Chương 12
Sự thật đã rõ ràng rồi, đối phương chắc chắn là thừa dịp hắn mê man để động tay động chân, ai mà dám to gan như thế, dám đem hắn ra để vui đùa!Đột nhiên trong đầu Đoàn Ngự Thạch loé lên một khuôn mặt xinh đẹp.
Chẳng lẽ… người đó là nàng?
“Muốn biết cứ để tướng quân vờ thϊếp ngủ trở lại, chúng ta sẽ rình coi!” Có người liều mạng đề nghị.
Ánh mắt gϊếŧ người lập tức bắn đi, thấy tướng quân sắp sửa nổi phong ba bão tố mọi người lập tức ba chân bốn cẳng bỏ trốn, chạy đến trối chết…
justify;" align="…….
Buổi sáng, binh lính đã tuần tra toàn bộ quân doanh, nhưng vẫn không tìm thấy người nào khả nghi, trong doanh trướng, Đoàn Ngự Thạch lại rơi vào trầm tư…
Quân doanh canh phòng nghiêm ngặt, cũng không thấy có chuyện gì không hay phát sinh, nơi nơi đều là nam nhân, căn bản không hề có chỗ cho nữ nhân, dù là buổi tối, cách mười bước là có quan binh canh phòng, nếu có chuyện gì sẽ lập tức ập đến, dù cho võ công có cao cường đến đâu cũng rất khó mà không kinh động đến người nào, huống chi nàng lại chỉ là một nữ nhân không hề có võ công.
“Tướng quân uống thuốc ạ!”
Một gã quân y đi vào doanh tướng, hắn là theo chỉ thị của Hàn đại phu bưng thuốc đến.
Đoàn Ngự Thạch tiếp nhận thuốc trên tay hắn, một hơi uống cạn sạch chén thuốc rồi đưa chén lại cho hắn.
Gã quân y đó tuy đã nhận lại chén thuốc rỗng, nhưng vẫn không có ý muốn rời đi mà đứng lại nhìn chăm chú vào tướng quân, vẻ mặt hắn có chút đăm chiêu.
Đoàn Ngự Thạch nhìn một cái, nghi hoặc vì sao tên kia vẫn còn chưa đi?
Tiểu quân y đột nhiên mở miệng: “Thuốc này quả thực rất đắng, thế mà tướng quân một ngụm uống hết, ngay cả lông mày cũng không hề chau lại, thật là lợi hại nha!”
Đoàn Ngự Thạch chậm rãi nói: “Bản tướng quân đã từng uống qua thứ còn khổ hơn.”
“Thật sao?” Tiểu quân y vẻ mặt bội phục nói: “Nếu đổi lại là ta, đánh chết ta cũng không uống, trừ phi là bị người khác đánh bất tỉnh, rồi bị ép uống.”
“…”
“Tướng quân hôm nay tinh thần thật là tốt nha, ta nghĩ chắc khoảng thêm hai ngày nữa, Hàn đại phu sẽ lại để tướng quân xuống giường, ra ngoài hít thở không khí và cưỡi ngựa thao luyện cho coi!”
“Ừ!” Hắn thuận miệng trả lời một tiếng, những năm tung hoành chiến trường gần đây, ai cũng biết được hắn rất ít khi mở miệng nói, cho dù là thuộc hạ thân tín, hắn cũng chỉ mở miệng đàm luận về chiến trận, sách lược cùng quân vụ, chưa bao giờ có ai dám cùng hắn nói chuyện phiếm.
Vốn tưởng rằng đề tài đã chấm dứt, đối phương sẽ đi ra ngoài, nhưng tên tiểu quân y hôm nay hình như ăn phải thuốc gì đó mà cứ thế đứng lại cùng hắn tán gẫu, không hề có ý đi ra ngoài.
“Tướng quân thật là phi thường uy vũ, dũng mãnh nha, ta xem các binh lính khác khi cởi trần, ngực giống như được làm bằng sắt, nhưng nếu so độ khoẻ mạnh, kiên cường khí lực thì vẫn còn kém rất xa so với tướng quân đó!” Tiểu quân y miệng ca ngợi, ánh mắt thì rạng rỡ nhìn thẳng vào bộ ngực trần của hắn.
Đoàn Ngự Thạch càng ngày càng không kiên nhẫn, đối mắt sắc như chim ưng theo dõi tên quân y, ánh mắt loé ra ánh quang, đáng sợ đến mức có thể làm người ta toát mồ hôi lạnh, thức thời ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại.
Ai ngờ tên tiểu quân y này, trái lại còn hỏi hắn.
“Ủa, tướng quân mất hứng hả?”
Ánh mắt hắn càng thêm sắc bén, trầm giọng ra lệnh: “Đừng nhiều lời, lui ra!”
Lúc này, cho dù không hiểu được ánh mắt gϊếŧ người kia thì cũng phải rời đi, huống chi tướng quân đã ra mệnh lệnh.
Không thể tin được là tên quân y này vẫn cứ đứng yên tại chỗ, không hề động tay chân.
Thật sự là cả gan làm loạn! Bắt đầu từ khi nào mà ngay cả tên tiểu quân y nhỏ bé này lại dám không nghe theo mệnh lệnh của hắn?
Hắn lần nữa lại trừng hướng đối phương, đang muốn răn dạy thì bỗng nhiên khuôn mặt xinh đẹp hé ra, đối với hắn tươi cười.
