Thiên Vương Trở Về

Chương 11

Thanh Long và Bạch Hổ nhẹ nhàng phủi tay, một đống ngón tay vỡ nát rơi xuống.

Phương Cảnh Minh và cả đám người đều há hốc mồm.

Trương Hiên hất tay một cái, một luồng khí bay ra khỏi tay anh, cả người Mục Vũ Phát văng ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Tuy trên người anh ta không còn chút hơi thở nào, nhưng chỉ giống như đang ngủ say vậy.

Trong nháy mắt, cả hiện trường chìm vào im lặng, đám người Phương Cảnh Minh không dám thở mạnh một cái. Người đàn ông này thật đáng sợ!

Con… con người có thể làm được chuyện này hay không?

Siêu nhân chăng?

Hay là cao thủ võ lâm đến từ thời cổ đại?

Những khẩu súng kia đều làm bằng kim loại, vậy mà anh chỉ cần bóp nhẹ một cái đã biến thành bụi vụn. Bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi một con người làm sao lại có thể làm được điều đó!

“Bọn mày muốn báo thù cho anh ta sao?”

Phương Cảnh Minh liếʍ nhẹ đôi môi khô khốc, cậu ta sợ đến mức đứng bất động, không lắc được cả đầu.

“Đưa đám người này đến cơ quan có liên quan, tôi muốn bọn họ phải nhận được hình phạt thích đáng của pháp luật!”

“Tôi sẽ theo dõi chuyện này, nếu như có bất kỳ ai không phải chịu xử phạt, tôi sẽ đến tìm đám người các cậu, tiễn hết các cậu về Tây phương cực lạc!”

Phương Cảnh Minh nghe được câu này thì giống như nghe được tin tốt lành, vội vàng dẫn theo đám người áo đen chạy đi mất



Nhà họ Trương.

“Thế nào rồi?” Trương Kế Giang điềm tĩnh hỏi.

Một người vừa cúp điện thoại, sắc mắt có hơi khó coi, nói: “Mục Vũ Phát đã chết, lão Tam được đưa đến cơ quan có liên quan, Phương Cảnh Minh lên làm đại ca rồi!”

“Ồ?” Trương Kế Giang hơi kinh ngạc: “Năm năm rồi, không ngờ thằng nhóc năm đó đã trưởng thành thật rồi!”

Người kia có vẻ do dự, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Vừa rồi, Phương Cảnh Minh còn nói rằng, sau này bọn họ sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Trương chúng ta nữa!”

“Ông chủ, nghe giọng điệu của Phương Cảnh Minh, chắc hẳn thằng nhóc này đã bị dọa cho chết khϊếp rồi. Chúng ta…”

“Không còn bất kỳ quan hệ gì sao? Lợi dụng quan hệ của nhà chúng ta, giúp Lão Tam ra tù, cho cậu ta ngồi lên ghế đại ca. Lúc trước, còn vướng Mục Vũ Phát, nhưng giờ thành ra lại có lợi cho chúng ta rồi, ông đi làm đi!”

Trong mắt Trương Kế Giang chợt lóe lên một ánh nhìn lạnh lùng: “Ở cái đất Đông Sơn này, không có ai là ông đây không chơi được! Trương Hiên ơi, Trương Hiên, mày không nên trở về đây rồi!”

“Mau, đi nói cho Lâm Thành Quý biết rằng, cô gái anh ta coi trọng đã bị người khác đưa đi rồi!” Trương Kế Giang nói tiếp.

Dù hôm nay có xảy ra chút chuyện, nhưng nhà họ Trương vẫn là nhà họ Trương! Bầu trời ở thành phố Đông Sơn cũng không thể sụp đổ được!