Quyển 2 - Chương 12
Mùa xuân trên Vũ Di Sơn, màu xanh khắp tầm mắt, rậm rạp xanh tươi. Gió xuân giữa núi rừng mang theo mùi hoa không biết tên, lẫn với hơi thở của cỏ xanh, khiến kẻ khác thần thanh khí sảng.Kiệu phu tụm năm tụm ba nghỉ ở chân núi, chờ các tiểu thư công thử đi du xuân có thể đi kiệu của họ. Khi bọn hboj thấy một vị công tử áo xanh đi tới, tất cả đều tới vây quanh. Vị công tử này, tuổi chừng hai mươi hai hai mươi ba tuổi, vóc người thon cao, châm ngọc cài tóc, mặt như mĩ ngọc, mi như viễn sơn, mặc dù áo vải màu xanh, nhưng là một thân tao nhã hào hoa hàm ẩn cao quý nhã nhặn.
Vị công tử áo xanh mỉm cười lắc tay, cự tuyệt các kiệu phu.
Y muốn dùng hai chân của mình đi lên Vũ Di sơn.
Ánh mặt trời chiếu lên sơn lộ.
Gió xuân nhu hòa, thoang thoảng hương hoa.
Y đi rất chậm, đế giày của y rất mỏng, có thể cảm giác được đá sỏi nhỏ nhoi cùng nhánh củi tiều phu ngẫu nhiên đánh rớt. Y mỉm cười, ngưng thần nghe chim núi tung cánh bay lên, gió thổi sàn sạt đám cỏ mịn, dòng suối nhỏ trong suốt chạm rãi chảy xuôi, hoa dại màu hồng phấn tại vách núi khẽ xướng theo.
Sinh mệnh nguyên lai là xinh đẹp như thế a.
Y nhẹ nhàng nhắm mắt lại, để ánh mặt trời của ngày xuân ấm áp toàn thân, nếu có thể, y cực kỳ khát vọng cứ như vậy mạnh khỏe chờ đợi ở bên người nàng.
Mỗi người đều sẽ có tâm ma.
Y cũng có.
Giờ khắc này, nếu có thể gặp nàng, dù là chỉ là một nụ cười nhìn nghiêng, có lẽ y sẽ hướng ma quỷ khuất phục đi.
Ngọc Tự Hàn cười khổ.
Y bỗng nhiên phát hiện chính mình cũng không có kiên cường như trong tưởng tượng.
Đã đi tới rừng cây nhãn.
Tựa hồ còn có khói xanh nhàn nhạt, thân cây cháy đên xiêu vẹo đổ trên mặt đất, vài con chim sẻ nhỏ ríu ra ríu rít đang mổ, thỉnh thoáng vỗ cánh. Chúng nó hồn nhiên chẳng biết ở trong phiến rừng cây nhãn này từng phát sinh qua cái gì.
Nhưng mà, Ngọc Từ Hàn vĩnh viễn sẽ không quên.
Ánh nắng từ màn sương khói lượn lờ giữa không trung rơi xuống, mỏng manh nhẹ nhàng như những tinh linh vui vẻ. Tiếng cười vui sướиɠ còn đang trên môi nàng, nhưng mà sự kinh ngạc và khó tin khi ngực bị đam khiến mắt nàng mở thật lớn. Máu tươi giống như màn hoa đỏ từ ngực rơi xuống nước, nàng vô lực ngã xuống…
Y ở ngoài rừng.
Trơ mắt nhìn thấy tất cả phát sinh, nhưng lại vô lực cứu nàng!
Tại một khắc đó, y thống hận hai chân mình tàn phế, hai tai điếc cùng yết hầu không thể phát ra âm thanh rõ ràng.
Một khắc đó, y nguyện ý dùng tất cả đánh đổi!
Chỉ cần nàng bình an.
Phất bị một tay chặn lại yết hầu, ngực Ngọc Từ Hàn tràn đầy thống khổ. Y vô ý thức đi tới, cho đến khi ngửi thấy mùi hoa phát ra mới phát hiện chẳng biết khi nào đã đi tới một vùng rừng hoa hạnh.
Hạnh hoa màu tuyết trắng đua nhau nở.
Một trận gió xuân thổi qua.
Cánh hạnh hoa như mưa phùn tung bay rơi xuống, mang theo mùi thơm thanh đạm, dừng trên tóc, vai, vạt áo của hắn.
Ngọc Từ Hàn yên lặng xuất thần.
Tiếp qua mấy ngày này, quả hạnh nhỏ xanh chát sẽ treo đầy ngọn cây. Hạnh non rất chua rất chua, chua tới mức khiến y suýt từ xe lăn nhảy lên, chua tới mức khiến mắt mũi y nheo hết lại một đoàn.
Cánh hoa như tuyết trắng đầy đất.
Y đứng đó, áo vải màu xanh bị gió xuân thổi bay lên.
Tưởng niệm nàng ở phương xa.
Biết rõ không thể gặp nàng, không thể thấy nàng, nhưng mà, y vẫn như thế mong mỏi có thể nghe được thanh âm của nàng. Thanh âm nàng, nhất định so với cánh hoa đầy trời bay lượn còn muốn êm tai hơn.
“Sư huynh?”
Thanh âm nhẹ nhàng, từ chỗ sâu trong hạnh hoa truyền đến.
Ngọc Từ Hàn khẽ cười.
Nguyên lai lỗ tai là có thể tự mình nghe ra ảo giác a. Thanh âm nàng là như thế này sao, không hề quyến rũ ôn nhu, nhưng mà trong trẻo như gió xuân trong sơn cốc.
“Ngọc sư huynh, là huynh sao?”
Thanh âm kialại vang lên, khó tin như nhìn thấy tiên hoa nở đầy mặt đất trong một ngày mùa đông băng tuyết rơi. Cước bộ của nọ mang theo do dự và kích động, từ trong rừng hướng y đi tới.
Ngọc Từ Hàn bỗng nhiên không thể hít thở!
Máu từ toàn thân tuôn ra, hướng tới màng tai oanh oanh rung động.
Hắn, chậm rãi xoay người nhìn lại.
