Mặt trời xuống đến lưng chừng núi, ánh nắng yếu ớt còn vương lại yếu ớt qua những thân cây chằng chịt đan xen nhau. Không có một chút ấm áp, ánh nắng chỉ là một thứ sắc màu rực rỡ đan xen màu xanh của cỏ cây.
Bước chân của cô gái không gấp gáp mà rất thong thả, rất nhẹ nhàng. Đôi giày cao cổ đạp trên lá rụng tạo nên một thứ âm thanh giòn tan, âm thanh không lớn nhưng đủ để lay động sự tĩnh lặng vốn có trong không khí. Bước chân vừa chạm đến thềm cửa, một đôi mắt đã dõi theo từ trong bóng tối.
Cô gái dừng lại vài giây trước khi mở cửa bước vào, vài giây ngắn ngủi nhưng đủ để thu hết mọi thứ bên ngoài vào trong tầm mắt. Cánh cửa mở ra kêu kẹt một tiếng ghê rợn, bên trong tối đen như miệng của một con quái thú đang chờ chực nuốt trọn con mồi.
Bàn tay trắng muốt đóng cánh cửa lại sau lưng, tiếng “cạch” vang lên lạnh lẽo như âm thanh của ma quỷ đòi mạng hoàn toàn ngăn cách người ở trong với bên ngoài. Trong này cực tối, phải mất vài phút cô gái mới có thể làm quen với bóng tối.
Bên trong căn nhà này mọi thứ đã bám bụi, mạng nhện giăng khắp nơi biểu hiện cho việc đã bị bỏ hoang từ lâu. Căn nhà không lớn lắm, phòng khách có một bộ bàn ghế trong phòng khách đã bị mạng nhện giăng kín, bên cạnh còn có một cái kệ đặt vài vật dụng linh tinh.
Nhìn đi nhìn lại vài vòng không hề phát hiện ra thứ gì khác lạ.
Có lẽ là ở phía trên kia.
Cầu thang dẫn lên tầng trên là một chiếc có thiết kế hình xoắn ốc, tay vịn được làm bằng gỗ. Cô không nhịn được dùng tay gõ gõ lên bên trên, âm thanh rất đặc, nhìn lớp bụi phủ lên bề mặt có thể đoán ra căn nhà này đã bị bỏ hoang khá lâu. Ở nơi ẩm ướt như vậy mà mấy thứ đồ gỗ ở đây vẫn rất chắc chắn, không bị mối mọt gặm nát, chắc chắn đều là gỗ tốt.
Trên tầng có vẻ sáng hơn bên dưới, ánh nắng chiếu qua những kẽ hở bên trên cửa sổ hắt vào soi sáng một phần không gian. Bước chân cô gái trở nên nhẹ nhàng hơn, trước mặt là hai căn phòng được đóng kín mít, cửa cùng một kiểu với phía bên dưới.
Không vội vàng mở hai cánh cửa trước mặt ra, cô gái bước dịch ra một chút để quan sát hết không gian mở trước mặt này. Không có đồ đạc gì sót lại đây, chỉ duy nhất có một cánh cửa dẫn ra ban công. Bên trên cửa có khảm kính nên có thể dễ dàng quan sát phía ngoài, lan can đã mọc rêu xanh, phần lan can nối với mặt tường đã có dấu hiệu bị nứt. Lá rụng phủ lên nền một lớp dày, loáng thoáng thấy sâu bên dưới có một lớp lá bị dính chặt lại mặt sàn, có lẽ là do trời mưa.
Quay ngược lại về phía hai căn phòng. Hai căn phòng nằm đối diện với nhau, sát ngay chỗ cầu thang. Hai cánh cửa đều phủ bụi và bị mạng nhện giăng đầy. Nhưng ở chỗ tay nắm của một cánh cửa lại có dấu hiệu bị mở ra, còn bên còn lại không có.
Chính nó.
Cạch.
