Phía Dưới Cơn Mưa

Chương 10: Tiện tay

Thoắt cái một năm đã trôi qua nhanh như một cơn gió, Hạ Vi Vũ cảm thấy thời gian trôi đi nhanh chóng với tốc độ ánh sáng mà cô thì vẫn chưa kiếm đủ tiền. Hạ Vi Vũ lại nhận thêm một công việc khác nữa. Cô cảm thấy mình sắp biến thành một cái máy làm việc rồi.

Từ khi Hạ Thanh Hà vào tù Hạ Vi Vũ cảm thấy mình sống thoải mái hơn một chút, nhưng cuộc đời chẳng chịu để cô yên. Bên cạnh nhà cô gã say rượu kia đã đi rồi, vào ở là một tên vừa say rượu vừa biếи ŧɦái. Tính ra thì gã say rượu trước đây chỉ quấy nhiễu Hạ Vi Vũ có một lần nhưng tên mới đến hôm nào cũng rình rập vào đúng giờ cô trở về. Hạ Vi Vũ không muốn ra tay đánh người nên toàn trốn. Cô không muốn bị mất một đồng tiền nào cho việc vô bổ đó, thời gian đối phó với Hạ Thanh Hải đã rút kiệt sức của cô. Hạ Vi Vũ biết những người đến quấy rối cô từ đâu mà ra nhưng biết cũng như không thôi. Cô không có bằng chứng.

“Hạ Vi Vũ tan ca em không về à?”

“Lát nữa em mới về ạ.”

Hạ Vi Vũ dạo gần đây không còn cứ tan ca là về nữa, cô lúc về giờ này lúc về giờ kia, thậm chí có khi tới sáng là đến quán cà phê làm việc luôn không về nhà. Cô nhẩm tính là đến cuối tháng sẽ chuyển đi nơi khác ở nhưng chỗ ở vừa ý đâu có dễ kiếm như thế, còn có... Cô muốn chuyển đến nơi gần nơi làm việc hơn một chút nhưng mà như thế sẽ không đủ tiền. Nơi cô ở mặc dù rất xa chỗ làm nhưng mà tiền đi xe bus vẫn rẻ hơn tiền thuê nhà.

Đến 3 giờ sáng Hạ Vi Vũ mới trở về nhà nhưng tên kia đã chờ ngay ở trước cửa nhà cô. Vừa nhìn thấy hắn cô đã quay bước bỏ chạy nhưng hắn rất nhanh tóm được cô.

“Em gái à, sao nhìn thấy anh lại chạy nhanh thế?” Người hắn tỏa ra toàn mùi rượu khiến Hạ Vi Vũ buồn nôn.

“Buông tôi ra.”

Hắn cười ghê rợn, khuôn mặt bị ép nhăn nhúm lại: “Cho anh ôm một chút thôi mà. Sao cô em đanh đá thế?” Vừa nói bàn tay hắn vừa sờ xoạng lung tung.

Hạ Vi Vũ cố gắng giãy ra, nhắc lại một lần nữa: “Buông ra.”

“Nghe chủ nhà trước nói em rất thiếu tiền, chi bằng đi với anh một đêm lại có thêm một khoản.” Nói rồi cánh tay hắn lại càng càn rỡ.

Hạ Vi Vũ dạo này ngủ không đủ giấc nên tính khí cũng không tốt lắm. Lại thêm nữa cô vốn nóng nảy chỉ là bình thường cố gắng áp chế nó đi nhưng lúc này Hạ Vi Vũ không thể không bùng nổ. Cô tức giận giẫm cho hắn một cái rồi đưa tay cho hắn một cái tát. Khuôn mặt nhăn nhúm của tên kia càng nhăn nhúm hơn, nhưng giờ khuôn mặt hắn không phải nhăn nhúm vì cười nữa mà là vì tức giận.

“Khốn kiếp, dám đánh tao con đĩ này.”

Nói rồi hắn vung tay đánh vào đầu Hạ Vi Vũ nhưng cô nhanh chóng tránh được, lần thứ hai không may mắn thế, cô bị ăn hai phát tát. Hạ Vi Vũ cũng không nén giận nữa, cô không sai việc gì phải trốn hắn. Hạ Vi Vũ cố gắng nén đau đớn bị hắn túm tóc, lợi dụng lúc sơ hở dùng hết sức đấm thật mạnh vào dưới xương sườn của hắn. Hắn đau đớn khuỵu xuống ôm lấy chỗ vừa bị đánh. Hắn gào thét kêu cha kêu mẹ.