Ánh nắng tươi đẹp trong suốt, rừng hạnh hoa trắng noãn như tuyết, hạnh hoa đau nhau nở đầy ngọn, gió xuân mềm nhẹ hiu hiu, cánh hoa tuyết trắng bay lượn như mưa trong rừng.
Hạnh hoa như tuyết.
Y phục đỏ như hoa.
Nàng đứng ở đầy trời cánh hoa bay lượn, hồng y như lửa cháy theo gió nhẹ bay lên, thoáng như một tồn tại côi lệ nhất trong mộng khiến người nín thở. Nàng khẻ nhếch môi, giật mình nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời như có bó đuốc thiêu đốt.
Hạnh hoa lâm xuân phong như say a.
Từng cánh hoa rơi xuống, như nghe thấy nhịp tim cuồng loạn của hai người kia.
Nàng nhào vào trong ngực hắn, hai tay của y ôm chặt lấy nàng.
Y ôm chặt như vậy, cái ôm đó chặt tới nỗi có thể xuyên thấu qua huyết nhục quấn tới xương cốt của nàng. Nàng cảm thấy đau, nhưng mà nàng thích đau, chỉ có xương cốt đều đang đau mới có thể nói cho nàng điều này không phải đang nằm mơ.
Đến khi nàng cuối cùng từ trong ngực y ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mặt
Nàng cất tiếng khóc lớn.
Nàng khóc giống như một đưa nhỏ, bộ dáng khóc rất xấu, nước mũi đều chảy xuống, tiếng khóc của nàng thảm hại sướt mướt, trên mặt một phiến nước mắt bẩn hề hề.
Nàng khóc lớn:
“Huynh còn sống phải không? Huynh còn sống!”
Ngọc Từ Hàn lại đem nàng ôm chặt, y không thể lần nữa chịu nổi nàng ly khai.
“Nói mau a, huynh có phải còn sống hay không? Đây không phải là quỷ hồn của huynh đúng không?”
Nàng hoảng sợ khóc.
Y hôn lêи đỉиɦ đầu của nàng, trong yết hầu có lệ ý nồng nhiệt:
“Đúng, ta còn sống.”
Thân thể nàng bắt đầu run rẩy, thật lâu sau mới chậm rãi bình tĩnh lại, bỗng nhiên, lại run rẩy phẫn nộ, nàng đẩy y ra, cả giận nói:
“Sư huynh xấu! Đã là còn sống, vì cái gì không đến tìm ta?! Huynh có biết hay không ta nghĩ đến huynh gặp nguy hiểm, thậm chí nghĩ đến huynh đã chết! Huynh có biết loại lo lắng cùng sợ hãi này không? Hàng ngày hàng đêm không thể ngủ, tim giống như đã bị xé rách ra! Ta gửi thư đến Tĩnh Uyên vương phủ tìm huynh, đến Ngư Bình tìm huynh, thậm chí đến Liệt Hỏa sơn trang tìm huynh…. Huynh còn sống, vì cái gì một chút hồi âm cũng không gửi cho ta chứ? Cho dù huynh bề bộn nhiều việc, không muốn gặp ta, cũng có thể nói cho ta huynh còn sống, huynh đang ở nơi nào chứ!”
Mấy ngày liền lo lắng khiến Như Ca ở trước mặt y bạo phát.
“Ca nhi…”
Ngọc Từ Hàn ôm chặt lấy nàng.
Nàng tức giận khóc: “Sư huynh, ta sẽ không bao giờ để ý huynh nữa…”
Y ôm nàng, nhắm mắt lại: “Ca nhi......” Nước mắt của nàng ướt sũng quần áo hắn, nước mắt ấm áp khiến cho tâm tạng y nóng lên. Giờ phút này, vô luận là nàng khóc hay giận, chỉ cần nàng sống sờ sờ trong lòng y là tốt rồi.
Như Ca giận dữ nói: “Này, ta nói ta không bao giờ muốn để ý tới huynh nữa!”
Ngọc Từ Hàn khẽ cười.
Như Ca trừng mắt hắn: “Cười cái gì?!” Y như thế nào đều sẽ không sợ chứ?
Ngọc Từ Hàn dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau khô vệt nước mắt của nàng, cười như xuân thủy:
“Muội sẽ không.”
“Vì sao sẽ không?”
“Bởi vì Ca nhi vĩnh viễn sẽ không thực sự tức giận, tựa như…”
Nàng rưng rưng nhìn hắn: “... tựa như sư huynh cũng sẽ vĩnh viễn không tức giận Ca nhi?”
“Đúng vậy.”
Ngọc Từ Hàn khẽ cười, sự ôn nhu trong ánh mắt khiến cánh hoa đang bay lượn như say.
Như Ca không biết nên giận hay nên cười, nhưng mà nhìn y tươi cười, lòng rốt cuộc không thể thật sự tức giận. Nàng cắn môi, mũi thút thít: “Huynh—huynh là sư huynh xấu! Nhưng mà--”
Nàng mang theo lệ ý không khóc mà cười: “Thấy được huynh thật tốt.” Một nụ cười đó, phảng phất có ngàn đạo quang mang mỹ lệ đem rừng hạnh hoa chiếu sáng như thiên đường giữa nhân gian.
******
“Là Tuyết nói cho muội biết, huynh hôm nay sẽ đến đến Vũ Di Sơn.” Dưới chân núi, trong một căn nhà nông dân giản dị, Như Ca vừa thái rau vừa cười nói, “Nguyên bản còn có chút bán tín bán nghi, không nghĩ tới quả nhiên gặp được huynh.”
Ngọc Từ Hàn giúp nàng chọn rau.
Như Ca quay đầu nhìn hắn, nhịn không được hỏi: “Sư huynh, huynh vì cái gì bỗng nhiên có thể nghe được âm thanh, bỗng nhiên có thể đi lại thế?” Tại Hạnh hoa lâm nhìn thấy hắn, bởi vì y đứng , khiến nàng hoài nghi chính mình nhìn hoa mắt. Rồi sau đó, lại giật mình phát hiện y vậy mà hai tai cũng tốt .
“Cao hứng sao?”
