Phía Dưới Cơn Mưa

Chương 6: Bạn trai em

“Cậu… vẫn luôn giữ ảnh của tôi à?”

“Không phải. Là ảnh của tất cả những người bạn khác mà tôi có được tôi đều giữ.”

Ý của câu này rất đơn giản, đương nhiên Giang Viễn nghe ra nhưng cậu vẫn muốn trêu trọc cô.

“Thế à? Tôi tưởng là cậu giữ của mỗi tôi cơ đấy.” Chẳng phải trước đây cậu luôn làm vậy sao?

Đương nhiên không thể nói toẹt ra như thế được.

Nhưng Giang Viễn không ngờ, mấy lời của cậu chẳng có chút hiệu quả gì. Hạ Vi Vũ đã không còn là Hạ Vi Vũ của trước đây.

“Giữ của mỗi cậu để làm gì?”

Giang Viễn á khẩu. Phải, giữ của mỗi cậu để làm gì chứ? Hạ Vi Vũ trước đây thích cậu lâu như vậy nên mới trân quý ảnh của cậu như bảo bối, đã nhiều năm như vậy Hạ Vi Vũ còn như vậy sao?

Liệu rằng có ai nhiệt tình theo đuổi người mà mình thích bị từ chối cả chục lần, sau nhiều năm như vậy gặp được biết bao người khác mà vẫn còn nhớ mãi người cũ không quên?

Giang Viễn tin rằng chẳng ai ngốc như vậy cả. Nhưng mà Giang Viễn không muốn bị đẩy vào thế yếu trước mặt cô nên vẫn cứng mồm.

“Biết sao được cậu giở trò biếи ŧɦái. Tôi đẹp trai vậy mà.”

Hạ Vi Vũ không ngờ sau nhiều năm không gặp như vậy độ tự luyến của Giang Viễn lại cao đến mức này, cô chẳng nói gì nữa ném cho cậu một cái nhìn kinh tởm.

Giang Viễn cũng chẳng trêu cô nữa. Hỏi lại một lần, ngữ khí nghiêm túc: “Cậu nói đi, sao tôi lại bị bắt?”

Hạ Vi Vũ cũng chẳng muốn giấu cậu.

“Anh ta cạy khóa nhà tôi ăn trộm, thấy tôi có giữ ảnh của cậu nên mới bắt cậu để uy hϊếp tôi.”

“Tại sao cậu lại giữ ảnh tôi?”

“Chẳng phải đã nói rồi sao.” Đồ đần này.

Ừ nhỉ.

“Vậy tại sao tôi lại bị bắt mà không phải người khác?”

“Cái này cậu nên tới đồn cảnh sát hỏi anh ta, tôi không bắt cậu làm sao tôi biết.”

“Liệu có phải cậu chỉ giữ mỗi ảnh tôi nên tôi mới bị liên lụy?”

Lại bắt đầu rồi đấy.

“Có cần lần sau tôi mang album ảnh đến cho cậu xem qua không?”

Giang Viễn vốn định trả lời là có nhưng liếc nhìn khuôn mặt khó đăm đăm của Hạ Vi Vũ cậu mới nuốt xuống. Giang Viễn cũng tự hỏi chính mình rằng cậu cần xem cái album đó để làm gì.

Bầu không khí rơi vào im lặng một lúc lâu Giang Viễn mới hỏi tiếp.

“Sao cậu lại đỡ dao cho tôi?” Điều này mới là điều Giang Viễn thực sự tò mò.

Hạ Vi Vũ nhìn Giang Viễn, ngữ khí nghiêm túc: “Chẳng phải do tôi cậu cũng không bị bắt, cũng chẳng bị đánh. Anh ta chỉ muốn trút giận lên tôi, cậu là người ngoài.”

“Tại sao?”

Sao mà lắm tại sao thế không biết. Hạ Vi Vũ thấy đầu mình càng nhức hơn, cô chẳng muốn nói chuyện với Giang Viễn nữa trực tiếp nằm xuống giường kéo cao chăn lên mặc kệ cậu.

