Hạ Vi Vũ gần đây nghỉ việc ở quán bar để ôn luyện. Thời gian làm việc ở quán bar rất muộn nên cô chẳng có mấy thời gian tập trung học. Hạ Vi Vũ cũng không đi biểu diễn nữa, cô đi làm buổi sáng tại quán cà phê rồi tự nhốt mình trong nhà. Mấy việc sửa tài liệu Tiếng Anh trên mạng cô cũng tạm nghỉ.
Giang Viễn đến quán bar mấy lần không gặp được Hạ Vi Vũ, hỏi quản lý mới biết cô nghỉ việc rồi. Giang Viễn cứ nghĩ rằng Hạ Vi Vũ cảm thấy mình phiền phức nên mới thôi việc. Cậu vừa muốn đi tìm Hạ Vi Vũ vừa do dự không đi, cuối cùng Giang Viễn vẫn đi đến quán cà phê Hạ Vi Vũ làm thêm.
Quán cà phê này không lớn lắm nhưng tương đối đông khách, chủ yếu là sinh viên và học sinh. Thường là những đôi yêu nhau hoặc là đơn phương gì đó vì nghe nói ở quán này có một cái bảng nhỏ để khách có thể viết những lời nhắn gửi rồi dán lên đó và thêm một thứ gọi là “thư thời gian”. Cái gọi là “thư thời gian” này nói trắng ra thì là một lá thư hoặc bưu thϊếp khách có thể mua ở quầy phục vụ, họ sẽ viết những lời nhắn gửi tương lai vào đó rồi đưa lại chỗ quầy thanh toán và nhân viên sẽ bỏ nó vào một phong thư và để họ điền tên vào phía ngoài. Phong thư đó sẽ được cất vào một cái tủ trong quán, tương lai họ có thể đến xem lại mình viết gì.
Giang Viễn thấy những thứ này chẳng có gì hay ho lắm nhưng mà lại có thể thu hút nhiều người đến vậy. Vừa bước vào quán nhân viên đã chào đón rất niềm nở. Giang Viễn lướt qua quầy phục vụ không thấy Hạ Vi Vũ, cậu chọn một cái bàn sát cửa ngồi xuống. Bàn hình tròn, trên mặt bàn đặt một chậu cây nhỏ. Không gian quán khá thoáng, chắc là bởi vì được đặt thêm mấy chậu cây và có cửa kính sát sàn nên cảm giác không gò bó. Bên kia bức tường là một tấm bảng to tướng dán giấy nhớ xanh xanh đỏ đỏ và còn có cả mấy tấm ảnh được ghim lên, chắc đó là ảnh của khách để lại.
Giang Viễn vừa ngồi xuống đã có một nhân viên nữ đến lịch sự cúi chào rồi hỏi cậu uống gì. Giang Viễn ngẫm một lát rồi gọi một cốc trà quất. Thật ra Giang Viễn nghĩ rằng mình nên gọi một cốc cà phê thì tốt hơn nhưng đó thực sự không phải khẩu vị của cậu.
Cốc nước cậu gọi được đưa lên rất nhanh chóng. Trong lúc chờ phục vụ Giang Viễn đã nhìn quanh quất một hồi tìm kiếm Hạ Vi Vũ, tìm mãi cuối cùng cũng thấy Hạ Vi Vũ ở một góc tươi cười với một cặp đôi và giúp họ cho bưu thϊếp vào trong một phong thư màu hồng. Hạ Vi Vũ cười lên rất đẹp, đôi mắt cong cong lấp lánh, khóe miệng nhếch lên làm má lúm hõm sâu vào nhưng Giang Viễn vẫn cảm thấy có gì thiếu thiếu trong nụ cười đó.
Uống ly nước mình gọi, Giang Viễn mang laptop ra làm nốt việc. Cậu làm việc rất chăm chú. Ánh nắng qua cửa kính hắt lên khuôn mặt cậu. Hôm nay Giang Viễn mặc một chiếc áo phông trắng, quần bò ôm trọn đôi chân dài, cả người thoát ra hơi thở thanh xuân. Mấy nhân viên bên quầy thanh toán từ khi nào đã mải ngắm một chàng trai đang ngồi làm việc ở bàn gần cửa kính, có mấy người đã kịp chụp ảnh lại cười rúc rích.
“Này, trông anh chàng bên kia kìa. Ôi, giống như xé sách bước ra vậy.”
“Sinh viên đại học à?”
“Không biết.”
“Có bạn gái chưa nhỉ?”