“Đương nhiên cao hứng a!” Như Ca hưng phấn mà nói,“huynh không hiểu được, muội từ rất nhỏ ở liền nghĩ, nếu Ngọc sư huynh có thể cùng mọi người giống nhau khỏe mạnh, nhất định là người hoàn mỹ nhất… giỏi nhất toàn thiên hạ!”
“Hóa ra, muội thất vọng khi huynh là người tàn phế.”
Như Ca dùng sức lắc đầu:
“Không phải! Ở trong lòng muội, mặc kệ thân thể của huynh là hình dáng gì, đều là sư huynh ta thích nhất. Nhưng mà, muội không hy vọng bởi vì thân thể của huynh khiến huynh không vui vẻ.”
Y mỉm cười: “Huynh không có để ý …”
Nàng cúi đầu tiếp tục thái rau:
“Gạt người, huynh đương nhiên để ý. Bởi vì nghe không được âm thanh, huynh cũng rất ít cùng người khác nói chuyện với nhau, bởi vì không thể đi lại, huynh luôn luôn cách mọi người rất xa. Huynh nhìn qua yên lặng bình tĩnh, dường như cái gì cũng không để ý, nhưng mà, khi huynh thấy đám hài tử khác đùa nghịch, liền sẽ chán nản xoa xoa nhẫn ngọc trên tay.”
Ngọc Từ Hàn giật mình, sự chua xót trong ngực khiến ngón tay y hơi hơi bắt chặt.
Như Ca bỏ đồ ăn đã cắt xong vào trong mâm, xoay người đi tới: “Rau xong chưa?”
“Xong rồi.”
Nàng cười đến cong mắt lại:“A, chọn thật sạch a, quả nhiên là ... sư huynh cừ nhất.”
Ngọc Từ Hàn cười nói:“Quá khen.”
Như Ca nhìn nhìn hắn, thở ra một hơi: “Thật tốt, sư huynh không có tức giận.”
“…?”
“Muội nghĩ đến vừa rồi nói như vậy, sư huynh sẽ không vui vẻ.” Nàng nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời,“Bởi vì là sư huynh tốt nhất, cho nên ta không muốn sư huynh trốn tại trong góc yên lặng. Có thể bởi vì thích mà yên lặng, lại không muốn bởi vì tàn tật mà yên lặng.”
Ngọc Từ Hàn cũng nhìn nàng, đáy mắt có cảm tình như biển cả:
“Được.”
Như ca cười:“Được cái gì?”
Y mỉm cười: “Huynh biết, muội chỉ muốn tốt cho huynh thôi.”
Một loại cảm tình mộc mạc, từ rất nhỏ bắt đầu, nàng biết y làm tất cả đều là vì tốt cho nàng, y cũng biết tất cả nàng làm đều là vì tốt cho y.
Y và nàng yên lặng chăm chú nhìn nhau, nụ cười giống như đóa hoa hạnh phúc nở rộ trong lòng hai người.
Cảm tình như vậy không có một tia hoàn nghi và khoảng cách.
Khi Tuyết đẩy cửa mà vào, vừa lúc nhìn thấy Như Ca cùng Ngọc Từ Hàn nhìn nhau cười. Nàng giật mình tại cửa, ánh mặt trời ban ngày chiếu sáng y sam tuyết bạch, đôi mắt tuyệt mỹ thoáng lóe ra quang mang cổ quái.
Tuyết ho nhẹ một tiếng, đem một con thỏ hoang đặt lên bàn, nói với Như Ca: “Trong nhà có khách, ta bắt con thỏ làm thêm đồ ăn.”
“Khách?” Như Ca khó hiểu hỏi, “Ai?”
“Sư huynh ngươi a, y chẳng phải khách của chúng ta sao.” Ngọc Từ Hàn ôm tay hành lễ với Tuyết, Tuyết nhưng lại cũng không để ý chút nào.
Như Ca cười nói: “Ngọc sư huynh mới không phải là khách gì đi.”
“Không phải khách? Vậy y là cái gì, là ca ca của ngươi, hay là tình nhân của ngươi?”
Như Ca mở to miệng: “Huynh ấy là sư huynh của ta a.”
Tuyết liếc mắt mắt Ngọc Tử Hàn đang trầm tĩnh yên lặng, giống như cười mà không phải cười: “Nghe rõ hay không, ngươi bất quá chỉ là sư huynh mà thôi.”
Ngọc Từ Hàn hờ hững cười.
Như Ca cắn môi, mặc dù nghe ra khẩu khí không thân thiện của Tuyết, nhưng mà mới vừa gặp sư huynh, nàng không muốn khiến không khí trở nên quá kỳ quái! Thế nên, nàng cầm lấy con thỏ kia, cười nói: “Thỏ muốn làm thế nào đây? Thịt kho tàu được hay không?”
Tuyết tựa hồ đang giận dỗi: “Hỏi sư huynh ngươi ấy!”
“Cái này… sư huynh chỉ ăn chay…” Như Ca khẽ nói, vội vàng cười mặt mày sáng lạn, “Tuyết, ngươi thích thịt kho tàu chứ?”
Tuyết xị mặt ra, trong lòng tràn đầy đau khổ: “Nguyên laingươi chỉ biết là sư huynh ngươi ăn chay sao? Ta đây? Ta có hay không có nếm qua thịt?”
Hai mảnh mây đỏ bay lên hai gò má của Như Ca, nàng chân tay luống cuống:
“Xin… xin lỗi…”
Tuyết bực bội trừng nàng một cái, xoay người rời khỏi nhà bếp, cửa bị khóa kêu rất to.
Như Ca đứng ở trong, trong lòng rối bời, cảm thấy chính mình dường như làm sai cái gì, lại cảm thấy trận trận ủy khuất, nhịn không được đỏ mắt lên.
Ngọc Từ Hàn vuốt vuốt tóc nàng, khẽ nói: “Đi qua đi, hình như y giận rồi.”
Một gốc cây đào ngoài sân.
Lá cây xanh biếc, hoa đào đỏ tươi, ánh mặt trời sáng loáng xuyên qua khe hở cành là chiếu lên bạch y của Tuyết, vẻ mặt của y rất tức giận, nhưng sự rực rỡ tới lóa mắt vẫn khiến cho người khác nhìn thấy mà tâm thần lay động.