Giang Viễn chẳng ngờ Hạ Vi Vũ lại làm như thế.

***

Buổi tối Hạ Vi Vũ sốt cao, cô nằm mê man trên giường, đầu đau nhức như búa bổ. Giang Viễn nhìn thấy Hạ Vi Vũ như thế cũng chẳng ngủ được. Cậu gọi Hạ Vi Vũ dậy nhưng dường như cô không nghe thấy làm cậu phải gọi mãi cuối cùng là lay lay người cô. Giang Viễn không dám lay mạnh vì sợ động phải vết thương trên người cô.

Da Hạ Vi Vũ rất trắng nên cả người hiện lên toàn là vết bầm tím, Giang Viễn sợ rằng chỉ vô ý chạm một cái là động đến những vết thương đó nên rất nhẹ tay. Khi cậu chạm vào cảm giác được nhiệt truyền từ người Hạ Vi Vũ sang, rất nóng.

Hạ Vi Vũ mê man mở mắt, trán túa đầy mồ hôi.

“Dậy uống thuốc hạ sốt đi.”

Hạ Vi Vũ cũng ngoan ngoãn ngồi dậy nhưng bình thường vốn đã không thể tự ngồi dậy, giờ cô sốt cao như thế lại càng không có sức. Giang Viễn đỡ Hạ Vi Vũ dậy, da thịt cô chạm vào cậu qua lớp áo nóng bừng như nước sôi. Hạ Vi Vũ dựa vào người Giang Viễn mềm nhũn như cọng bún, cậu đưa thuốc cho Hạ Vi Vũ, đưa cốc nước đến bên môi giúp cô uống từng ngụm một. Ở góc này Giang Viễn có thể nhìn thấy hai hàng lông mi rất dài của Hạ Vi Vũ. Lông mi của cô trước đây cũng dài như vậy ư? Giang Viễn không biết.

Đỡ Hạ Vi Vũ nằm xuống giường, Giang Viễn lấy khăn mặt chườm lên trán cho cô. Trên mặt Hạ Vi Vũ mấy vết bầm tím nhìn rất rõ ràng, mặc dù mặt cô đã bớt sưng nhưng vẫn nhìn ra rõ ràng là bị đánh rất mạnh tay.

Giang Viễn nhìn chằm chằm Hạ Vi Vũ, khuôn mặt bầm tím mọi chỗ, trái tim cậu như bị ai kéo một cái. Thật sự thì nhìn một cô gái bị đánh đến bầm tím như thế thì ai cũng đau lòng.

Cả đêm Giang Viễn cứ ngồi chườm khăn và trông chừng Hạ Vi Vũ. Gần sáng Hạ Vi Vũ mới hạ sốt hoàn toàn, Giang Viễn lúc này cũng mới được nhảy lên giường chợp mắt.

Khi Hạ Vi Vũ tỉnh dậy thì Giang Viễn đã đi ra ngoài. Chị y tá thay thuốc cho Hạ Vi Vũ là một người rất nhiệt tình, mồm miệng líu lo. Chị ấy hỏi đầu cô cảm thấy thế nào rồi bắt đầu gỡ băng thay cái mới.

“Ban đêm em sẽ còn sốt khoảng 3-4 ngày nữa nhưng đừng lo quá sẽ hạ dần thôi.”

Chị ấy vừa tra thuốc lên vết thương vừa nói: “Ai lại đánh em thành ra nông nỗi này chứ? Mặt em bầm tím hết cả, còn có cả tụ máu. Cũng may là chỉ chấn động não nhẹ. Lần sau tránh xa mấy tên bạo lực ra nhé, đáng sợ lắm.”

Chị ấy tra thuốc xong, quấn chiếc gạc mới lên rồi bắt đầu cắt băng dính dán vào, mồm miệng vẫn tía lia không ngừng: “Bạn trai em ấy cũng tốt lắm, cậu ta cũng bị thương mà vẫn tận tình chăm sóc em. Hai người bên nhau bao lâu rồi?”