Giang Viễn chẳng hề biết rằng mấy nhân viên nữ trong quán đang rì rầm về cậu. Cậu tập trung làm việc được một lúc, không biết từ khi nào ánh nắng ngoài kia đã mon men bò lên người mình. Giang Viễn đóng laptop lại cất đi rồi liếc lại chỗ quầy thanh toán xem Hạ Vi Vũ còn có ở đó không. Cô vẫn ở đó nhưng không có nhìn về bên này, Hạ Vi Vũ hình như đang bận rộn quay lưng xếp thư vào trong tủ.
Hạ Vi Vũ không biết rằng mấy khách hàng kia sau này liệu có tìm về đây để đọc lại những gì họ viết không nữa. Cô tin rằng chỉ có khoảng 10% sẽ quay trở lại, và số cặp đôi quay trở lại để đọc mấy thứ này chưa chắc đã đến 1%. Nhưng mà dù sao cũng chẳng phải chuyện của cô, cô phải cảm ơn họ vì đã đến đây đông như vậy nên cô mới có việc làm và có một mức lương ổn định. Thấy có tiếng gõ gõ mặt bàn, Hạ Vi Vũ quay lại như mọi khi, câu chào quen thuộc đã buột ra khỏi miệng trước khi cô kịp ý thức ai đang đứng trước mặt mình: “Quý khách cần thanh toán hay muốn viết thư ạ?”
Giang Viễn không đáp ngay mà nhìn Hạ Vi Vũ với ánh mắt hứng thú. Hạ Vi Vũ không có nhiều phản ứng lắm, cô chỉ hơi ngơ ra một lúc rồi đợi câu trả lời. Chắc gì cậu ta đã đến tìm mình, coi cậu ta là khách đi.
“Quý khách cần thanh toán hay muốn viết thư ạ?”Hạ Vi Vũ nhắc lại.
Giang Viễn nhìn đống giấy viết thư và bưu thϊếp ở trong hộp cạnh đó, một đám giấy viết thư đủ màu, đủ thể loại trang trí rồi bên cạnh là một đống bưu thϊếp.
“Viết thư đi.”
Hạ Vi Vũ thấy Giang Viễn nhìn chằm chằm cái hộp đó. Cậu ta định viết thư thật à?
“Dạ. Cửa hàng chúng tôi có giấy viết thư và bưu thϊếp, quý khách có thể chọn miễn phí.” Vừa nói cô vừa đẩy chiếc hộp đến trước mặt Giang Viễn. “Còn có nếu quý khách muốn chụp thêm một bức polaloid để làm kỷ niệm treo lên tường kia hoặc cho vào phong thư thời gian thì sẽ mất thêm 20.000 đồng phí.”
Giang Viễn nhìn Hạ Vi Vũ giới thiệu một lượt, cậu chỉ vào hộp hỏi: “Cậu nghĩ nên viết vào giấy viết thư hay bưu thϊếp thì tốt hơn?”
Giống nhau cả thôi, đều nhảm nhí. “Cái này tùy thuộc vào sở thích của quý khách ạ. Nếu quý khách có nhiều tâm sự viết vào giấy sẽ tốt hơn, còn nếu không thì có thể chọn bưu thϊếp.”
Giang Viễn nghe như lọt tai lắm, giả vờ đắn đo hẳn 15 phút rồi lại ngước lên.
“Cậu chọn giúp tôi đi.”
Hạ Vi Vũ cảm thấy thật đáng ăn đấm. Suy nghĩ lâu vậy để làm gì? Không thấy mỏi chân
Hạ Vi Vũ suy cho cùng không thể mắng khách: “Quý khách chọn giấy viết thư hay bưu thϊếp ạ?”
“Giấy viết thư đi.”
Hạ Vi Vũ nhìn xuống chiếc hộp cầm ra đại một tờ rồi đưa cho Giang Viễn. Cậu không đón lấy ngay mà lắc đầu chép miệng: “Chọn màu khác đi, tôi không thích màu hồng.”
Hạ Vi Vũ lại cầm lên một tờ khác màu xanh lá.
“Xanh quá.” Giang Viễn nhận xét.
“Cái này tím quá.”
“Chọn màu khác đẹp hơn đi.”
Sao cậu không tự chọn đi? Hạ Vi Vũ thầm mắng.
“Cái này trông xấu quá.”
“Tôi không thích màu này.”
Hạ Vi Vũ thầm niệm chú trong lòng “Không được mắng khách, không được mắng khách.”
Giang Viễn cuối cùng cũng tự tay lôi ra một tờ giấy viết thư màu cam có chủ đề mùa thu, cậu cười: “Cái này được đấy, lấy cái này.”
Hạ Vi Vũ chỉ muốn đấm cho cậu ta một cái. Sao ngay từ đầu không bảo vậy đi?
Giang Viễn hỏi mượn một cây bút rồi đặt tờ giấy xuống bàn viết tại đó luôn.
“Cậu nhìn một chút cũng không sao đâu.”
