Chương 1: Mở đầu
Minh nguyệt biệt chi kinh thước*“Mai nhi, hôm nay nàng cảm thấy sao rồi?” Tiếng người nói dịu dàng như nước chảy, mang theo vài phần đau lòng, khó khăn lắm tôi mới từ trong mơ bừng tỉnh lại.
Gần đây giấc ngủ của tôi thập phần không tốt, thậm chí có khi cả đêm nằm trằn trọc, khó chợp mắt được. Miễn cưỡng lắm mới có thể ngủ nhưng chỉ cần gió thổi lay qua là tôi đột nhiên bừng tỉnh.
An An mắt đỏ hoe, nói: “Nương nương, thương thế của người nặng như vậy, làm sao có thể ngủ ngon cho được? Thái tử điện hạ biết rõ nương nương tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện ác độc nhẫn tâm kia được, vì sao không phân trần giúp nương nương chứ?”
Một trăm trượng đánh tôi không đáng kể chút nào, từ nhỏ tới lớn, da thịt tôi đã chịu không ít đau khổ. Nhưng tâm đã chết, ba hồn mất đi sáu phách, tựa như chim sợ cành cong thấy chuyện bình thường cũng bị làm cho kinh hãi.
Tôi bình tĩnh nói: “Có lẽ, thái tử điện hạ có chỗ…bất đắc dĩ của người.”
Bùi Lãm ngồi xuống bên cạnh tôi, một tay chậm rãi xoa trán tôi, hết sức nhẹ nhàng day qua, day lại, vuốt phẳng. Khó khăn lắm tôi mới mở mắt được, nhìn bóng người mờ mờ trước mặt, miễn cưỡng cười thành tiếng: “Thái tử điện hạ…”
Tay chàng bỗng nhiên dừng lại, trong mắt rất nhanh ánh lên một tia đau xót, còn có vài phần áy náy cùng xin lỗi. Một lúc sau, chàng nhẹ nhàng nói: “Không phải ta đã nói rồi sao, nàng không cần phải làm như vậy với ta”.
Tôi im lặng không nói, kỳ thực tôi không biết phải đối xử với chàng thế nào cho phải. Trong lòng không phải không có oán hận, nhưng nghĩ lại, tôi lấy tư cách gì để oán hận?
Tôi chẳng qua chỉ là một nữ tử hèn mạt chốn trăng hoa, có thể được Thái tử điện hạ yêu thích, thay tôi chuộc thân, lại tận lực sắp xếp, bàn bạc với người ta để nạp tôi làm trắc phi, điều tôi nên làm là thắp hương cảm tạ tổ tiên đã tích được hồng phúc. Không nên có một chút hy vọng xa vời làm gì, âm mưu lấy vu cổ mưu hại Thái tử phi cùng đứa trẻ nàng đang mang thai trong bụng.
Người bên ngoài ai cũng cho rằng như vậy, ít nhất trước đây tôi cũng từng nghĩ như vậy.
***
Thê thϊếp vốn chỉ là dây leo xanh, chỉ có nguyện vọng được dựa vào cây cao.
Phụ mẫu tôi đã mất khi tôi còn nhỏ, khi đó, may nhờ một gia đình nông phu có lòng tốt nuôi dưỡng, tôi mới không chết cóng ở đầu đường. Năm tám tuổi, dưỡng phụ cùng dưỡng mẫu đột nhiên chết bất đắc kì tử, tôi nhớ mang máng mình bị rất nhiều người truy đuổi, bọn họ giống như đang tìm đồ vật gì đó. Tôi mang theo ba cái bánh mì, một bình nước trốn thoát được, lưu lạc qua tay nhiều người, sau đó bị người ta mua rồi đưa vào ca vũ phường.
Tuy ca vũ phường cũng là nơi ong bướm nhưng so với câu lan viện cũng có điểm khác biệt. Ông chủ là nhân vật có uy tín và danh dự, nơi này các cô nương bán nghệ chứ không bán thân, trừ khi chính họ nguyện ý, còn không thì không ai có thể cưỡng ép.
Hoa cô cô lần đầu tiên trông thấy tôi hai mắt đã sáng ngời, tấm tắc nói: “Quả nhiên đứa trẻ này là một mỹ nhân, rất đáng giá. Sau khi ta dạy dỗ ngươi, ngày sau trở thành người đứng đầu bảng ở ca múa phường, ta còn sợ khách sẽ kéo tới cuồn cuộn như mây ấy chứ. Tiểu muội muội, ngươi tên gì?”