Hạ Vi Vũ đang định nói với chị ấy là Giang Viễn không phải bạn trai cô thì cậu đã trở lại, trên tay cầm hai phần quà sáng.

“ Bạn trai em về rồi kìa. Quan tâm bạn gái như thế cơ đấy, chẳng mấy ai được như vậy đâu. Lát nữa ăn xong nhớ uống thuốc đấy nhé.”

Giang Viễn rõ ràng cũng hơi ngẩn ra.

Chị y tá kia vẫn mồm mép tép nhảy, đẩy xe đi qua cạnh Giang Viễn, còn vỗ vai cậu: “Trả bạn gái lại cho cậu đấy. Vết thương lành rất tốt, yên tâm nhé.”

Hạ Vi Vũ định phản bác nhưng chị ấy đã chuồn mất rồi.

Chị ấy đi rồi Giang Viễn cũng cầm theo hai phần quà sáng mang đến trước mặt Hạ Vi Vũ. Vừa bỏ ra khỏi túi bóng, cậu vừa châm chọc: “Hay đấy. Chưa gì đã ba hoa tôi là bạn trai cậu rồi.”

“Tôi không nói với chị ấy cậu là bạn trai tôi.” Hạ Vi Vũ bực bội.

“Vậy sao chị ấy lại nói tôi là bạn trai cậu?”

Lại sao với chăng nữa rồi, sao cậu lắm sao thế? Hạ Vi Vũ chỉ muốn lấy gối đập cho Giang Viễn mấy cái.

“Đi mà hỏi chị ấy.”

Giang Viễn thấy Hạ Vi Vũ bực bội nhưng không nhịn được vẫn muốn trêu chọc cô.

“Ai mà biết cậu có bảo chị ấy giấu giúp cậu hay không.”

“Biết đâu cậu mới là người đi rêu rao bản thân là bạn trai tôi.” Lần này Hạ Vi Vũ cũng không chịu nhún nhường, cô cười khẩy.

Cô gái này mấy năm không gặp, cứ nói câu nào là chặn họng cậu lại câu đấy.

“Bị đánh đến như thế mà mỏ vẫn hỗn. Sao trước đây không thấy cậu như vậy nhỉ?” Giang Viễn đưa cho cô chiếc bánh mì kẹp.

“Trước hay sau tôi vẫn vậy chẳng qua căn bản là trước đây cậu không hề quan tâm tôi.” Hạ Vi Vũ lẩm bẩm nhưng Giang Viễn nghe thấy.

Cậu chẳng nói thêm gì nữa chỉ lẳng lặng ngồi xuống ăn bánh mì.

Ăn xong Hạ Vi Vũ thấy Giang Viễn lấy thuốc trong ngăn kéo ra bôi lên vết thương.

Vết thương trên người Giang Viễn không nhiều bằng Hạ Vi Vũ nhưng rõ ràng là cũng không ít. Cánh tay và mặt cũng bị bầm tím.

Giang Viễn xử lí hết mấy chỗ bầm tím trên cánh tay thì lôi đâu ra một chiếc gương bắt đầu chăm chút khuôn mặt của mình.

Thấy Hạ Vi Vũ cứ nhìn mình chằm chằm, Giang Viễn có chút không thoải mái nhưng mặc cho cô nhìn.

“Sau lưng cậu không bị thương đấy chứ?”

“Có.” Giang Viễn vẫn mải mê chăm chút khuôn mặt. Đặt chiếc gương lên giường, cậu đang định cầm tuýp thuốc đi ra ngoài thì bị Hạ Vi Vũ gọi lại.

“Qua đây tôi bôi thuốc giúp cậu.”

“Cậu á?” Giang Viễn chẳng thể tin vào tai mình.

Hạ Vi Vũ chỉ gật đầu không đáp nhưng cô biết tiếp theo Giang Viễn chẳng thể buông ra lời tử tế gì.

