Quyển 2 - Chương 4
Sau đêm đó,bệnh của Như Ca dường như đã thuyên giảm, mấy hôm sau khi khỏi hẳn.Nàng không còn ở lì trong sơn trang cả ngày nữa mà thường xuyên ra ngoài dạo chơi,sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều,tinh thần phấn chấn hẳn lên,đôi mắt lấp lánh ánh cười.Hoàng Tông thấy nàng dần hồi phục sau nỗi đau mất cha thì trong lòng lấy làm vui lắm.Cô choc him ưng đã được thuần dưỡng,chuyển bức thư thông báo tình hình của Như Ca đến Tĩnh Uyên Vương ở phương xa.
Tuy nhiên,sau khi khỏi bệnh,Như Ca dường như vẫn không quan tâm lắm đến những việc trong sơn trang,nàng ít khi tham gia bàn tính với các vị đường chủ tụ tập trong đường.Thường thường,lúc nàng nhận được tin tức thì Chiến Phong và các vị đường chủ đã quyết định xong rồi,chỉ báo cáo với nàng cho có lệ mà thôi.
Điệp Y vốn cũng chẳng bận tâm lắm,cô chỉ cần tiểu thư vui vẻ là được.Nhưng rồi cho tới một ngày,khi Liệt Hỏa sơn trang quyết định cho Cơ Kinh Lôi dẫn đầu những đệ tử tinh anh cảu các phân đà phồi hợp cùng một trăm môn đồ chi viện cho Thiên Hạ Vô Đao Thành cùng nhau đánh chiếm Giang Nam Phích Lịch môn thì cô không còn nhịn được nữa.
“Sao lại phái Cơ thiếu gia đi chứ?Nơi ấy đầy rẫy những nguy hiểm kia mà?”.Điệp Y nhíu mày: “Trong trang còn rất nhiều người có thể đi,sao cứ phải là Cơ thiếu gia đi mới được chứ,lẽ nào vì Cơ thiếu gia đã từng…”
Như Ca hiểu ý cô.
Thuở trước,vì câu nói của Cơ Kinh Lôi mà việc đề nghị đưa Chiến Phong lên làm người thay mặt trang chủ của Duệ Lãng gặp trở ngại.Lại them Cơ Kinh Lôi vẫn một mực kính trọng chức vị trang chủ của nàng,hễ có việc gì đều thương nghị với nàng,khác hẳn với các vị đường chủ,đà chủ khác.
“Hơn nữa,nếu Cơ thiếu gia đi rồi,lỡ có nguy hiểm thì Huân Y phải làm thế nào?” Điệp Y cũng lo lắng cho Huân Y.Cơ Kinh Lôi có tình cảm với Huân Y,chuyện này mọi người trong sơn trang đều biết.
Như Ca nhìn về phía Huân Y.
Lúc này Huân Y đang cắm một đóa mai vàng vào chiếc bình sứ trắng như tuyết,cô mĩm cười đáp: “Khí phách nam nhi phải qua tôi luyện thì mới có thể luyện thành.Vả lại,ta vốn không phải là người của Cơ thiếu gia,đừng gắn ghép ta với thiếu gia như thế”
Chớp mắt,Cơ Kinh Lôi đã rời khỏi Liệt Hỏa sơn trang được nữa tháng.Màn mưa máu tanh hôi xảy ra ngoài võ lâm kia dường như chẳng mảy may ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình của Như Ca.
Ngoại trừ một người thường xuyên đến “quấy rầy” nàng.
Chung Ly Vô Lệ.
Gã vốn là sát thủ của U Hỏa đường,thường xuyên đi theo Chiến Phong thừa lệnh.Tuy nhiên ba ngày trước,khi cha mất,gã đã được đề đạt lên làm đường chủ U Hỏa đường.Cha chọn đường chủ trước nay luôn chú trọng đến công trang và lai lịch,nàng cũng không biết Chung Ly Vô Lệ rốt cục đã làm được gì mà cha lại coi trọng như vậy.
Chung Ly Vô Lệ rất cung kính với nàng,mỗi ngày đều đến trình báo với nàng những biến cố đã xảy ra cả trong trang lẫn ngoài trang.
“Gần đây các nơi đều có tin báo về, Ám hà cung biệt tích từ lâu dường như đang có những động thái khác thường”.Chung Ly Vô Lệ bẩm báo với Như Ca này đang ngắm ngía những đóa hoa mai vàng trong sân.
“Ồ!” Như Ca ngửi ngửi mùi hương của hoa mai,nàng nói: “Ám Hà không phải đã biệt tích giang hồ nhiều năm rồi sao?”
