chê cười.

Khi tiếng bước chân dần dần vang lên, bầu không khí hiện trường trở nên kỳ quái.

Mọi người nhìn cảnh này đều muốn xem Hoắc Minh Quân dám làm cái gì.

Bỏ qua vẻ mặt ngày càng khó coi của Hoắc Minh Quân, Trương Hiên bước đi chậm rãi, lúc này mới quay đầu lại nhìn Hoắc Minh Quân, giữa đám người đang đứng ngây ra, anh nói: “Hôm nay ông nên cảm thấy may mắn vì có em gái tôi ở đây, nếu không, dựa vào lời ông vừa nói, tôi có thể khiến ông ăn cơm tù được đấy.”

Quách Ngọc Quần nhàn nhạt liếc nhìn Hoắc Minh Quân, ngu xuẩn, thật sự là làm phiền tới Thiên Vương, sợ ông ta chết như thế nào còn không biết.

Vẻ mặt của Hoắc Minh Quân trầm mặc một hồi, hai mắt híp lại, sát ý từ từ phóng ra.