Sự thật chứng minh Hạ Vi Vũ nghĩ chẳng sai.

“Cậu định tranh thủ sờ mó tôi một chút chứ gì?”

Biết ngay mà.

“Giang Viễn, nếu muốn tôi sẽ trực tiếp lột hết quần áo cậu ra.” Hạ Vi Vũ uể oải trả lời.

“Ờ. Giống tác phong của cậu lắm.”

Nói thế nhưng Giang Viễn vẫn ngoan ngoãn quay lại gần giường Hạ Vi Vũ. Có người giúp cần gì phải giả vờ chứ.

“Đừng có xịt máu mũi đấy.”

Hạ Vi Vũ ném cho cậu ánh mắt đừng có nói lời thừa thãi.

Mấy chỗ bị đánh ở bả vai và sau lưng Giang Viễn tím bầm và hơi sưng lên một chút. Có chỗ da bị xước nhưng không đáng kể. Hạ Vi Vũ nhẹ nhàng xoa thuốc lên vết thương của Giang Viễn, cô xoa rất nhẹ nhàng, cậu chẳng thấy đau mà thậm chí còn thấy hơi ngứa ngáy.

Hạ Vi Vũ kết thúc rất nhanh chóng, cô đưa tuýp thuốc cho Giang Viễn rồi bảo cậu mặc áo vào.

***

Tên bắt cóc Giang Viễn và đánh Hạ Vi Vũ tên là Hạ Thanh Hải, hắn là anh họ của Hạ Vi Vũ. Từ lúc bị bắt hắn luôn miệng mắng chửi Hạ Vi Vũ là đồ đàn bà dâʍ đãиɠ, xấu xa, rồi kể lể cô là người mưu hèn kế bẩn hại hắn như thế nào. Phía cảnh sát cũng ong hết cả đầu.

“Cô ta giả vờ đấy. Loại người này như rắn độc, hại tôi thảm hại biết bao nhiêu. Các anh có biết cô ta hại cả bố đẻ của mình, mặc kệ ông ta tự sống chết hay không?”

“Sao anh lại bắt cóc rồi đánh người?”

“Là cô ta hại tôi, các anh phải đi hỏi cô ta chứ.”

“Lần trước anh đột nhập vào nhà người ta ăn trộm, lần này cũng là anh bắt người, rồi đánh người ta trọng thương. Tang chứng vật chứng đầy đủ.”

Hạ Thanh Hải nghe thấy những lời này không giận còn cười: “Nghe tôi nói này anh cảnh sát, lần trước chỉ là hiểu lầm thôi.”

Lâm Hạo biết là chẳng có cái gì gọi là hiểu lầm ở đây hết. Lần trước cấp trên trực tiếp có chỉ thị xuống biến chuyện kia có thành không có. Dù sao anh ta cũng chỉ là một cảnh sát bé nhỏ, có nhiều chuyện không nên tỏ ra chính nghĩa quá mà đạp đổ bát cơm của mình. Cô bé kia hơi đáng thương nhưng anh ta biết mình không nên lo chuyện bao đồng. Còn chuyện lần này…

“Anh biết đấy cô ta hẹn tôi đến đó, cả cậu kia nữa, cả hai người lao vào đánh tôi nên tôi phản kháng. Chẳng qua là chỉ do tự vệ nên lỡ tay đâm cô ta một cái, cô ta cũng không chết. Tôi cũng bị thương đây này. Cô ta gọi các anh đến để lừa các anh thôi. Hai người đó có tình cảm với nhau, thông đồng với nhau là chuyện bình thường.”

Vừa nói hắn vừa đưa cánh tay có mấy vết bầm tím ra rồi còn chỉ vào vết răng sâu hoắm trên cổ tay, da thịt nơi đó như sắp bị bung ra.

Đúng lúc này cánh cửa phòng bị mở ra, một cậu cảnh sát trẻ ngó vào: “Anh Lâm Hạo, cảnh sát trưởng muốn gặp anh một chút.”

_Hết chương 6_