Bên trong tối đến mức không thể tối hơn, chẳng có ánh sáng nào từ bên ngoài có thể lọt vào.
“Tao đợi hơi lâu đấy.”
Giọng nói vang lên bất thình lình trong không gian yên ắng có phần dọa người. Cô gái hơi giật mình nhưng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình tĩnh ban đầu. Giọng nói ở phía sau lưng, hắn trốn ngay cạnh cánh cửa.
Vừa xoay lưng lại một tiếng “tách” đã vang lên kèm theo tiếng khóa cửa, đèn sáng soi rõ gương mặt hắn. Dù sao thì hắn cũng chẳng phải ma quỷ gì cho cam, vẫn không có khả năng nhìn xuyên qua bóng tối.
Trước mắt người đàn ông mặc một chiếc áo phông màu lam, bên dưới là một chiếc quần bò cùng một đôi giày thể thao. Gương mặt không xấu nhưng tóc tai rối bù, cằm lún phún những sợi râu, trong tay hắn cầm một cây gậy mà nhìn kỹ có dính một vệt sẫm màu. Là vết máu đã khô. Trái tim cô đập thịch một cái.
“Thế nào? Anh định tiếp khách bằng cái đó à?”
Hắn cười khẩy nhìn thẳng vào mắt cô.
“Tao mà phải chuẩn bị trà nước cho mày ư? Nhưng mà mày biết tao chuẩn bị cho mày một món quà lớn mà."
Vừa dứt lời hắn liền hất cằm về phía sau cô, ở đó có một người bị trói. Gương mặt tuấn tú bị đánh sưng lên, đầu tóc và quần áo cũng đã bị kéo rối nhưng mà không khó để nhận ra đó là ai.
Cậu cũng ngước đầu lên nhìn cô. Ánh mắt mơ màng có chút sửng sốt. Hình như cậu định mở miệng nói gì đó nhưng mà bị băng dính băng kín nên chỉ phát ra được những âm thanh không rõ ràng.
6 năm không gặp, không ngờ lại gặp lại trong hoàn cảnh này.
“Món quà này có vẻ không giá trị lắm thì phải.” Cô ngoảnh lại nhìn hắn, ánh mắt không rõ là vui hay buồn.
Điều này làm hắn bực bội.
“Không phải người trong lòng của mày sao? Theo tao biết mày mấy năm nay chẳng yêu đương gì. Sao? Hay là mày tương tư nó?”
Hắn vừa bước lên vừa tiếp lời.
“Trong lúc chờ mày đến tao đã hỏi nó rồi. Phải mất một lúc nó mới nhớ ra mày là ai, chứng tỏ mày chẳng để lại ấn tượng gì cho nó cả. Không ngờ mày lại si tình như thế. À phải rồi, đó mới đúng kiểu của mày nhỉ.”
Trước mấy lời này khuôn mặt cô vẫn chẳng có chút biến sắc, ngược lại bờ môi vẽ lên một nụ cười: “Một bức ảnh chẳng nói lên được điều gì cả, nếu nói như anh vậy thì chắc tôi phải tương tư nhiều người lắm đây.”
“Dù sao thì mày vẫn tới không phải sao?” Hắn dừng bước ngay cạnh chiếc ghế đang trói người, đôi mắt u ám vẫn nhìn chòng chọc về phía cô, một tay xé băng dính bịt miệng cậu.
“Nói đi, biết nó không? Nói” Hắn quát lên.
“Biết.” Cậu khó khăn cất lời ánh mắt dừng lại trên người cô. Dáng vẻ này không giống trong quá khứ nhưng cũng quen thuộc, không thể nói là không quen biết.
Cô không nhìn cậu lấy một cái, ánh mắt lạnh lẽo vẫn dán trên người hắn, nở nụ cười nhàn nhã.
“Sao? Bắt cậu ta tới đây để ôn chuyện cũ với tôi ư? Không phải nhỉ?”
Nụ cười của cô tuy đẹp nhưng lại chẳng có một chút ấm áp nào.
