Hạ Vi Vũ chẳng biết mình đã ngủ được bao lâu. Khi cô tỉnh dậy đã nằm trên giường ở nhà. Hạ Vi Vũ nhớ lại mình được Giang Viễn khăng khăng đòi đưa về và ngủ thϊếp đi trên xe của cậu. Giang Viễn đưa cô về ư? Không đánh thức cô dậy sao cậu vào được nhà nhỉ? Cậu về rồi ư?
Hạ Vi Vũ dụi mắt, bước chân xuống giường tiến thẳng ra ngoài phòng khách. Bên ngoài điện vẫn bật sáng, một mùi thoang thoảng của thức ăn đã được nấu chín truyền đến. Giang Viễn đang nằm dài trên ghế sô pha ngoài phòng khách chơi game, thấy Hạ Vi Vũ đi ra cậu chỉ liếc một cái rồi tắt điện thoại.
“Dậy rồi à? Ăn cơm thôi.”
Hạ Vi Vũ nhìn đồng hồ. Đã hơn 8 giờ tối, vậy là cô đã ngủ được 5 tiếng rồi. Hạ Vi Vũ đi vào nhà vệ sinh súc miệng, còn Giang Viễn vào bếp lấy bát đũa trong tủ ra tự nhiên như ở nhà mình. Khi cô bước ra thì Giang Viễn đã ngồi ngay ngắn trên bàn ăn. Hạ Vi Vũ cũng ngồi xuống, trước mặt là một bàn ăn đầy đủ rau thịt, món nào món nấy trông rất thanh đạm. Hơn nữa còn có món cá cô thích ăn.
“Sao cậu không gọi tôi dậy?”
Giang Viễn ung dung xới cơm đưa cho Hạ Vi Vũ: “Gọi không được, cậu ngủ như chết ấy.”
Hạ Vi Vũ đón lấy bát cơm: “Làm thế nào mà cậu vào được nhà?”
“Dùng chìa khóa để mở.” Giang Viễn gắp một miếng cá bỏ vào miệng.
Hạ Vi Vũ không biết rằng có nên đấm một cái vào cái miệng đáng ghét kia không. Thật sự cậu ta đang cố ý. Tay Hạ Vi Vũ vẫn cầm chặt đôi đũa không động đậy. Qua một lúc Giang Viễn thấy cô vẫn không động đũa mới ngước lên. Hạ Vi Vũ đang nhìn cậu chằm chằm. Hạ Vi Vũ vừa mới rửa mặt xong nên lông mi vẫn còn ướt, hai hàng mi chớp chớp nhìn Giang Viễn. Giang Viễn nhớ đến Hạ Vi Vũ khi ở trong xe, gương mặt cậu sáp vào mặt cô. Gương mặt cậu bất giác đỏ bừng.
Hạ Vi Vũ nhanh chóng bắt được sự ngượng ngùng của Giang Viễn. Cô nheo mắt.
“Cậu đã làm gì?”
Giang Viễn sắp mắc nghẹn đến nơi, cậu cũng cảm thấy gương mặt mình nóng bừng. Sao cậu phải đỏ mặt chứ? Giang Viễn ho hai cái: “Tôi lấy chìa khóa trong balo của cậu.”
Hạ Vi Vũ cũng chẳng hỏi thêm gì nữa. Cô tin rằng Giang Viễn chẳng thể giở trò gì ra với mình. Hạ Vi Vũ cầm đũa lên gắp vài miếng cá bỏ vào miệng, thịt cá rất mềm rất vừa ăn. Cô bỗng nhiên nhớ ra cậu không thích ăn cá cơ mà. Hạ Vi Vũ nhìn quanh bàn một lượt, trên bàn trừ đĩa cá kho ra còn có mấy đĩa rau luộc và salad rồi cả món trứng hấp nữa, bát canh cũng không hề có mỡ nổi lên, tất cả đều trông rất thanh đạm. Không có món cậu vẫn thích ăn. Đúng lúc này Giang Viễn đang đưa đũa gắp một miếng salad. Hạ Vi Vũ tò mò hỏi: “Cậu ăn uống theo kiểu này từ bao giờ thế?”