Đến khi thấy Như Ca Tuyết tức giận quay đầu đi. Như Ca cắn môi, nhìn y một cái, ngồi xuống bên cạnh y, cũng không nói gì, chỉ là ôm đầu gối nghĩ tới cái gì.
Dưới tán cây hoa đào.
Hai người cổ quái trầm mặc.
Trong lòng Tuyết càng ngày càng bực bội, nguyên tưởng rằng nàng đuổi ra ngoài để giải thích, nhưng chẳng lẽ nàng một điểm cũng không để ý mình sao?
Lúc này Như Ca ôm đầu gối thấp giọng nói:
“Tuyết, cám ơn ngươi.”
Y nổi giận: “Cám ơn cái gì! Sư huynh ngươi lại không ăn thịt thỏ.”
“Cám ơn ngươi để ta gặp được sư huynh.”
Tuyết trừng mắt nàng một cái: “Sư huynh! Sư huynh! Ở trong lòng ngươi chỉ có một Ngọc Từ Hàn hay sao?! Ta đây? Ta ở trong lòng ngươi thì tính là gì?”
Như Ca quay đầu nhìn nàng, con mắt trắng đen rõ ràng lóe sáng:
“Ngươi – là người ta quyết tâm phải nỗ lực để yêu.”
Tuyết nhất thời nín thở.
“Nhưng mà” Như Ca cười khổ, “Ta không biết phải làm như thế nào mới có thể yêu ngươi.”
Nàng xoa xoa mặt, uể oải nói: “Tuyết, ta không hiểu ngươi, ngươi biết không? Rất nhiều khi, ngươi là rất tinh tế, tựa giống như người bạn tốt nhất của ta, có đôi khi, ngươi tựa như một đứa trẻ tính tình tùy hứng khiến cho ta không biết làm sao.”
Tuyết trầm mặc không nói, nửa ngày sau mới nói: “Ta chính là giống một đứa trẻ, hơn nữa chính là đứa trẻ cực kỳ tùy ý, thì sao?”
“…?”
“Ta vĩnh viễn cũng biến không thành được lãnh khốc như Chiến Phong, bình tĩnh như Ngọc Từ Hàn, dù là tiếp qua mấy ngàn mấy vạn năm, ta lại vẫn giống đứa trẻ không nói đọa lý, thì sao?”
Bạch quang chói mắt từ trong cơ thể của Tuyết xạ ra, khuôn mặt trong suốt của y có sự quật cường cố chấp.
“Ta thích ngươi, ta muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, cho dù là dùng thủ đoạn xấu xa như thế nào, dù là tựa như đứa trẻ làm nũng chơi xấu, ta cũng không muốn rời xa ngươi.”
Tuyết nhìn chăm chú Như Ca, mục quang sâu tối xa xăm:
“nếu giống như Ngọc Tự Hàn, chỉ có thể nhìn ngươi ở bên người khác cười vui, ta thà rằng giống đứa trẻ đoạt ngươi đến, để ngươi chỉ có thể thấy ta, trong lòng tràn ngập ngoại trừ ta không có bất kỳ ai khác.”
Như Ca kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt nóng cháy cố chấp của nàng vẫn xuyên thấu qua đấy mắt nàng, thiêu đốt nồng ngực nàng, cảm giác vừa đau vừa chua xót. Nàng nắm chặt ngón tay, bỗng nhiên cảm thấy thở không nổi.
Hoa đào trên cây đỏ chói.
Ở trong gió xuân sáng lạn kiêu ngạo nở ra.
Như Ca vẫn như cũ không biết nên nói cái gì: “Tuyết, đi vào ăn cơm được không? Nguơi chắc cũng đã đói rồi.”
“Ăn cái gì?”
“Rau và đậu.”
“Con thỏ ta bắt đâu?”
“Ngươi và sư huynh đều không ăn thịt, ta một người ăn cũng không thú vị, rõ ràng thả nó ra là hơn.”
“Ai nói ta không ăn thịt.” Tuyết liếc xéo nàng.
“Ngươi…”
“Mùng một năm mới bánh sủi cảo chúng ta gói chẳng phải là cải trắng nhân thịt heo.”
“Ngươi…” Như Ca chỉ nàng, “vậy ngươi vừa rồi còn tức giận!”
“Hừ, ta tức giận là vì ngươi đối với Ngọc Tự Hàn hiểu rõ như thế.” Tuyết liếc nàng một cái. “Ta ni, ta vừa hỏi ngươi, ngươi đến cả việc ta không ăn thịt đều không nhớ. Đáng giận a!”
Như Ca vô lực nói: “Ta cùng Ngọc sư huynh ở chung vài chục năm a.” Hống chi Tuyết khi đó rất hung dữ, lúc nàng khẩn trương như thến ào có thể nghĩ tới đi.
“Hấp.”
“…?”
“Ít lát gừng, đừng hấp quá lâu, nếu không sẽ không thơm mềm.”
“A” Như Ca nhìn nàng, “Ngươi lại muốn ăn?”
“Đó là đương nhiên!” Tuyết đắc ý cười, “ha ha, con thỏ này là chỉ thuộc về ta và ngươi, không có phần cho người khác đi.”
Dưới tán hoa đào, Tuyết rốt cục cười vui vẻ giống như đứa trẻ.
Như Ca cũng cười.
Mặc kệ như thế nào, nàng không tức giận là tốt rồi.
Ban đêm, Như Ca lật qua lật lại ngủ không yên.
Gặp lại Ngọc sư huynh, mặc dù ôm lấy y, nghe thấy y, y hít thở và mỉm cười bên cạnh nàng nhưng mà, sự sung sướиɠ này tới quá mức nhẹ nhàng và đột ngột. Nàng bắt đầu lo sợ bất an, lo lắng điều này chỉ là một giấc mộng hưng phấn mà cuồng loạn mà thôi, trời vừa sáng sẽ tan mất.
Ngồi dậy, nàng gõ gõ đầu mình.