“Mười chin năm”
“Nghe nói năm ấy Ám Dạ La ngạo nghễ trong cả võ lâm,oai phong vô cùng”.Hương hoa dịu nhạt khiến cho Như Ca bất giác cư ngửi mãi.
Chung Ly Lô Vệ nhìn nàng,đột nhiên cúi đầu,khuôn mặt ửng đỏ. “Thuộc hạ khi đó chì mới có bốn tuổi,chưa từng gặp Ám Dạ La.Chỉ nghe nói y bướng bỉnh cố chấp,hỉ nộ vô thường,gϊếŧ người không gớm tay,cả người luôn khoác một bộ xiêm y đỏ tươi như máu”.
…
Sương trắng bồng bềnh trong màn đêm mờ mịt bên bờ hồ.
Áo đỏ như máu.
Chém rượu bằng hoàng kim.
Đôi chân trần trắng nhợt.
Dang vẻ kiêu ngạo,nụ cười điên cuồng,tóc dài xõa đất,giữa trán là hạt chu sa vừa xinh đẹp vừa tà mị.
Giọng nói câu hồn đoạt phách như song gợn dưới đáy hồ.
“Ta là Ám Dạ La”.
…
Như Ca ngơ ngẩn vuốt ve những cánh hoa mai vàng óng,trong lúc thất thần,nàng ngắt một cánh hoa.
Nàng không nghe được những lời sau đó của Chung Ly Vô Lệ.
Người mặc áo đỏ kia quả nhiên là Ám Dạ la? Nhưng vì sao y lại xuất hiện ở Liệt Hỏa sơn trang? Chiến Phong và y có quan hệ gì? Lòng nàng chợt rối bời.Cái chết của cha lẽ nào lại có lien quan tới y?
“Trang chủ” Chung Ly Vô Lệ khẽ gọi Như Ca đang trầm tư.
Như Ca quay đầu lại mĩm cười nói: “Có chuyện gì vậy?”
Trong sân chỉ có Như Ca và Chung Ly Vô Lệ.
Gã tập trung tinh thần để lắng nghe động tĩnh xung quanh,đợi khi xác định rằng không có ai rồi mới trầm giọng nói: “Sáng nay ở trấn Miêu Hà phát hiện ra một người.Diện mạo của y tuy hơi khác thường ngày nhưng thuộc hạ nắm chăc bảy phần y chính là thiếu chủ Lôi Kinh Hồng của Giang Nam Phích Lịch môn”
Như Ca chau mày nhìn Chung Ly Vô Lệ: “Chuyện này có bao nhiêu người biết?”
“Ba người”.Do thám,nàng và gã.
“Tốt lắm”. Nàng mĩm cười. “Có điều,sao ngươi lại nói với ta chuyện này chứ?”
Chung Ly Vô Lệ trầm mặc một lúc lâu.
Cuối cùng gã cũng đáp: “Thuộc hạ luôn cảm thấy cái chết của lão trang chủ có điều gì đó kì lạ”.Gã từ nhỏ đã mồ côi,lưu lạc đầu đường xó chợ,cũng nhờ Liệt Minh Kính thu nhận vào sơn trang,truyền thụ cho võ nghệ.Lão trang chủ tuy nay đã khuất bóng nhưng trong tâm thức của gã,chỉ có Như Ca tiểu thư do chính đích thân lão trang chủ chỉ định là xứng đáng là chủ nhân.
Như Ca lặng lẽ hít vào một hơi: “Chung Ly Vô Lệ chắc ngươi cũng biết lời nói vừa rồi sẽ phát sinh ra nhiều chuyện?”
“Thuộc hạ biết”. Thần thái gã quật cường. “Thuộc hạ sẽ không nhắc việc này trước mặt người khác,nhưng thuộc hạ không muốn lão trang chủ chết không nhắm mắt được”
Như Ca đứng dậy: “Cha luôn phái ngươi giám sát hành tung của Chiến Phong sao?”
Khuôn mặt của Chung Ly Vô Lệ lại đỏ lên.Đối với một người nhiệt huyết như gã,công việc nội ứng luôn khiến gã cảm thấy không được quang minh chính đại.
“Vâng”
“Vậy,trước khi cha qua đời,rốt cục ngươi đã phát hiện ra điều gì?”
Như Ca chăm chú nhìn y.
Ngày đông bên bờ biển.
Nước biển vẫn mênh mông một màu lam sẫm.
Con song khi thì ôn hòa,lúc lại dữ dội.
Đại quân của triều đình trú tại Ngu Bình,cách bờ biển hơn một dặm.