Giang Viễn ung dung trả lời: “Từ khi theo đuổi cậu.”
Lại bắt đầu giở chứng.
“Cậu vẫn chưa thôi đi à?” Hạ Vi Vũ cau có.
“Tất nhiên là chưa. Tại sao tôi phải thôi?” Giang Viễn hỏi ngược lại cô.
“Vì tôi không thích cậu.” Không thích.
“Rồi từ từ sẽ thích.” Chẳng phải trước đây cậu cũng thích tôi sao?
“Chúng ta không hợp.”
“Như thế nào mới là hợp? Nói đi tôi sẽ chiều theo cậu.”
“Tôi từng làm gái bán hoa.”
“Không vấn đề gì.”
“Tôi gϊếŧ từng gϊếŧ người nhưng không bị ngồi tù. Người như vậy cậu cũng muốn sao?”
“Muốn.”
“Giang Viễn, trước đây cậu không thích tôi, chê tôi không xứng, đối xử với tôi không tốt. Sao? Bây giờ là hối hận rồi? Cả gái bán hoa cậu cũng muốn nói chuyện yêu đương?” Hạ Vi Vũ cười khẩy. Cô không tin Giang Viễn vẫn có thể bình thản, cậu vốn dĩ kiêu ngạo như vậy.
Giang Viễn không ngờ Hạ Vi Vũ lại nói như thế, cậu nhất thời nghẹn họng. Hạ Vi Vũ vẫn chưa dừng lại ở đó, cô tiếp tục công kích Giang Viễn.
“Cậu muốn gì ở tôi? Lên giường?”
“Phải.” Hạ Vi Vũ không ngờ rằng Giang Viễn lại thừa nhận. Cậu bỏ đũa xuống đứng dậy đi về phía Hạ Vi Vũ. Giang Viễn cúi xuống sát mặt cô, hai cánh tay choàng qua vai cô đặt lên ghế. Cả thân người của Giang Viễn vây lấy Hạ Vi Vũ. Cô cảm nhận được hơi thở nóng ấm của cậu quấn quanh người mình.
“Có phải nếu tôi nói như thế thì cậu sẽ chiều tôi không? Vậy được, đi nào.” Nói rồi Giang Viễn gỡ lấy đôi đũa trong tay cô xuống, cúi người nhấc bổng Hạ Vi Vũ lên tiếng về phía phòng ngủ.
“Buông ra Giang Viễn.”
Giang Viễn mặc kệ Hạ Vi Vũ, cậu đẩy cửa phòng ngủ mở ra ép cô lên giường. Hạ Vi Vũ chưa kịp nói thêm câu gì thì môi Giang Viễn đã hạ xuống chặn cô lại. Nụ hôn của Giang Viễn không hề nhẹ nhàng chút nào mà đầy cướp bóc. Cánh tay trái của cậu đưa lên chặn hai tay Hạ Vi Vũ ở trên đầu, cánh tay phải bóp má buộc môi cô phải tách ra, nhân cơ hội đưa lưỡi vào khám phá bên trong. Giang Viễn không lưu tình mυ'ŧ mát lấy môi Hạ Vi Vũ, âm thanh nhóp nhép đầy xấu hổ vang lên. Hai má Hạ Vi Vũ đỏ bừng, người cô hơi run rẩy vì sợ hãi nhưng cô không muốn chịu lép vế trước mặt Giang Viễn. Trong trường hợp như thế này giả vờ phối hợp một chút có lẽ cậu sẽ buông cô ra. Nghĩ rồi làm, Hạ Vi Vũ thả lỏng người đồng thời cũng bắt đầu hôn đáp lại cậu. Chiếc lưỡi mềm lại lách vào trong miệng cậu quấn lấy lưỡi của Giang Viễn.
Đúng như Hạ Vi Vũ nghĩ Giang Viễn rời môi cô. Cậu nhìn chằm chằm Hạ Vi Vũ mà cô cũng chẳng kiêng dè gì nhìn lại cậu.
Hạ Vi Vũ cậu được lắm. Cái gì cậu cũng làm được, không chịu thua ai bao giờ.