Không được tiếp tục nghĩ vớ vẩn, suy tính hơn thiệt như vậy, khẩn trương đến mức có chút giống tiểu cô nương chưa hiểu thế sự. A, nàng còn cười Tuyết giống đứa trẻ, bây giờ không phải cùng nàng ấy không khác nhiều lắm sao?
Cười cười, nàng mặc vào y phục đeo giày tất, dù sao cũng là không ngủ được.
Trong đêm cửa phòng đang yên tĩnh nhẹ vang lên tiếng “chi nha”.
Như Ca đi ra.
Ánh trăng đêm nay tròn như đồng bạc.
Nàng đi ở trên con đường nhỏ ngoài sân, gió đêm xuân không có hàn ý, thổi qua lá cây sàn sạt rung động, thổi qua hồng y theo gió phất phơ, ven đường có tiếng côn trùng nho nhỏ kêu, khiến bóng đêm có vẻ càng thêm ôn nhu tĩnh lặng.
Bất tri bất giác, nàng đi tới phiến rừng hạnh hoa ban ngày kia.
Hạnh hoa màu phấn trắng dưới ánh trăng trong sáng ôn nhu.
Cánh hoa dường như là trong suốt.
Ngọn cây trong rừng có một chuỗi chuông ngọc, mỏng như cánh ve, hình như cũng trong suốt.
Gió qua.
Tiếng chuông vang lên.
Tiếng vang đinh đinh đang đang thanh thúy.
Người đó áo xanh đứng dưới cây mỉm cười.
Như Ca ngưng nhìn bóng dáng nhạt như ánh trăng của hắn, trong lúc nhất thời không biết là ảo hay là thật, nhìn tới ngây dại. Ngọc Từ Hàn nghe thấy tiếng vang, quay đầu mà cuời, sự ôn nhu giữa hai đầu lông mày khiến hạnh hoa đầy cây cũng ngây dại.
Y mỉm cười nói nhỏ: “Muội đã tới.”
Như Ca nửa ngày mới tĩnh thần lại: “A, quên huynh đã có thể nghe được âm thanh.”
Ngọc Từ Hàn cười: “Lời tựa hồ có thất vọng.”
“Đúng vậy, đều không thể lén lút tới phía sau dọa huynh.” Như Ca nhíu nhíu mũi, cười trộm, “thật đáng tiếc a.”
Ngọc Từ Hàn mỉm cuời không nói. Từ nhỏ tới lớn, Như Ca chưa bao giờ khi dễ qua một kẻ điếc như hắn, chưa bao giờ giống những đứa trẻ khác bởi vì y không nghe được mà trêu cợt hắn.
Đợi đến khi Như Ca đi tới bên người hắn, y nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu nàng:
“Sao không ngủ vậy?”
Như Ca nháy nháy mắt: “Huynh thì sao?”
“Ta…” Thanh âm của y thấp xuống. “Ta sợ nhất ngủ, sợ sẽ phát giác lúc này chỉ là một giấc mơ.”
Tâm Như Ca đột nhiên căng thẳng. Nhưng mà, khuôn mặt của Tuyết lập tức xuất hiện trong óc của nàng, ngay sau đó nàng đem câu nói vừa tới miệng kia nuốt xuống.
“Chuỗi chuông ngọc này huynh vẫn còn giữ lại a.”
Như Ca nhìn về phía chuông gió trên ngọn cây.
Ngọc Từ Hàn dùng ngón tay khẽ chạm vang chiếc chuông: “Đúng, có nó ta mới có thể “thấy” thanh âm của gió.
“Thấy” được tiếng gió cùng với nghe tiếng gió là giống nhau sao?”
“Là giống nhau.”
“Sao lại giống nhau chứ?” Như Ca mở to hai mắt.
Ngọc Từ Hàn hơi cười: “Bởi vì người cho ta chuông, sự quan tâm đối với ta là giống nhau. Có cùng tâm, mặc kệ là gió thế nào, ‘nghe’ đều cũng dễ nghe.”
Mặt của Như Ca có chút đỏ.
“Sư huynh, như thế nào trước kia không có phát hiện huynh sẽ nói lời dụ người vui vẻ như thế đi?”
Ngọc Từ Hàn giật mình, sau đó cười:
“Muốn biết nguyên nhân chứ?”
“Muốn a.”
“Đó là bởi vì trước kia ta nghĩ thanh âm của mình rất khó nghe, không muốn lỗ tai của muội chịu tội, cho nên nói vô cùng ít. Hiện tại, ta mới biết được nguên lai thanh âm của ta còn rất dễ nghe.” Ngọc Từ Hàn nhẹ nhàng người.
Như Ca kinh ngạc tới rớt cằm xuống: “Sư huynh… huynh… huynh…”
“Sao?”
“Huynh thật là Ngọc sư huynh sao?”
Ngọc Từ Hàn cười vui vẻ cực kỳ, y dùng lực vỗ vỗ đầu Như Ca:
“Có phải là đã dọa muội không?”
Như ca ngơ ngác: “Trời ạ, nguyên lai sư huynh cũng sẽ biết nịnh với mặt rất dầy cơ đấy.” Nàng bỗng nhiên mỉm cười, “đúng vậy đúng vậy, thanh âm của sư huynh dễ nghe nhất, vậy hát cho ta một khúc được không?”
Ngọc Từ Hàn ngây người.
Như Ca kéo kéo tay áo của hắn, tươi cười cầu khẩn: “Được hay không, sư huynh tốt, thanh âm đều dễ nghe như vậy thì liền hát cho người ta nghe cá khúc đi.”
Ngọc Từ Hàn cười khổ: “Ta sẽ không hát.”
“Hai đi hát đi, nếu không muội sẽ tức giận đấy.”
“Ca nhi…”
“Nhanh hát đi, muội nếu tức giận thật là sẽ khóc đấy.” Như Ca hắc hắc cười uy hϊếp hắn.
Ngọc Từ Hàn đau đầu nhìn sang nàng, biết nàng chỉ cần chuyển sang cái vũ khí “khóc” này, chính là nhất định sẽ không từ bỏ yêu cầu.
“Được rồi.” Y rốt cục thỏa hiệp.
Như Ca hoan hô, cười đến híp mắt lại.
Rừng hạnh hoa.
Trăng tròn.
Gió xuân.