Tiếng gào thét đó nhanh chóng náo động đến những nhà xung quanh, ai đó đã báo cảnh sát.

Hạ Vi Vũ được đưa tới đồn cảnh sát tức giận còn chưa tan hết, đôi mắt vì thiếu ngủ đã hiện lên tia máu. Tên kia gào thét ăn vạ mắng chửi Hạ Vi Vũ bằng những lời thậm tệ nhất, hắn nói Hạ Vi Vũ quyến rũ hắn còn đánh hắn. Hắn ta đòi đến bệnh viện cho bằng được, còn đòi kiện Hạ Vi Vũ.

Từ đầu tới cuối Hạ Vi Vũ vẫn im lặng, chuyện kiểu này cô gặp rất nhiều rồi nên chẳng hơi đâu mà quan tâm nữa. Cô mệt mỏi dựa vào ghế, bây giờ thực sự muốn ngủ một giấc.

“Cảnh sát, con đĩ này đánh tôi, bây giờ tôi đau lắm, tôi bị đánh sắp chết rồi.”

Hắn nằm lăn lộn trên sàn, tay ôm vị trí dưới xương sườn, là chỗ bị Hạ Vi Vũ đấm.

Viên cảnh sát từ chuyện Hạ Thanh Hải trở nên rất khách sáo với Hạ Vi Vũ. Anh ta cười nói với cô cứ yên tâm, chuyện kiểu này không hiếm gặp. Hạ Vi Vũ trong lòng hiểu rõ kiểu gì cũng mất một khoản tiền vì cô có đánh tên đó, đây sẽ bị coi là một vụ xô xát.

“Hạ Vi Vũ.”

Giang Viễn sao lại đến đây? Hạ Vi Vũ hơi ngẩn ra.

Giang Viễn nhìn Hạ Vi Vũ ngồi trên ghế, hai má sưng đỏ, hai mắt cũng có dấu hiệu mệt mỏi: “Cậu hay bị đánh nhỉ?”

Nhận ra ý châm chọc trong lời nói của Giang Viễn, Hạ Vi Vũ vốn đang dần hạ hỏa lại bừng bừng tức giận. “Phải, tôi rất hay bị đánh.”

Hạ Vi Vũ này ai cũng muốn bắt nạt.

Giang Viễn vào trong phòng nói gì đó với viên cảnh sát rồi quay ra nói với Hạ Vi Vũ: “Về thôi.”

Hạ Vi Vũ đứng dậy đi ra cửa, cô không nhìn Giang Viễn mặt cúi gằm. Giang Viễn đang nghĩ rằng mình đã nói gì trêu cô tức giận rồi thì Hạ Vi Vũ đột nhiên dừng lại. Cô không quay đầu chỉ nói với Giang Viễn: “Hết bao nhiêu tiền tôi trả cậu.”

Giang Viễn đang định nói ra một con số nhưng chợt nhớ đến thứ gì đó lại thôi, cũng không đáng bao nhiêu, cậu nói: “Coi như tôi làm việc tốt đi.”

“Nói đi.” Hạ Vi Vũ xưa nay không muốn mắc nợ người khác.

Giang Viễn thấy Hạ Vi Vũ hơi lạ nên tiến lên để xem sắc mặt cô nhưng Hạ Vi Vũ nhanh hơn một bước tiến về phía trước tránh cậu ra.

“Tôi sẽ trả lại cho cậu. Cảm ơn.” Nói rồi Hạ Vi Vũ bước xuống đường hướng về phía khu nhà mình.

Giang Viễn đuổi theo sau.

“Lên xe. Tôi đưa cậu về.”

Hạ Vi Vũ lắc đầu: “Không cần. Tôi tự về.” Nói rồi cô vẫy tay bắt một chiếc taxi rồi lên đó đi mất.