“Tôi tên Ngọc Tiểu Mai”. Lúc đó tôi đói bụng đến độ đầu váng mắt hoa, tay cầm một cái bánh bao ăn ngấu nghiến cho tới hết, ngẩng đầu hỏi bà ta: “Cô cô, còn không?”
“Không tồi, không tồi”. Hoa cô cô cười tủm tỉm vỗ đầu tôi, hài lòng nói: “Từ nay về sau, mỹ danh của ngươi là Tiểu Mai. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, sau này chỉ ”.
Hoa cô cô ngày thường đối đãi với tôi rất tốt. Nàng tự mình dạy tôi cầm kỳ thi họa,
phủ tranh xướng khúc.
Mà tôi cũng chưa từng phụ lòng kỳ vọng của nàng, năm mười sáu tuổi chỉ bằng một khúc “Hoa lộng ảnh” đã danh chấn kinh thành. Từ đó, ngàn vàng khó khăn lắm mới đổi được một khúc nhạc của tôi, các công tử ở kinh thành hào hứng tán tụng tôi là giai nhân thần bí. Tôi mỗi ngày chỉ đàn một khúc nhạc, nếu như vượt quá thời gian đó, cho dù ra giá cao tới đâu cũng đừng hòng mơ tưởng được tôi gặp mặt.
Tôi khó hiểu hỏi Hoa cô cô: “Tại sao phải như vậy? Nếu như con xướng thêm vài khúc, chẳng phải có thể làm cho ca múa phường kiếm càng nhiều bạc hơn sao?”
Cô cô bí hiểm cười nói: “Càng cầu càng không được, ham muốn tìm tòi càng đi đến tột cùng, giá đưa ra càng được nâng cao, đàn ông đều là những kẻ hèn hạ như vậy.”
Cứ như vậy, cuộc sống sao quanh trăng sáng
được duy trì khoảng nửa năm thì tôi gặp Bùi Lãm.
Chàng chỉ mặc áo bào màu trắng,
nhưng cảm giác lại giống như viên minh châu khiến người mù cũng có thể di chuyển. Tay chàng cầm chiết phiến, chậm rãi đi vào nhã đường, phảng phất giống như sơn động trong núi được ánh trăng rằm soi sáng, giữa hai đầu lông mày chàng có ánh sáng phát ra không thể che dấu được.
“Tiểu Mai cô nương, có thể vì tại hạ gảy một khúc nhạc được không?” Chàng mỉm cười, hai lúm đồng tiền bên môi nhè nhẹ hiện ra.
Dù sao cũng ở nơi phong hoa tuyết nguyệt kiếm cơm ăn, đã từng gặp qua vô số đàn ông, nhưng giờ phút này đứng trước mặt thiếu niên này tim tôi đột nhiên đập rộn rã, trong nhất thời, những lễ nghĩa Hoa cô cô dạy đã bị quên sạch không còn một mảnh, tôi say mê nhìn chàng, lúng túng nói: “Được…Công tử, mời ngồi”.
Khi đó tôi đương nhiên không biết thân phận của chàng, nếu biết chàng là Thái tử điện hạ, chỉ e tôi sợ còn không kịp, đâu thể nào ngày ngày cũng đàn một khúc nhạc cho chàng.
Hoa cô cô nói trên đời này có hai loại đàn ông không được đυ.ng vào, một là loại đàn ông đã có thê thất, thứ hai, là loại đàn ông danh môn vọng tộc,
nhất là đàn ông thuộc hoàng tộc. Mà Bùi Lãm lại là người có cả hai điều đó.
Chàng không chỉ là người thuộc hoàng tộc mà còn là thái tử đương triều, tương lai chính là thiên tử. Chính phi của chàng là con gái của Thừa tướng đương triều và Trưởng công chúa, sinh ra đã cao quý, một ca kĩ hèn mọn như tôi có chặt đứt cổ cũng không với tới nổi.
***
Đã sớm không rõ tôi là kiếp số của chàng hay chàng là kiếp số của tôi nữa rồi.