Cánh hoa trong sáng bay rơi lả tả.
Mưa hạnh hoa như mộng như ảo.
Ngọc Từ Hàn nhẹ nhàng ngâm nga khúc nhạc không có điệu, sai nhịp tới hoang đường, nhưng mà thanh tuyết trầm thấp ôn nhu, tựa như khúc hát ru mê người nhất, khiến Như Ca dần dần buồn ngủ.
Nàng nhẹ nhàng đánh ngáp một cái: “Đáng tiếc không có xe lăn, không thể lại ghé vào đầu gối của huynh ngủ.” Cao độ đó là dễ ru ngủ nhất.
“Mệt sao?”
“Dạ.”
“Trở về ngủ được không?”
“Được.” Như Ca xoa mắt, giãy giụa đứng lên. Thật buồn ngủ a, ngay cả hai chân đều có chút buồn ngủ.
“Huynh cõng muội trở về nhé.”
“Ách….” Như Ca giật mình.
Ngọc Tự Hàn cúi người, quay lưng về phía nàng: “Muội quên rồi sao? Hai chân huynh đã có thể đi lại rồi mà.”
Ánh trăng chiếu xuống bóng lưng y, xiêm y xanh nhạt, có vẻ trong trẻo nhưng cũng có chút lạnh lùng.
“Để huynh cõng muội về, được không?”
Nhớ khi còn nhỏ, y thường xuyên thấy Chiến Phong cõng Như Ca đã chơi đùa mệt nhoài trên lưng, Như Ca nằm trên lưng Chiến Phong cười khanh khách khoa chân múa tay, Chiến Phong mặc dù bộ dáng lãnh khốc nhưng đôi mắt như tỏa sáng lại tiết lộ nội tâm vui sướиɠ của y.
Khi đó, y lại chỉ có thể ngồi trên chiếc xe lăn mà nhìn.
Như Ca nhìn lưng Ngọc Tự Hàn, nàng biết mình nên nói không. Nhưng một cơn đau trào dâng nơi đáy lòng khiến nàng giang hai tay, ôm lấy cổ y.
“Được.”
Thanh âm nàng rất nhẹ.
Nhẹ như một tiếng nỉ non.
Ánh trăng chiếu rọi con đường nhỏ trên núi.
Ngọc Tự Hàn lưng cõng Như Ca chậm rãi đi tới, y vẫn ngâm nga một ca khúc chẳng có nhạc điệu, tiếng nàng hít thở đều đều vang lên bên tai y, thân thể ấp áp của nàng phía sau lưng y.
Gió đêm thổi tới mang theo mùi hoa.
Không hề có tiếng côn trùng ca hát giữa mùa.
Thế gian này phảng phất như chỉ còn lại hai người y và nàng.
“Thật tốt…” Nàng nhắm mắt lại, nói như giữa giấc mộng.
“......?”
“Mặc dù huynh không chịu nói vì sao thân thể lại phục hồi, nhưng cứ như vậy thật tốt.” Nàng cười khẽ, trên lưng y, nàng phảng phất như đứa trẻ mới sinh trong chiếc nôi. “Muội thích tai của huynh, thích huynh nghe thấy tiếng động, thích đôi chân huynh…”
Ngọc Tự Hàn hít một hơi dài, không nói gì.
“vĩnh viễn như vậy…. được không….” Như Ca phảng phất như đã muốn ngủ.
“Được.”
Y đồng ý với nàng.
Như Ca thỏa mãn nở nụ cười, sau đó chậm rãi chìm vào mộng cảnh mỹ lệ.
Ngọc Tự Hàn vẫn cõng nàng chậm rãi bước đi.
Nhưng hai chân y bỗng có vẻ trầm trọng.
Chẳng biệt từ khi nào, trời đã bắt đầu mưa nhỏ. Mưa bụi tà tà, giọt mưa rơi xuống cỏ cây xanh biếc vang lên những tiếng tí tách nhẹ nhàng. Ánh trăng trốn sau áng mây, gió đêm thổi đem theo những giọt mưa mánh lạnh.
Như Ca vẫn chìm trong giấc ngủ.
Ngọc Tự Hàn cởi chiếc áo ngoài, che lên người nàng.
Đi qua một eo núi.
Bỗng nhiên…
Vầng trán Ngọc Tự Hàn nhíu lại, một luồng sát khí nồng đậm đánh tới!
******
Màn đêm tăm tối, không ánh trăng cũng chẳng có sao.
Mưa càng lúc càng lớn.
Bên con đường núi, cỏ dại cao tới nửa người, thấm đẫm máu tươi, tràn ngập mùi tanh, tử thi cùng tiểng rêи ɾỉ khiến cho tất cả như trong một cơn ác mộng.
Trong mưa gió, có hai người.
Một người mặc áo vải xanh đậm, cả người toát lên mùi rượu, mái tóc quăn u lam bay phất phơ trong gió, đôi mắt tràn ngập tơ máu, bàn tay phải nắm lấy thanh đao, lưỡi đao từ từ nhỏ máu.
Một kẻ áo xám, đôi mắt xám, đôi môi xám, tới khí tức toàn thân cũng là màu xám, một màu xám như sói hoang.
Duệ Lãng biết không thể khinh thường Chiến Phong.
Cho nên y dẫn theo mười hai sát thủ thân thủ tốt nhất trong trang, đợi lúc Chiến Phong suy yếu nhất.
Chiến Phong đi theo Liệt Như Ca tới Vũ Di Sơn.
Bọn chúng cũng theo đuôi mà tới.
Chiến Phong ở một quán rượu nhỏ dưới chân núi đã uống mười bảy vò rượu, đã say tới mức đi đường không vững. Khi y lảo đảo đến bên Hạnh Hoa Lâm, thấy cảnh Ngọc Tự Hàn và Liệt Như Ca đối xử với nhau ôn nhu như vậy, Duệ Lãng hiểu cơ hội của mình đã tới.
Chiến Phong lảo đảo rời đi, nhưng nỗi đau đớn tột cùng khiến y chẳng thể đi quá xa, cuối cùng gục ngã, nôn mửa ven đường.
Duệ Lãng lần đầu tiên trong đời thấy được nước mắt của Chiến Phong.