Giang Viễn đứng đó nhìn theo trong lòng khó chịu. Cậu đang ngủ thì bị đánh thức, phía kia nói là Hạ Vi Vũ bị đưa đến đồn cảnh sát. Vốn là không quan tâm nhưng quỷ tha ma bắt thế nào Giang Viễn không ngủ được cậu lại thức dậy đến sở cảnh sát nhưng Hạ Vi Vũ lại không biết tốt xấu tỏ thái độ với cậu.

Giang Viễn này mà còn làm mấy chuyện như thế nữa thì sẽ biến thành con chó.

Hạ Vi Vũ trở về nhà tắm rửa nhanh chóng rồi nhảy lên giường ngủ một giấc. Cô chẳng có nhiều thời gian để lãng phí, chỉ ngủ được vỏn vẹn một tiếng nữa thôi đã phải đi làm.

Mộc Miên gần đây khá thân thiết với nhóm của Giang Viễn, nói thật ra thì cũng không phải thân thiết mà là Trần Hiển nhiệt tình hay lôi kéo là phương tiện kết nối họ. Mấy lần nhóm họ đến Jinx Mộc Miên sau khi tan ca còn đến ngồi chung bàn với họ một lúc lâu.

Việc Giang Viễn có mặt ở Jinx Hạ Vi Vũ không hề biết, cô chẳng quan tâm đến mặt mũi khách hàng của mình. Còn đang bận tâm không biết phải làm sao để trả lại tiền cho Giang Viễn thì Hạ Vi Vũ lại bắt gặp Lý Dân ở hành lang. Cậu ta nhiệt tình chào hỏi Hạ Vi Vũ, Hạ Vi Vũ cũng đáp lại cậu ta. Nhớ đến chuyện Lý Dân chơi thân với Giang Viễn cô hỏi luôn.

“Cậu dạo này còn qua lại với Giang Viễn không?”

Lý Dân gật đầu.

“Vậy cậu chờ chút.”

Hạ Vi Vũ quay lại với một cái phong bì trong tay.

“Cậu giúp tôi đưa số tiền này trả lại cho Giang Viễn được không?”

Thấy Lý Dân nghi hoặc Hạ Vi Vũ nói luôn: “ Lần trước cậu ấy cho tôi mượn tôi lại không biết tìm cậu ấy ở đâu.”

Hóa ra là vậy. Nhưng Giang Viễn sao lại giúp Hạ Vi Vũ?

“Giang Viễn ở bên trong đó, hôm nay cậu ấy có tới đây. Cậu không thấy cậu ấy ư?” Thấy Hạ Vi Vũ hơi ngạc nhiên Lý Dân nói tiếp: “Chi bằng cậu tự đem trả.”

Hạ Vi Vũ liền xua tay: “ Tôi đang trong thời gian làm việc không tiện cho lắm.”

Thôi được rồi. Lý Dân gật đầu.

“Cảm ơn cậu.”

"Người anh em, cậu đi lâu quá đấy. Giang Viễn từ nãy đến giờ đã có mấy cô gái đến làm quen rồi. Cậu không mau thì mất hết đấy.” Cậu bạn tóc vàng trêu chọc.

“Gặp người quen nói vài câu.” Lý Dân ngồi xuống bên cạnh Giang Viễn.

“Ai vậy?” Có người tò mò.

Lý Dân liếc nhìn Giang Viễn đang nhàn nhã uống rượu: “ Là Hạ Vi Vũ. Cô ấy nhờ tớ chuyển đồ cho một người.” Lý Dân cầm phong bì trong tay đưa cho Giang Viễn. “ Cậu giải thích chút đi.”

Giang Viễn nhàn nhã cầm lấy phong bì, nhìn một lát rồi đút vào túi áo. Giả vờ không thấy cậu à? Còn truyền qua tay người khác nữa chứ.

“Này nói đi.” Lý Dân thúc giục.

“Có gì để nói.”

“Cậu giúp người ta cái gì vậy?” Lý Dân túm chặt chuyện này không buông, người khác cũng tò mò.

“Tiện tay thì giúp. Chuyện của tôi cậu hỏi làm gì.”

Lý Dân ồ lên ngạc nhiên. Cậu quen Giang Viễn lâu như thế chẳng thấy cậu tiện tay giúp người khác bao giờ.

_Hết chương 10_