Người đời đều nói Thái tử điện hạ là sao Văn Khúc* chuyển thế, năm tuổi biết làm thơ, bảy tuổi thông thuộc văn chương, mười tuổi đứng trên điện Cửu Long khẩu chiến với quần thần. Hoàng thượng đối với chàng long ân thánh sủng, bách quan đối với chàng đều vui vẻ phục tùng, dân chúng, bách tính đối với chàng đều cùng nhau tán thưởng. Nếu như không quen biết tôi, cuộc đời của chàng sẽ huy hoàng biết bao, thuận lợi biết bao.
*Văn Khúc đắc địa là bộ sao phú quý, hiển đạt, phúc thọ rất có giá trị. Nếu có Lộc Tồn đi kèm thì tài năng xuất chúng. Nếu đi với Vũ Khúc thì tài năng kiêm nhϊếp văn võ, có uy danh lừng lẫy và giàu sang.
Ngày ấy, tự tay tôi pha một bình trà ngon, là trà Tây Hồ Vũ Tiền Long Tỉnh mà chàng thích nhất. Sau đó tôi tự tay chỉnh lại từng dây đàn. Tôi muốn chàng nghe được làn điệu réo rắt dễ chịu nhất trên đời. Nhưng chàng lại kéo tôi đến ghế dành cho khách, nhẹ nhàng nắm tay tôi, cười nói: “Mai Nhi, hôm nay ta sẽ đàn cho nàng một khúc nhạc”.
Phượng hề phượng hề quy cố hương – Ngao du tứ hải cầu kì hoàng. Một khúc “Phượng cầu hoàng”*, độc nhất thiên hạ.
*Bản Phượng cầu hoàng của Tư Mã Tương Như, rất nổi tiếng, chắc hẳn bạn nào hay đọc ngôn tình cổ đại cũng biết đến. Dịch thơ hai câu trên: “Chim phượng, chim phượng về cố hương,
Ngao du bốn bể tìm chim hoàng”.
Khúc nhạc dừng lại, Bùi Lãm dang hai tay ôm tôi vào ngực, cọ nhẹ cằm vào giữa trán tôi: “Mai Nhi, gả cho ta, có được không?”
Vì câu nói này, Bùi Lãm đã phải quỳ ở ngoài điện Cửu Long ba ngày ba đêm, Hoàng thượng nổi trận lôi đình, tức giận đến mức hôn mê ngay tại chỗ. Văn võ bá quan, tôn thất hoàng tộc cùng phản đối, thậm chí có người lấy lí do Thái tử sa vào nữ sắc, dâng chiếu xin Hoàng thượng phế Thái tử. Dân gian nổi lên lời đồn đãi từ bốn phía, nói là Thái tử điện hạ bị yêu nữ mê hoặc cho nên không để ý tới giang sơn xã tắc. Một đồn mười mười đồn trăm, tôi nghe đi nghe lại nhiều lần, nhất thời nhập tâm cũng nghĩ mình là yêu nghiệt.
Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu được Bùi Lãm làm cách nào, dù sao cuối cùng chàng cũng đem kiệu lớn tám người khiêng đón tôi đường đường chính chính tiến vào cửa. Ngày đó, Hoa cô cô tự tay đội mũ phượng, choàng khăn hỉ cho tôi, khóc tràn nước mắt: “Tiểu Mai, nếu như không thoải mái thì quay lại ca vũ phường, cô cô sẽ vĩnh viễn lưu lại một gian phòng cho ngươi”.
Tôi trời sinh tính tình đạm bạc, cũng không thích việc cùng người tranh đoạt danh lợi. Dù sao đi nữa, tôi vẫn tưởng rằng chỉ cần tôi an phận thủ thường, một ngày nào đó cũng sẽ đứng vững ở Đông cung.
Sự thật chứng minh tôi đã sai.
Ngày ấy, thanh âm bén nhọn của Thái tử phi giống như một đạo sấm sét nổ tung bên tai tôi, nàng ta nói: “Lãm ca ca, người vì điều gì lại muốn thành thân với một tiện nhân như cô ta, cái gì mà thật lòng yêu nhau, người lừa được ai chứ không lừa được ta, người không phải chỉ vì cuốn sách kia thôi sao? Cô ta chính là cháu gái của Mai Hiền đúng không? Người…”
Bùi Lãm vội vàng cắt ngang lời nàng: “Sao nàng lại biết chuyện cuốn sách?”