Một khắc đó, bầu trời bắt đầu mưa, đồng thời, Duệ Lãng cũng ra dấu “gϊếŧ.”
Đây, là lúc Chiến Phong suy yếu nhất.
Nhưng Duệ Lãng vẫn đánh giá thấp Chiến Phong như trước.
Khi mười hai gã sát thủ từng tên từng tên một ngã xuống, ánh mắt Chiến Phong càng lúc càng sáng, thanh đao Thiên Mệnh U lam phát ra tiếng long ngâm trong veo, viên bảo thạch nơi tai phải lóe lên như tia chớp u lam giữa bầu trời đêm.
Chiến Phong chỉ mũi đao vào Duệ Lãng:
“Đến đi.”
Duệ Lãng lạnh lùng dò xét y: “Võ công của ngươi không phải do Liệt Minh Kính truyền lại.”
Chiến Phong nói: “Thì sao.”
Duệ Lãng nói: “Ám Dạ La là võ lâm chi ma, ngươi học tập võ công tâm pháp của y, khó trách tính cách và đao pháp càng lúc càng tàn nhẫn vô tình.”
Sắc mặt Chiến Phong không hề thay đổi.
Duệ Lãng ngửa đầu, cơn mưa thấm ướt khuôn mặt y: “Ta không phải đối thủ của ngươi, ta chỉ là một ‘người’.” Y, đã là”ma”.
Chiến Phong nói: “Vậy mau cút đi.”
Duệ Lãng nói: “Ngươi không muốn gϊếŧ ta phải không?”
Chiến Phong giờ chỉ muốn uống thêm vài vò rượu.
Duệ Lãng nói: “Ngươi cũng không để ý tới Liệt Hỏa Sơn Trang.”
Chiến Phong bước tới, bỗng nhiên hơi rượu làm thân thể y run run.
Ánh mắt Duệ Lãng tràn ngập màu xám của cái chết: “Cho dù giờ đây ngươi đã là một phế nhân, nhưng ta vẫn muốn gϊếŧ ngươi. Bởi vì, chính ngươi là kẻ gϊếŧ Liệt Minh Kính!”
Ánh mắt Chiến Phong đã lờ đờ trong cơn say: “Lý do thật chính nghĩa…” Y liếc nhìn Duệ Lãng, trầm giọng nói: “Duệ Lãng, đêm đó chẳng phải ngươi luôn ở ngoài cửa sổ sao, ngay khi ta chém ra một đao đó đã nghe tiếng ngươi hít thở. Ngươi có thể tới cứu Liệt Minh Kính, ngươi có thể đem nguyên nhân Liệt Minh Kính chết truyền khắp thiên hạ, song ngươi đều không làm.”
Con ngươi của Duệ Lãng co lại.
Chiến Phong cười lạnh nói: “Tất cả đều là vì quyền lực và địa vị, ngươi dùng ta để ngăn cản Như Ca. Khi ngươi cho rằng Như Ca đã chết, vậy chướng ngại cuối cùng chính tat a. Muốn gϊếŧ ta thì cứ tới đây, đừng lấy mấy cái cớ chó má đó ra!”
Đã uống rất nhiều rượu nhưng lời nói của Chiến Phong còn hơn lúc thanh tỉnh.
Mưa, lạnh lẽo thấu xương.
Xa xa.
Như Ca đã tỉnh lại. Nàng cả người lạnh cóng, môi tái nhợt, ngón tay ngón chân cứng nhắc như khối băng. Y yên lặng áp người vào lưng Ngọc Tự Hàn, thân thể y là nguồn ấm duy nhất cho nàng lúc này.
Ngọc Tự Hàn vỗ vỗ lên tay nàng.
Do dù nàng quyết định ra sao, y đều sẽ theo bên cạnh nàng.
Hai con ngươi của Duệ Lãng co lại đầy châm chọc, y âm độc tàn nhẫn nhìn Chiến Phong, bỗng nhiên nở một nụ cười tàn độc: “Không sai, ta đều biết. Nhưng, nguyên nhân ta không vạch tràn ngươi thì ngươi lại nói sai rồi.”
Chiến Phong chẳng chút hứng thú lắng nghe.
Duệ Lãng nói: “Với võ công của Liệt Minh Kính, cho dù bất ngờ ngươi cũng chẳng thể thoải mái đắc thủ như vậy. Một đao trí mạng sao? Hừ, năm đó Ám Dạ La phải dùng tới hơn mười chiêu mới thắng Liệt Minh Kính.”
Bước chân Chiến Phong ngừng lại.
Duệ Lãng tiếp tục cười nói: “Oánh Y là gián điệp của Ám Hà Cung, ngươi tu luyện võ công Ám Hà, âm thầm cấu kết với Thiên Hạ Vô Đao Thành, đem vụ huyết án Lôi Trang vu oan cho Tào Nhân Khâu, bao che cho Đao Vô Hạ tư tàng quân thảo…. Những điều này, Liệt Minh Kính đều biết.”
Thân hình Chiến Phong bỗng vươn thẳng dậy.
Giọng nói Duệ Lãng tàn nhẫn như dã thú: “Biết vì sao Liệt Minh Kính không hề oán trách ngươi không?”
Chiến Phong khàn khàn nói: “Vì y chột dạ.”
Vẻ u ám trong mắt Duệ Lãng lại chợt hiện lên: “Không ai vì chột dạ mà bao dung kẻ như ngươi.”
Chiến Phong cả giận nói: “Hắn gϊếŧ cha ta, Yến Phi Thiên cho nên mới chột dạ!”
Duệ Lãng lại cười, nụ cười tàn nhẫn và cổ quái: “Liệt Minh Kính làm tất cả đều là bởi hắn thương yêu ngươi. Hơn nữa, cho dù hắn có chột dạ, hắn gϊếŧ Chiến Phi Thiên cũng không có lỗi với ngươi.”
Duệ Lãng ngừng lại một lát.
Tựa như một con sói hoang yên lặng đợi con mồi chết đi.
“Năm đó Liệt Minh Kính tự tay hoán đổi. Liệt Như Ca mới đúng là con gái Chiến Phi Thiên, còn ngươi… là con trai ruột của Liệt minh Kính.”