Hạ Vi Vũ chẳng thèm nhìn.
Cậu liếc nhìn Hạ Vi Vũ thấy cô liếc mắt đi chỗ khác thì cười cười. Giang Viễn đặt bút xuống hỏi máy ảnh. Hạ Vi Vũ liền lấy ra một chiếc máy ảnh kiểu chụp lấy ngay đưa cho cậu. Giang Viễn nhận lấy mò một hồi rồi ra hiệu bảo Hạ Vi Vũ cúi về phía cậu.
“Nhìn vào máy ảnh đi.”
Giang Viễn không nói mà chỉ chỉ vào máy ảnh rồi cậu cũng quay về phía chiếc máy ảnh đang được giơ lên. Khi Hạ Vi Vũ nhận ra thì cũng đã muộn rồi. Sau tiếng “tách” một tấm ảnh tòi ra từ khe của chiếc máy ảnh, Giang Viễn rút ra vẩy vẩy mấy cái.
“Cậu…” Hạ Vi Vũ tức nổ đom đóm mắt.
Suỵt. Giang Viễn đưa tay lên miệng ra hiệu rồi thong dong cầm bút lên viết ngày tháng lên tấm ảnh. Hạ Vi Vũ định giật lại thì cậu đã nhanh tay hơn.
“Này này, đồ của khách đấy nhé.”
“Nhưng cậu chụp tôi.”
Giang Viễn cầm tấm ảnh và tờ giấy viết thư ra bàn, không quên cầm theo một phong thư.
Hạ Vi Vũ thấy cậu ta lấy ảnh của mình rời đi liền ra khỏi quầy thanh toán đi theo sau. Giang Viễn đè tấm ảnh xuống dưới phong thư rồi đặt lá thư lên viết mấy dòng thật nhanh chóng: Theo đuổi Hạ Vi Vũ. Bên dưới đề tên Giang Viễn. Cậu làm xong mọi thứ chỉ mất mấy giây, đến khi Hạ Vi Vũ đuổi kịp tới thì chỉ vồ hụt. Hạ Vi Vũ gằn giọng: “Giang Viễn cậu đang làm cái quái gì thế?”
“Viết thư.” Cậu thản nhiên cho mọi thứ vào trong bức thư xong xuôi rồi đứng dậy đưa tay cao lên.
Hạ Vi Vũ nghiến răng nghiến lợi định giành lấy nhưng không được, Giang Viễn quá cao. Hạ Vi Vũ nuốt cục tức xuống bụng, cô không muốn mình giống như con khỉ nhảy loi choi trong quán này. Cậu ta muốn chụp thì mặc kệ, cứ để cậu ta chụp.
Hạ Vi Vũ chẳng quan tâm nữa quay về quầy thanh toán. Giang Viễn ở phía sau mặc sức tươi cười.
Phong thư đó Giang Viễn không đưa cho Hạ Vi Vũ mà nhờ một chị nhân viên cất hộ. Cậu nói với chị ấy
“Chị nhớ cất kỹ giùm em đừng để bạn gái em thấy được. Bạn gái em hay ngại lắm nên cô ấy sẽ xé ngay nếu thấy nó đấy.” Chị nhân viên cũng chứng kiến hết một màn vừa rồi cầm phong thư trên tay gật đầu lia lịa như bổ củi. Nhận xong nhiệm vụ, chị ấy quay về tay cầm chắc phong thư nhìn Hạ Vi Vũ y như cô có thể đến vồ lấy thứ kia chạy đi mất bất cứ lúc nào.
Giang Viễn đạt được mục đích có vẻ đắc ý lắm. Cậu xách balo lên đến quầy thanh toán thanh toán xong mọi thứ còn không quên hỏi Hạ Vi Vũ mấy giờ tan làm.
“Cậu rảnh lắm à?” Hạ Vi Vũ tỏ rõ thái độ bực mình.
Giang Viễn không trả lời nhưng bỏ lại một câu trước khi ra cửa: “Tan làm tôi đưa cậu về.”
Nói rất giữ lời. Giang Viễn chờ đến khi Hạ Vi Vũ tan làm, cô ra đến cửa thì cậu xuất hiện nhét cô vào xe cho bằng được dưới ánh mắt của bao nhiêu người. Hạ Vi Vũ cảm thấy chắc chắn cậu biết mấy giờ cô tan làm, câu hỏi trước đó chỉ là hỏi cho có lệ thôi.
Liền mấy ngày sau sau nữa, hôm nào Giang Viễn cũng đến đón Hạ Vi Vũ rất đúng giờ. Hạ Vi Vũ cảm thấy nên mặc kệ cậu ta, muốn đón cô thì đón đi, đỡ tiền đi xe bus.
_Hết chương 13_