Mười vạn Uy viễn quân dưới sự thống lĩnh của Tĩnh Uyên Vương,kĩ luật nghiêm ngặt,tuyệt đối không quấy nhiễu đến dân chúng,dần dần cũng khiến cho bách tính ở Ngư Bình an tâm hơn.Trong vòng một tháng,Uy viễn quân đã ba lần khai chiến với Oa quốc.Mặc dù hai bên đều có thương vong,nhưng việc đại quân của triều đình rõ ràng đang thắng thế khiến cho quân nhân vô cùng phấn khởi,chỉ chờ một trận quyết chiến là có thể dẹp tan toàn bộ lực lượng tinh nhuệ của Oa quốc.
Thế nhưng Oa quốc lúc này bỗng nhiên lại rụt đầu như rùa đen.
Chiến cuộc đột ngột ngừng trệ
Tại doanh trại của chủ soái.
Bọn phó tướng,thống lĩnh vừa thương nghị chiến sự xong đang đứng dật ra ngoài.
Ngọc Tự Hàn ngồi trên xe lăn,nhấc lấy chén trà bên cạnh,hương trà thơm ngát thấm đượm lên đôi mày thanh tú của y,dáng vẻ điềm nhiên.
Bạch hổ đứng phắt dậy,sốt ruột nói: “Bọn chó Oa quốc muốn trốn đến năm nào tháng nào chứ?!Chẳng lẽ cứ muốn bọn ta chơi đùa mãi với chúng hay sao?”
Xích Chương nhíu mày nói: “Tiểu tử,đây là chiến trận,không như chốn giang hồ,chỉ một chiêu nữa thức là có thể phân định thắng thua.Oa quốc trước đây vẫn xem thường chúng ta,nghĩ chúng ta vô dụng như hạng giá áo túi cơm nên mới dám nghênh ngang ra nghênh chiến.Đến khi bọn chúng nếm vài trận thất bại,cảm thấy sợ hãi rồi thì đương nhiên không dám chui ra chịu chết nữa.”
Bạch Hổ trợn mắt nhìn y. “Chẳng lẽ chúng ta cứ đợi mãi ở đây?”
Xích Chương nói: “Trước mắt không có cách nào khác”
Ngọc Tự Hàn ung dung thưởng trà.Cuộc chiến với Oa quốc,nếu như muốn làm tiêu hao sinh lực quân tinh nhuệ của bọn chúng,e rằng phải thật sự tốn một khoảng thời gian dài nữa.
Đúng lúc này tấm màn trướng được vén lên.
Huyền Hoàng đưa tay cầm hai ống trúc cỡ ngón út đi đến bên cạnh Ngọc Tự Hàn,cúi người nói: “Hoàng Tông,Thương Bích đều có thư tới”.
Ngọc Tự Hàn đặt chén trà xuống.
Y rút bức thư của Hoàng Tông ra trước.Tấm giấy mông tang kep giữa những ngón tay của y,chữ bên trong thư không nhiều nhưng y cứ đọc đi đọc lại,khóe môi thoáng nở một nụ cười.
Bạch Hổ,Huyền Hoàng và Xích Chương nhìn nhau cười.
Người đó ắt hẳn đã khá hơn nhiều,nếu không nụ cười của Vương gia sẽ không ấm áp như vậy.Nhớ lại mấy ngày trước đây,mỗi khi nhận được thư phi ưng truyền của Hoàng Tông,Vương gia thường cả đêm u sầu không ngủ,hơn mười ngày sau mới trở về.
Ngọc Tự Hàn đặt bức thư của Hoàng Tông sang bên cạnh, lại nhấc lấy thư tín của Thương Bích
Chân mày y dần chau lại.
Vẻ mặt càng trở nên nghiêm tọng.
Bạch Hổ nhìn Ngọc Tự Hàn,y hỏi: “Vương gia,sao vậy? Có chuyện gì ư?”
Ngọc Tự Hàn đưa bức thư cho y.
Bạch Hổ trong lòng ấm áp.Tuy bọn họ chỉ thị vệ của Vương gia,nhưng Vương gia trước nay luôn coi bọn họ như bằng hữu đáng tin nhất.Bạch Hổ đọc xong lập tức ngẩn đầu lên,thấp giọng kinh ngạc: “Cái chết của Liệt Minh Kính chẳng lẽ không phải do Giang Nam Phích Lịch môn gây ra sao?Thế thì…”.Y nghĩ một lúc rồi sợ hãi nói: “Chẳng lẽ là….”
Xích Chương trầm ngâm bảo: “Nói như vậy,tình thế của Liệt tiểu thư lúc này chẳng phải đang rất nguy hiểm hay sao?”