Nụ cười đó làm hắn khó chịu, khuôn mặt bình tĩnh đó cũng làm hắn khó chịu. Điều hắn muốn thấy là sự điên cuồng mất kiểm soát của cô. Cánh tay cầm gậy của hắn đưa lên cao, hắn thét lên điên cuồng: “Mẹ kiếp, tao không tin mày đã đến đây rồi không phải vì quan tâm nó.” Cây gậy giáng xuống bả vai cậu, tiếng kêu giòn tan vang vọng khắp căn phòng. Một cú đánh không nhẹ, chắc chắn cậu phải đau lắm.
Không như dự liệu của hắn, một gậy kia giáng xuống khiến cậu đau đến nhíu chặt chân mày nhưng khuôn mặt kia vẫn chẳng hề dao động, giật một cái cũng không.
“Đánh đủ chưa? Tôi tưởng cậu ta chỉ là quân cờ dụ tôi đến.”
Lửa giận sôi lên trong ánh mắt hắn, hắn ghét cảm giác bị dắt mũi, đáng ra con nhóc trước mặt kia phải điên cuồng khóc lóc như trước đây chứ. Cả người hắn bùng lên ngọn lửa giận dữ, mẹ kiếp con nhóc vắt mũi chưa sạch dám nhìn hắn bằng nửa con mắt.
Cầm chắc cây gậy gỗ trong tay, bước chân hắn lao nhanh về phía cô. Cô nhanh nhẹn tránh sang bên cạnh, cây gậy vụt qua sát gương mặt thanh tú. Hắn đánh hụt nhưng nhanh chóng lại xoay người lại cây gậy trong tay lại giơ lên. Lần này vụt trúng chiếc ghế gỗ. Cũng may ban nãy khi đứng nói chuyện cùng hắn cô đã nhìn thấy một chiếc ghế gỗ vứt ở một góc căn phòng nên có thể nhanh chóng cầm nó lên đỡ.
Hắn ngày càng giơ gậy vụt điên cuồng. Né tránh cũng không phải sở trường của cô, mà cô căn bản cũng chẳng giỏi võ, phải nghĩ cách thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
Vung chiếc ghế gỗ trong tay lên đập trúng mạn sườn của hắn, đồng thời may mắn thoát được một phen gậy đập vào đầu. Chiếc ghế khá nặng, mà tay cô cũng đã nhanh chóng rã rời ra, mà hắn vẫn điên cuồng múa gậy. Với tình hình này, tiếp tục dây dưa lâu không tốt, chung quy lại thì sức của nam giới vẫn hơn nữ giới.
Chỉ né được thêm vài ba phát chiếc ghế trong tay cô đã bị hắn đánh trượt khỏi tay, hai cánh tay cô mỏi rã rời. Hai người bắt đầu giằng co chiếc gậy. Cô bị hắn dí vào sát tường, bàn tay to lớn của hắn đưa ra cố gắng bắt lấy cổ họng cô, bất thình lình nơi hạ bộ của hắn bị đạp một phát thật mạnh, hắn đau đớn cúi xuống. Nhân cơ hội cô nhanh chóng đá bay cây gậy ra xa khỏi hắn rồi chạy về phía cái ghế đang trói người kia. Nhưng mới chạy được hai bước cổ chân đã bị ai kéo lại, cả người mất thăng bằng đổ ập xuống nền đau điếng.
Bàn tay to lớn của hắn nắm chặt lấy cổ chân cô, tay còn lại vẫn ôm lấy nơi hạ bộ kia.
Chết tiệt.
Cố dựng người dậy, chân còn lại đá thật mạnh vào đầu hắn. Cả hai đều ngã lăn ra sàn nhưng cánh tay kia của hắn vẫn nắm chặt. Cô cúi người xuống, lấy hết sức cắn mạnh vào cổ tay hắn, mùi máu tanh ngòm chảy vào khoang miệng. Thật kinh tởm.