Nhưng lời này nhẹ nhàng tới mức không thể nhẹ hơn.
Một tia chớp lóe lên trên bầu trời đêm.
Tiếng sấm nổ ầm ầm phía chân trời xa xăm.
Dường như mọi hơi thở của Như Ca đều bị đoạt mất.
Đầu nàng cũng mê man mù mịt.
Ngọc Tự hàn cũng kinh ngạc giật mình.
Duệ Lãng như có như không liếc mắt về phía bọn họ.
Chiến Phong ngửa mặt lên trời cười như điên như dại:
“Đúng là một trò đùa! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bị ngươi lừa sao?!”
Duệ Lãng nói:
“Vì sao ngươi chưa bao giờ hoài nghi ánh mắt ngươi sao lại là màu lam.”
“......”
“Đôi mắt Chiến Phi Thiên và Ám Dạ Minh đều là màu đen. Chỉ có nữ nhân của Liệt Minh Kính là Vũ Cơ ở Tây Vực, bà có một đôi mắt mỹ lệ màu lam thăm thẳm, năm đó khi bà mang thai vẫn có thể nhảy múa, thân thể nhẹ như chim yến.”
Khóe mắt u lam của Chiến Phong mãnh liệt như gió bão:
“Không thể nào! Như Ca nhỏ hơn ta ba tuổi!”
Duệ Lãng nói:
“Vì sợ Ám Dạ La nghi ngờ thân phận Như Ca, Liệt Minh Kính tìm tới một vị tiên nhân để phong ấn nàng. Nàng bị phong ấn ba năm, phong ấn khiến nàng không phát triển trong ba năm đó, phong ấn lưu lại năng lượng trong cơ thể nàng, phong ấn thay đổi dung mạo của nàng. Nghĩ lại, phong ấn của Như Ca hẳn đã được giải vì bộ dáng của nàng ngày càng giống Ám Dạ Minh, mà sở thích mặc đồ đỏ từ nhỏ của nàng ta cũng giống ông cậu Ám Dạ La như đúc.”
Chiến Phong nắm chặt hai tay:
“Vì sao Liệt Minh Kính lại làm vậy.”
Duệ Lãng nhìn y, chậm rãi nói:
“Bởi vì, hợp lực của Liệt Minh Kính, Chiến Phi Thiên, thêm vào tất cả các đệ tử của Liệt Hỏa Sơn Trang cũng không phải đối thủ của Ám Dạ La, Ám Dạ La muốn diệt Liệt Hỏa Sơn Trang dễ như trở bàn tay mà thôi. Bất quá, Ám Dạ La thống hận Chiến Phi Thiên cướp đi Ám Dạ Minh, vì thế y ra điều kiện, chỉ cần Liệt Minh Kính tự tay gϊếŧ chết Chiến Phi Thiên, y có thể buông tha cho Liệt Hỏa Sơn Trang.”
Chiến Phong trầm mặc. Y biết đây là tính cách của Ám Dạ La, không chỉ muốn cho kẻ khác chết, hơn nữa còn muốn kẻ đó phải chết trong tay người mình tin cậy nhất, cái chết này mới khiến người ta càng thêm đau khổ.
“Ngay sau đó, Liệt Minh Kính gϊếŧ chết Chiến Phi Thiên?”
“Đúng vậy.”
“Chiến Phi Thiên tự nguyện chịu chết sao?”
“Không ai biết.” Duệ Lãng nói: “Lúc đó ta còn nhỏ, chỉ nhớ Chiến Phi Thiên nói với Liệt Minh Kính: ‘chiếu cố tốt cho đứa nhỏ’, có lẽ y đã sớm biết, chỉ cần mình chết đi Ám Dạ Minh cũng sẽ không sống một mình.”
“Về sau thì sao?”
“Một đêm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện. Chiến Phi Thiên vừa chết, ám Dạ Minh và Vũ Cơ cũng đồng thời sinh con, Liệt Minh Kính đánh tráo ngay sau khi Ám Dạ La tới. Ám Dạ Minh đâm bị thương Ám Dạ La, hơn nữa bắt hắn thề trong mười chín năm không được hiện thân. Đợi sau khi Ám Dạ La rời khỏi, Ám Dạ Minh cũng buông tay rời khỏi nhân gian.”
Chiến phong rốt cuộc nói không nên lời.
Y bỗng thấy mọi thứ đều thật nực cười.
Viên ngọc bích bên tai phát ra quang mang điên cuồng, khóe mắt u lam của y như sóng biển gầm lên giận dữ, cơn mưa tầm tã thấm đẫm xiêm y, dán chặt lên người y như một con rắn độc. Mưa thấm ướt mái tóc, lũ lượt như một dòng song chảy xuống khuôn mặt lạnh lùng của y.
Chiến Phong từ từ run rẩy.
Bụng y như bị ngàn vạn thanh đao dày xéo, nỗi đau đớn kịch liệt khiến sống lưng y cong lại, y bắt đầu nôn mửa.
Cơn mưa tầm tã.
Trên con đường núi mọc đầy cỏ dại, Chiến Phong sắc mặt trắng bệch, thân thể y run rẩy như ocn tôm trước lúc chết, nôn ra cũng chỉ có mật.
Duệ Lãng nhìn y, khuôn mặt thoáng hiện một vẻ kỳ lạ, như là thống hận, lại như khuây khỏa, còn có chút đố kị.
“Liệt Minh Kính là cha ruột của ngươi. Còn ngươi, lại tự tay gϊếŧ y.”
Y cố ý nói rất từ từ, khiến cho mỗi lời nói như một mũi đao đâm vào xương cốt Chiến Phong.
Một đao đó…
Đâm vào sâu trong ngực Liệt Minh Kính.
Máu tươi điên cuồng bắn ra!
Liệt Minh Kính hai mắt mở to!
Trong mắt dường như có lệ…
Một khắc đó, Chiến Phong quay đầu đi, nhưng y lại vĩnh viễn không quên được đôi mắt Liệt Minh Kính.
Có nước mắt......
Có thống khổ......
Nhưng, lại không chút oán hận đối với y.