“A!” Đoàn Ngự Thạch lập tức sợ tới mới nhảy dựng lên, mở lớn mắt nhìn trừng nàng, cả người đông cứng thành một tảng đá!!!
Bởi vì tên tiểu quân y đâu không thấy, trước mặt hắn bây giờ là Tô Dung Nhi…
“Ngươi… ngươi… ngươi…!!!” Thường ngày hắn lạnh lùng, điều binh khiển tướng dũng mãnh, lời nói như sấm, vậy mà hiện tại miệng cứ lắm ba lắm bắp không thể nói được trọn câu.
Tô Dung Nhi cười hì hì: “Thì ra đối với ai huynh cũng đều khó chịu chứ không phải chỉ riêng một mình muội, haizz, muội cảm thấy dễ chịu một chút rồi!”
Gương mặt vẫn kinh ngạc như cũ, Đoàn Ngự Thạch khó nhọc mở miệng.
“Tên tiểu quân y vừa rồi đâu?”
Hắn chưa có cơ hội nghe được đáp án thì đã có người bước vào doanh trướng.
“Tướng quân, ngài xem thuộc hạ mang đến cái gì nè!”
Mục Đức Quang cao hứng, phấn chấn bước vào nội trướng, trên cánh tay quấn miếng vải bảo vệ màu đen, và đứng chiễm chệ trên đó là một chú chim liệp ưng có đôi mắt sáng quắc.
“Đây là chim liệp ưng mà thuộc hạ vừa bắt được trên núi lúc sáng tinh mơ hôm nay, xin được dâng tặng cho tướng quân, ngài không phải luôn nói muốn có một con chim ưng để huấn luyện sao?” Hắn vẻ mặt đắc ý, chim ưng là giống quý hiếm, hắn tin tưởng nếu tướng quân nhìn thấy con chim ưng này, nhất định sẽ rất hào hứng.
Đoàn Ngự Thạch trừng mắt nhìn hắn kỳ quái, chẳng lẽ hắn không nhìn thấy Tô Dung Nhi sao? Tại sao hắn không hề kinh ngạc khi nhìn thấy một nữ nhân xuất hiện trong lều tướng quân???
Đang nghi hoặc, cảm thấy kỳ quái vì sao Đức Quang một chút giật mình cũng không có, quay đầu nhìn phía sau, thì hắn thêm một lần nữa lại hoảng sợ.
Tô Dung Nhi không thấy, ở trước mặt hắn là tên tiểu quân y vừa rồi.
Gặp quỷ sao??? Hắn thật không biết chuyện gì đang xảy ra!!!
“Đừng xem thường nó, nó vốn là loại chim quý nổi tiếng của phương Bắc đó, thỉnh tướng quân xem qua.” Mục Đức Quang vui vẻ ngồi xuống trước mặt tướng quân, tay gỡ ra con chim ưng, cẩn thận đưa cho tướng quân xem.
Chim ưng bị mũ giáp bịt kín, bởi vì không nhìn thấy được gì cho nên ngoan ngoãn đứng im trên cánh tay.
Đoàn Ngự Thạch đến giờ vẫn còn ngây ngốc, im lặng không nói gì, ngược lại, tiểu quân y thì đôi mắt sáng lên, nhìn chằm chằm chú chim ưng trên tay Mục Đức Quang, hưng phấn nói: “Loại liệp ưng này có sức khoẻ và trí thông minh cao hơn hẳn so với giống chim ưng khác, có thể bay một ngày cả mấy trăm dặm, còn có khả năng bay rất cao, quân địch khó mà phát hiện ra được, mà cho dù có phát hiện ra cũng không thể làm gì được!”
Mục Đức Quang có chút ngoài dự tính: “Ha ha, vị tiểu huynh đệ này cũng biết liệp ưng?!”
“Quê quán của ta là nơi sinh sống của loại chim ưng này! Mục đại nhân muốn huấn luyện nó, để sau này sử dụng báo cáo quân tình phải không?”
“Đúng vậy, loại liệp ưng này vốn rất quý, muốn bắt được phải tốn không ít thời gian, lúc tướng quân bị thương phải tĩnh dưỡng trong lều nhất định rất buồn bực, nên thuộc hạ mới truy lùng tìm bắt để tướng quân giải buồn.”
“…”
“Tướng quân?”
Đoàn Ngự Thạch cơ mặt vẫn còn cứng ngắc, thật vất vả mới khôi phục lại như bình thường, dù sao cũng không ít lần trải qua sóng to gió lớn, hắn cố gắng trấn tĩnh lại, mở miệng.
“Làm tốt lắm, chỉ riêng việc bắt được chim ưng này, ngươi xứng đáng được thưởng.”
“Cảm tạ tướng quân!” Hắn đứng lên. “Thuộc hạ đem nó đi cho ăn, muốn nó phục tùng, đồ ăn là thứ không thể thiếu!”
Đoàn Ngự Thạch gật đầu, Mục Đức Quang liền đưa chim ưng rời đi.
“A! Ta cũng nên đi thôi, còn phải đến chỗ Hàn tiên sinh nhận chỉ thị!” Tiểu quân y nói, tay bưng bát rỗng đang muốn đứng dậy, nhưng có một bàn tay to nhanh như cắt chụp lấy nàng.
Nàng giương mắt nhìn hắn, bộ dáng cung kính xin chỉ thị: “Tướng quân có gì muốn ra lệnh?!”
“Đừng giả vờ, ta có chuyện muốn hỏi!”