Hai hàm răng nghiến thật chặt, máu đỏ rực chảy xuống từ khóe miệng cô. Hắn hét lên đau đớn, cánh tay kia nới lỏng ra nhưng một bàn tay khác nhanh chóng đưa lên đánh trúng đầu cô. Một cảm giác choáng váng ập tới hòa cùng mùi máu tanh nồng trong khoang miệng.
Hắn như con thú bị đau điên l*и lộn điên cuồng vùng dậy đánh tới tấp vào đầu cô. Cô chỉ nghe thấy đầu mình ong ong, những hình ảnh của nhiều năm trước đây dường như lại được tái hiện lại ngay lúc này. Quá khứ và hiện thực đan xen, thực thực giả giả.
Dường như có tiếng đàn ông vang lên “Mày còn muốn cắn nữa không?”
“Hạ Vi Vũ.”
Tiếng hét khiến cô hoàn hồn, thân người đàn ông đè lên đến ngộp thở, tim bị ép đến khó chịu, hai bên thái dương giờ đã đau nhức. Cô dồn hết sức đánh thật mạnh vào dưới nách người đàn ông, hắn hét lên đau đớn, bên dưới sườn cũng bị cô dùng sức đấm cho một cú thật mạnh. Hắn đau đớn nhất thời buông lỏng cách tay, nhân thời cơ này cô cố vùng vẫy chạy thoát khỏi móng vuốt của hắn.
“Không sao chứ?” Cậu giờ mới thấy rõ gương mặt quen thuộc của cô, nhưng giờ hai bên má và thái dương đã đỏ ửng lên, trên miệng vẫn còn vết máu chưa khô. Thoạt nhìn cô như nữ ma quỷ đòi mạng.
Cô không đáp, nhanh chóng lấy ra một con dao nhỏ cắt hết dây trói. Vì ở đằng sau nên cậu không thấy được tay cô đang run rẩy.
“Tìm cách ở cửa.”
Ở phía kia hắn đã nhanh chóng đứng dậy được lao thẳng về phía này. Cô nắm chặt con dao nhỏ trong tay, hai cánh tay run rẩy càng dữ nhưng dường như máu huyết cũng đã bắt đầu sôi trào. Hình ảnh hắn và người đàn ông trong quá khứ đan xen vào với nhau, Hạ Vi Vũ điên cuồng xông lên giữ lại hắn. Còn hắn cũng xông về phía này dồn cô vào tường.
Cậu nhanh chóng tiến về phía này, kéo người đàn ông kia ra. Con dao trong tay cô quét qua cánh tay hắn, đau điếng. Mặc dù cậu bị đánh cho bầm tím mặt mày, vai bên kia còn vừa bị đánh một gậy chắc chắn đã có tổn thương nhưng so với cô sức của cậu vẫn có vài phần hơn. Tuy nhiên, vẫn không thể so với hắn ta. Hắn vốn dĩ đã mạnh, khi điên cuồng lên lại càng mạnh hơn, một cánh tay vẫn bấu chặt lấy cô không buông.
Hạ Vi Vũ thêm một lần nữa giơ dao lên đâm mạnh vào cánh tay hắn để thoát ra rồi lách ra phía cánh cửa. Cô phải mở được cửa thì hai người mới có thể chạy thoát. Kéo chiếc ghế gỗ theo, cô Hạ Vi Vũ dùng hết sức nâng nó lên đập thật mạnh vào khóa cửa. Hai tiếng kêu đinh tai nhức óc vang lên, lò xo trên khóa cửa đã bung ra, chiếc khóa giờ chỉ còn là đống sắt vụn.
Bên phía kia cậu hình như cũng đã kiệt sức sắp không giữ được hắn nữa. Hạ Vi Vũ quay lại giúp cậu kéo hắn ra, trong lúc giằng co con dao vừa giơ ra đã bị hắn cướp lấy. Trong nháy mắt cậu cảm thấy bị ai đó cố hết sức đẩy ra, phía sau lưng là một tiếng kêu đau đớn hòa cùng tiếng cười ma quỷ của người đàn ông.