Giang Viễn nén giận cúi người xuống. Hạ Vi Vũ tưởng Giang Viễn lại định ngấu nghiến đôi môi cô nhưng Hạ Vi Vũ đã nhầm. Giang Viễn cúi xuống vùi đầu vào cổ Hạ Vi Vũ mυ'ŧ mát. Hạ Vi Vũ vừa hoàn hồn nhận ra cậu đang làm gì trên người mình thì mọi chuyện cũng đã rồi. Chiếc lưỡi ấm nóng và hàm răng ẩm ướt của cậu chạm vào da thịt cô, Hạ Vi Vũ chỉ nghe thấy một tiếng “chụt” vang lên cô chỉ thấy hơi nhói một cái. Giang Viễn buông Hạ Vi Vũ ra ngồi dậy, vẻ mặt tự đắc nhìn dấu hôn nằm trên cổ Hạ Vi Vũ, rất dễ thấy.
Hạ Vi Vũ nghiến răng nhìn Giang Viễn.
Cậu cười cười nhìn Hạ Vi Vũ: “Hạ Vi Vũ, ở bên tôi thì cất móng vuốt đi, nếu không cậu sẽ chịu thiệt đó.”
Hạ Vi Vũ chỉ muốn ném gối vào mặt cậu.
Giang Viễn biết Hạ Vi Vũ là một người có tính cách khá quật cường, không chịu bị ép vào thế bị động. Cô vẫn giống trước đây. Giang Viễn không ở lại lâu để Hạ Vi Vũ xé xác mình mà lập tức rời đi. Trước khi đi cậu còn hẹn tối mai sẽ đón cô trở về trường.
Giang Viễn vừa đi khỏi Hạ Vi Vũ đã lao ngay vào nhà tắm soi gương. Dấu hôn nằm ngay trên cổ rõ mồn một.
“Con mẹ nó Giang Viễn.”
Giang Viễn rất giữ lời hứa đến đón Hạ Vi Vũ về trường vào chiều tối hôm sau nhưng khi cậu đến thì người đã đi mất dạng. Biết ngay là cô sẽ trốn đi mà.
Sau khi dọn dẹp xong nhà cửa vào sáng hôm sau thì Hạ Vi Vũ đã lập tức trở về trường. Cô không muốn gặp Giang Viễn. Dấu hôn trên cổ làm Hạ Vi Vũ rất phiền não, cô dùng kem che khuyết điểm để che đi nhưng việc này đồng nghĩa với việc cô phải tốn thêm một chút thời gian để làm chuyện đáng ra không cần phải làm.
Cẩn Ngôn đến tìm Hạ Vi Vũ ngay sáng hôm sau khi cô vừa trở lại trường, còn có thêm một bạn học khác cùng nhóm với hai người làm chung bài tập và chuẩn bị bài thuyết trình. Vừa gặp Hạ Vi Vũ Cẩn Ngôn đã hơi ngẩn ra, hôm nay cô trang điểm. Hạ Vi Vũ chẳng có mấy khi trang điểm, cô chỉ lao đầu vào học tập. Chẳng lẽ là do đến gặp cậu nên cô mới trang điểm? Cẩn Ngôn cảm thấy có vẻ như mình đang tự mình đa tình.
“Hạ Vi Vũ, hôm nay cậu rất đẹp.”
Hạ Vi Vũ vừa ngồi xuống ghế, ngẩng đầu mỉm cười lịch sự với Cẩn Ngôn: “Dạo này tớ thức khuya nhiều nên mắt thâm, sợ dọa hai người chạy mất nên phải điều chỉnh lại nhan sắc một chút.” Tuy là nói vậy nhưng trong lòng Hạ Vi Vũ thầm mắng Giang Viễn hàng ngàn lần.
“Hắt xì.”
“Trưởng nhóm anh sao vậy?”
Giang Viễn lấy tay dụi mũi.
“Không sao. Chắc là do hít phải bụi ấy mà.”