Tôi kinh hồn bạt vía quay trở lại phòng, không ngừng tự nhủ với bản thân, nhất định là mình bước vào nhầm cửa rồi, nếu không tại sao tôi lại nghe phải đoạn đối thoại vô lý này? Cũng may trời sinh tôi giỏi giả vờ, tôi có thể làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Nến đỏ lay động, động phòng hoa chúc.
Rượu giao bôi chưa kịp nuốt xuống bụng, bỗng nhiên có người phá cửa xông vào, quỳ xuống hướng về phía Bùi Lãm, khóc lóc kể lể: “Thái tử điện hạ, Thái tử phi đột nhiên bị động thai khí…hình như…hình như là đẻ non!”
Chén rượu trong tay chợt rơi xuống, quay tròn mấy vòng trên mặt đất, Bùi Lãm còn chưa nghe rõ, thậm chí chưa từng quay đầu nhìn tôi đã vội vàng theo người nọ rời đi. Tôi vẫn còn ngồi tại tháp biên, cứ thế nhìn bóng lưng chàng mờ dần trong bóng tối, lòng dần dần trầm xuống.
Tôi nghĩ, nhất định chàng cũng yêu Thái tử phi thật lòng. Nến đỏ rơi lệ. Còn tôi chỉ có thể đem nước mắt nuốt ngược vào trong.
Tờ mờ sáng, tôi vẫn ngồi đợi. Nhưng Bùi Lãm không quay lại mà lại là một chiếu thư được đưa đến: “Tiện phụ Ngọc thị âm mưu dùng vu cổ ám hại Thái tử phi, lòng như rắn rết, âm ngoan ác độc, tội này vốn phải bị lăng trì. Tuy nhiên, Thái tử phi đích thân đứng ra nói giúp, lỗi này phạm lần đầu, tạm thời tha mạng. Nay phạt một trăm trượng, coi như răn đe. Nếu tái phạm, quyết không tha”.
Tôi căn bản không có lấy một cơ hội phân bua, lúc này bị hai thái giám kéo tới đình viện xử phạt. Lúc đầu tôi tưởng Bùi Lãm sẽ ra tay ngăn cản, nếu không được cũng có thể thay tôi cầu xin. Nhưng chàng lại ôm vị Thái tử phi tôi chưa gặp mặt kia đứng một bên, nhìn tôi chịu một trăm trượng hình phạt. Thái tử phi đứng ở trên cao nhìn xuống thích thú với dáng vẻ chật vật của tôi.
Gương mặt xinh đẹp kiêu căng kia ẩn chứa ý cười độc ác.
Có thể trong mắt Bùi Lãm chứa đựng vẻ thống khổ xen lẫn ẩn nhẫn, hoặc cũng có thể đó chỉ là ảo giác của tôi. Rốt cuộc tôi không còn sức để tìm hiểu nữa. Đến khi tôi ngất đi, Bùi Lãm cũng không nói một lời, chàng chỉ đứng đó, bình tĩnh lạnh nhạt nhìn.
Không có gì đau đớn hơn việc trái tim đã chết. Ngay cả tim cũng chết thì đau đớn trên da thịt có là gì.
Sau này An An nói cho tôi biết, không biết bọn họ lấy đâu ra một con búp bê có ngày sinh tháng đẻ từ trong của hồi môn của tôi, bụng nó bị một cây kim dài đâm xuyên qua.
Tôi hết đường chối cãi. Mặc dù có giải thích cũng không biết giải thích với ai, ai có thể tin tôi đây.
Sau khi tôi tỉnh lại, Thái tử phi từng đến thăm tôi. Nàng ta mặc một chiếc áo lông cừu đắt tiền, tay ngọc hung hăng vỗ vỗ vào má tôi, cười dịu dàng nói: “Đúng thật là một cái mạng hèn, nếu đổi lại là ta, năm mươi gậy có lẽ đã mất mạng, ngươi lại có thể chịu được một trăm gậy. Sớm biết vậy ta nên đòi Hoàng thượng phạt hai trăm trượng mới đúng”.
***
“Mai nhi, thực xin lỗi…”. Bùi Lãm cúi người ôm lấy tôi, giọng nói khàn khàn lộ ra sự áy náy và đau đớn: “Ngày mai lên đường đi nước Thục, ta sẽ phái người âm thầm bảo vệ nàng. Ta cam đoan với nàng, khi trở về sẽ đối tốt với nàng, vị trí Thái tử phi kia sẽ là của nàng…Xin nàng…Cho ta chút thời gian”.