Đúng lúc này tiếng bước chân rầm rập vang vọng, cảnh sát tới vừa kịp lúc.
***
“Tỉnh rồi à?”
Tiếng nói chân thực kéo Hạ Vi Vũ ra khỏi mộng ảo. Cô cố mở to mắt để nhìn rõ người trước mặt.
Giang Viễn. Cơn đau ở bả vai cũng hoàn toàn chân thực. Những thứ kia không phải là mơ.
Chớp mắt thêm một cái để nhìn rõ người trước mặt này. Vết thương trên mặt cậu hình như đã được xử lý nên đã bớt sưng nhưng cả một vùng rõ ràng lúc này đã xanh tím lại. Bả vai không bị băng bó nên chắc chỉ bị thương nhẹ, còn lại trên cánh tay chỉ xây xát đôi chút.
May là cậu không sao.
Cô cố gắng cựa mình ngồi dậy, cánh tay còn lại vẫn đau nhức. Giang Viễn tiến đến đỡ cô ngồi dậy. Khoảng cách gần như thế này làm Hạ Vi Vũ ngửi được rõ mùi hương trên người Giang Viễn. Một mùi hương thâm trầm không giống con người cậu. Cô nhanh chóng bắt được một cái nhíu mày khẽ khàng của cậu khi đỡ mình dậy.
Có lẽ bả vai của cậu không bị thương nhẹ như cô nghĩ.
Đến khi ngồi thẳng dậy Hạ Vi Vũ mới thấy rõ bả vai mình bị quấn băng kín mít, đầu cô cũng chuyền đến cơn đau nhức, mấy vết thương trên tay mình cũng đã được băng kín lại. Cô như này liệu có được coi là mạng lớn không?
Từ đầu tới cuối Giang Viễn chỉ đứng đó nhìn Hạ Vi Vũ. Thấy cậu nhìn mình chằm chằm, cô tự hỏi liệu có phải cậu muốn chất vấn về chuyện tại sao cậu lại bị bắt đi hay không thì Giang Viễn đã lên tiếng.
“Cậu muốn ăn gì, tôi đi mua cho cậu.”
“Không cần.” Cảm thấy ngữ khí không đúng, Hạ Vi Vũ liền hạ giọng. “Tôi tự lo được. Cậu cũng bị thương mà, về nghỉ ngơi đi. Chuyện kia sau này tôi sẽ giải thích với cậu.”
Giang Viễn chẳng có dấu hiệu nhúc nhích, vẫn đứng nhìn cô trân trân.
“Là cậu cứu tôi. Muốn ăn gì thì nói đi, không tôi sẽ tự quyết.”
Hạ Vi Vũ lúc này mới ngước mắt lên nhìn cậu. Tôi làm liên lụy cậu như thế mà cậu nói là tôi cứu cậu à? Hay nhỉ!
Giang Viễn cũng cứ nhìn chăm chăm vào cô.
Thôi được rồi.
“Tùy cậu.”
Giang Viễn cũng nhanh chóng xoay người ra khỏi phòng bệnh nhưng vừa chạm đến tay nắm cửa Hạ Vi Vũ đã gọi lại.
“Tiện thể cậu mua giúp tôi chai nước súc miệng và khăn mặt. Nhớ nhé.” Không có là tôi không ăn đâu đấy, bẩn chết đi được.
Giang Viễn đi rồi Hạ Vi Vũ mới có dịp nhìn rõ căn phòng này. Phòng bệnh đơn nhưng bên phía kia có thêm một chiếc giường, có lẽ Giang Viễn đã ở lại đây chăm sóc cô nhỉ. Lòng cô bỗng nhiên phức tạp, thật ra cậu ấy không cần phải làm như thế.