Hạ Vi Vũ miệt mài mất một tiếng để làm xong phần code của mình. Cô với tay cầm lấy cốc cà phê trên bàn nhấp một ngụm, cảm giác ngọt ngào hòa quyện cùng vị đắng của cà phê tan trong miệng. Thật tuyệt. Cô rất thích uống cà phê.
“Cẩn Ngôn, tớ làm xong rồi. Cậu lại đây xem một chút, có gì tớ sửa luôn.”
Cẩn Ngôn rời mắt khỏi màn hình máy tính liếc về phía Hạ Vi Vũ.
“Mới thế đã xong rồi ư?”
Hạ Vi Vũ gật đầu, bàn tay xoay máy tính về hướng cậu ta. Cẩn Ngôn cũng dịch ghế về phía Hạ Vi Vũ một chút. Hôm nay Hạ Vi Vũ mặc một chiếc áo len dệt kim ngắn tay, tóc búi nửa đầu, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ trông cực kỳ nữ tính. Cẩn Ngôn nghiền người về phía cô một chút đã ngửi được một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng. Hình như là mùi đào. Cậu biết Hạ Vi Vũ luôn không ăn mặc kiểu cách, thường thì chỉ là áo phông và khoác áo đồng phục nhưng khi đến gần cô luôn tỏa ra một mùi riêng. Cẩn Ngôn cảm thấy hai tai mình hơi nóng lên.
“Cậu xem cẩn thận một chút nhé. Mình học toán không được tốt lắm nên logic không được tốt đâu.”
Cẩn Ngôn nuốt nước bọt, gật đầu.
***
Suốt mấy ngày liền Giang Viễn không mấy tụ tập cùng đám bạn ở Jinx nữa. Mọi người rủ thế nào cậu cũng từ chối nói là bận.
“Dạo Giang Viễn cứ bận cái gì ấy nhỉ? Chẳng phải cậu ta thường làm việc ban đêm sao? Thế nào mà giờ lại chuyển thành con chim sâu chăm chỉ dậy sớm rồi?” Trần Hiển bất mãn. Đã mấy lần gọi Giang Viễn tụ tập rồi mà lần nào cũng bị từ chối. Gì mà làm việc lúc 8 giờ tối? Lừa gạt. Chẳng phải cậu ta thường làm việc lúc 1 giờ sáng hay sao?
“Dạo này cậu ấy bận thật.”
Trần Hiển như nghe được trò cười. Giang Viễn mà bận chuyện gì chứ?
Có người nói: “Dạo này tôi nghe nói Giang Viễn hay đến Trường Đại học A.”
“Đại học A? Để làm gì?”
“Theo đuổi Hạ Vi Vũ.” Lý Dân tốt bụng giải thích.
“Cậu ta vẫn chưa thôi à? Người ta có ý từ chối rõ ràng mà.” Trần Hiển ngạc nhiên khi Giang Viễn lại đi theo đuổi một người nhiệt tình đến thế.
“Này Lý Dân. Kể tôi nghe chuyện của họ đi.”
“Chuyện gì?” Lý Dân nhướn mày.
“Chuyện tình cảm trước đây của Giang Viễn và Hạ Vi Vũ. Cậu biết hết đúng không?”
Cũng không hẳn.
…
“Oa. Hạ Vi Vũ bạo thế luôn á? Thật không ngờ đấy.” Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên.
Lý Dân chỉ thản nhiên bóc vỏ rồi bỏ hai hạt lạc vào mồm.
“Này thế Giang Viễn từ chối cậu ta suốt 4 năm à?”
“Phải.”
Có người tò mò: “Ngày ấy Hạ Vi Vũ tỏa sáng như thế sao Giang Viễn không chấp nhận nhỉ? Theo như cậu kể thì Hạ Vi Vũ bây giờ có vẻ tệ hơn trước rất nhiều nhưng sao Giang Viễn lại theo đuổi nhỉ?”
Phải đấy. Sao lại theo đuổi Hạ Vi Vũ chứ?
Lý Dân nghẹn họng không thể nói. Đương nhiên cậu ta không thể nói Giang Viễn giúp đỡ anh Khiêm trong một trận cá cược rồi.
_Hết chương 18_