Hơi thở nóng ấm chầm chậm ở bên tai, tôi nhẹ nhàng xoay lại nhìn vào mắt chàng. Ánh mắt này vốn rất tinh anh, hiện giờ lại mờ mịt.
“Bùi lang…”. Cổ họng khô khốc không chịu nổi, miễn cưỡng gọi một tiếng liền bị ho khan, tim gan đau đớn.
Bùi Lãm vội vàng đem chén nước đến cho tôi uống, chàng cẩn thận cầm đầu ngón tay của tôi, theo góc độ này, vừa lúc đó tôi có thể trông thấy trong mắt chàng nổi lên một tia ảm đạm.
Tôi chậm rãi nói, cố nén cơn ho trong l*иg ngực: “Khụ khụ…tốt nhất đừng để thϊếp nhận bất cứ phong hiệu nào…đừng để…đừng để cho chàng phải khó xử”.
Vu y nói, người thi thuật phải lên núi, quỳ ba lần, khấu đầu chín lần cầu bùa bình an thì vu thuật hạ trên người Thái tử phi mới có thể hoàn toàn hóa giải, nếu không cả đời cũng không thể mang thai lại.
Thực ra chuyện này cũng không có gì khó, nhưng đối với người mới chịu hình phạt một trăm trượng trong bảy ngày, mà ngọn núi đó lại ở xa ngàn dặm – núi Thanh Thành của nước Thục thì có lẽ là một đi không trở về.
Tuy nhiên, tôi cũng không tính trở về. Thái tử phi thật ra đâu có trung cổ thuật, tôi đi cầu phù thủy làm cái gì.
Tôi không thuộc về nơi này, bọn họ mới là một đôi trời sinh, tôi chỉ là đoạn nhạc đệm ngắn ngủi trong đó mà thôi, sự hiện diện của tôi rất nhỏ bé, hèn mọn, không đáng để nói tới. Sau khi tôi rời đi, bọn họ có thể tiếp tục tình chàng ý thϊếp, bạc đầu giai lão không chia ly.
Cơn lạnh của gió xuân tháng ba vẫn bức người như cũ. Tôi mạnh mẽ chống đỡ thân mình trên xe ngựa. An An không ngừng khóc, cầm lấy tay tôi, lặp đi lặp lại: “Nương nương, người đừng đi, đừng đi…”
Tôi cười cười vỗ về: “Không sao, ta đi rồi sẽ quay về, cùng lắm chỉ vài ngày thôi, ngươi thay ta chăm sóc tốt cho…Bùi lang”.
Bùi lang. Chắc có lẽ đây là lần cuối cùng tôi gọi chàng như vậy.
Bùi Lãm chưa đến tiễn tôi, nghe nói Thái tử phi lại bị bệnh. Tôi không trách. Vốn cũng không muốn oán hận chàng mà rời đi, ít nhất lúc trước ở cùng chàng tôi cũng từng có được hạnh phúc.
Hồi tưởng lại quá khứ lúc này là đủ rồi. Ít nhất tôi cũng có thể giữ hồi ức của cả hai mà nhớ mãi mãi.
*Trích từ bài thơ Tây giang nguyệt của Tân Khí Tật.
Tây giang nguyệt – Dạ hành Hoàng Sa đạo trung
Minh nguyệt biệt chi kinh thước,
Thanh phong bán dạ minh thiền.
Đạo hoa hương lý thuyết phong niên,
Thính thủ oa thanh nhất phiến.
Thất bát cá tinh thiên ngoại,
Lưỡng tam điểm vũ sơn tiền.
Cựu thời mao điếm sạn lâm biên,
Lộ chuyển khê kiều hốt hiện.
Tây giang nguyệt – Đêm đi trên đường Hoàng Sa
(Người dịch: Nguyễn Chí Viễn)
Cành đậu sáng trăng thước hoảng
Đêm khuya gió mát ve rên
Hương đưa bông lúa nói phong niên
Tiếng ếch kêu vang một phiến
Sao bảy, tám vì le lói
Mưa hai, ba điểm tạnh liền
Lầu tranh quen thuộc cạnh rừng bên
Xoay bước khê kiều liền hiện