Đầu Hạ Vi Vũ lại đau nhức. Nếu là người bình thường chắc đã bị cái tên chết tiệt kia chắc đã đánh cho não bong ra rồi nhưng mà cô… chắc cũng bị đánh như thế thành quen rồi. Thế cho nên chẳng sao cả.
Giang Viễn trở lại rất nhanh, một tay cầm túi bóng đựng cơm hộp, tay kia cầm thêm một chiếc khác đựng nước súc miệng, còn có bàn chải đánh răng và khăn mặt.
Đặt mọi thứ lên chiếc tủ bên cạnh giường, Hạ Vi Vũ thấy cậu cầm lấy một chiếc cốc đặt gần đó lên, mở lọ nước súc miệng đổ ra cốc rồi đưa cho cô. Hạ Vi Vũ cầm lấy cốc nước súc miệng, cậu đổ vừa vặn đủ một ngụm. Nước súc miệng hương đào, lại còn hơi ngọt ngọt nữa. Hạ Vi Vũ liếc nhìn cái lọ đặt trên tủ, lòng tự hỏi không biết rằng đó có phải loại dành cho trẻ con không đây.
Thấy Hạ Vi Vũ nhìn chằm chằm lên mặt tủ, Giang Viễn cứ nghĩ rằng cô đói rồi. Hạ Vi Vũ rời mắt khỏi chiếc tủ, ngước mắt nhìn cậu rồi chỉ vào miệng mình. Từ góc độ này Giang Viễn thấy cô thật nhỏ bé, mặc dù cô so với cậu thật sự nhỏ bé. Khuôn mặt cô bình thường trắng nõn nhưng bị đánh đến xanh tím, hai gò má sưng vù, khóe miệng còn bị rách ra. Không hiểu sao lòng Giang Viễn như bị ai véo mạnh một cái.
“Nhả ra đây đi.”
Hạ Vi Vũ nhìn chằm chằm chiếc cốc trong tay, vẻ mặt hoài nghi. Nhả ra đây ư? Cô không nghe nhầm chứ? Hình như đây là cốc uống nước… của cậu. Đến khi Giang Viễn nói lại thêm một lần nữa thì cô mới miễn cưỡng nhả ra đó.
Eo ơi, thật tội lỗi.
Hạ Vi Vũ vừa nhả nước súc miệng ra thì Giang Viễn đã đón lấy chiếc cốc, bên tay kia cũng cầm sẵn khăn mặt quay đi. Rất nhanh cậu quay lại cùng chiếc cốc đã được rửa sạch và một chiếc khăn mặt ướt.
“Đưa cho tôi được rồi.” Hạ Vi Vũ cảm thấy mình chẳng đủ mặt dày để Giang Viễn lau mặt cho mình.
Một giây trước khi nói câu này một giây sau Hạ Vi Vũ đã cảm thấy hối hận.
Giang Viễn hình như cũng chẳng có ý định đó nên hơi ngẩn ra trước khi đưa chiếc khăn kia cho cô, rồi khóe miệng cậu hơi nhếch lên.
Thấy chưa. Biết ngay mà.
Đợi đến khi Hạ Vi Vũ ăn cơm xong xuôi, Giang Viễn cũng đi vứt vỏ hộp quay trở lại ngồi nghiêm chỉnh trước mặt cô. Hạ Vi Vũ thật sự thấy lạ. Giang Viễn bỏ qua vẻ mặt ngớ ngẩn của cô, hỏi thẳng: “Cơm nước xong xuôi rồi. Giờ giải thích đi.”
Hạ Vi Vũ ngơ ngác: “Giải thích gì cơ?”
Giang Viễn dường như rất kiên nhẫn: “Chuyện tôi bị bắt, còn bị đánh nữa.”
Hóa ra là cái này.
“Chẳng có gì cả. Chỉ là hiểu lầm thôi. Xin lỗi cậu.”
“Cậu… vẫn luôn giữ ảnh của tôi à?”
_Hết chương 1_