Tình báo của Thương Bích chắc chắn không có nhiều sai sót.
Ngọc Tự Hàn nhắm mắt lại.
Hắn,vốn dĩ sẽ không làm hại nàng đâu…
Dù sao hắn cũng đã từng yêu thương nàng.
Huyền Hoàng lại nói: “Vương gia,lần trước người rời doanh trại đã có người dị nghị.Sau này cho dù Liệt Hỏa sơn trang có xảy ra chuyện gì,xin người hãy giao cho bọn thuộc hạ đi thu xếp”
Bạch Hổ,Xích Chương đều ngẩn ra.
Bọn họ cùng nhìn về phía Ngọc Tự Hàn.
Ngọc Tự Hàn không “nghe” thấy
Đôi hàng mi trên gương mặt sáng trong của y khẽ rung động,tâm trí đã bay đến nơi xa xôi nào đó.
…
Trong võ lâm nhắc tới trấn Miêu Hà,người ta nghĩ ngay đến Liệt Hỏa sơn trang.
Trấn Miêu Hà nằm ngay kế cận Liệt Hỏa sơn trang.
Đi từ khách điếm lớn của nhất trấn đến cổng chính của Liệt Hỏa sơn trang chỉ mất nữa canh giờ.
Buổi chiều.
Phiên chợ trong trấn thật náo nhiệt.
Có người lắc trống bỏi rao son phấn,có người khua chiêng hò hét mãi nghệ trên đường kiếm bán thuốc đại bổ,có hương bánh gạo thơm phức,có tiếng trẻ con đùa nghịch vui vẻ,có đường hồ lô nóng bỏng khiến người ta phải chảy nước bọt, có các bà,các cô tụm năm tụm ba tút tít nói chuyện con cà con kê.
Khách điếm Thuận Ý là một trong những khách điếm bình dân nhất trấn Miêu Hà
Khách ra vào đều là những người bình thường,tuy chưa đến mức cao sang quyền quý nhưng cũng không đến nỗi ê chề thẩm hại.
Cho nên khách điếm Thuận Ý chẳng có chỗ nào bắt mắt cả.
Tuy nhiên,ở bên phải cổng khách điếm có một quầy hoành thánh. “Hoành thánh Miêu lão nhị” nức tiếng gần xa,khói trắng trong nồi bóc lên nghi ngút,hương tỏa khắp nơi mời gọi bước chân của mọi người.Hoành thánh vừa rẻ lại vừa được đựng trong bát lớn,mỗi ngày đều có rấthiều người tới tìm mua.
Lúc này trong quầy hoành thánh có một vị cô nương vận áo trắng đang ngồi
Nàng ăn rất chậm,cẩn thận nhai từng chiếc hoành thánh đến nữa ngày mới trôi.
Hoành thánh có vẻ ngon thật,nàng ăn mà đôi mắt sáng lên,hai má đỏ hây hây như trát phấn.
Một cô nương thật xinh đẹp!
Người đi đường đều phải ngắm nhìn nàng.
Trông dáng vẻ hài lòng của nàng,có vẻ như hoành thánh là thứ đồ ăn ngon nhất trên đời này vậy.
Khi nàng ăn tới chiếc hoành thánh thứ mười hai.
Một thiếu niên ao vải ngồi xuống cạnh nàng.
Người này thoạt trông rất xấu xí,mặt mũi vàng ệch,bên má phải có một vết nám to như ngón tay cái.Thế nhưng,đôi môi của y lại căng mọng,hơi vểnh lên,hệt như một quả quýt mộng mùa hè vừa được bóc vỏ,tạo cho người ta cảm giác nhẹ nhàng khoan thái.
“Hoánh thánh nguội cả rồi,còn ngon lành gì nữa chứ?”.Thiếu niên bước tới gần cười hì hì nói.
Thiếu nữ áo trắng liếc y một cái,thở dài bảo: “Nếu ngươi không đến muộn như vậy,hoành thánh sẽ nguội sao?”
Thiếu niên kinh ngạc nói: “Ngươi đang đợi ta sao?”
Thiếu nữ áo trắng ăn tiếp hoành thánh thứ mười ba,vừa ăn vừa đáp: “Phải”
Thiếu niên khẽ cau mày.
Thiếu nữ chậm rãi buông đũa xuống,mĩm cười: “Từ dạo chia ly ở trấn Bình An,Lôi thiếu gi có khỏe không?”
Chu đình nằm ở giữa hồ.
Rèm xanh buông rũ xung quanh.
Mặt nước đã kết thành băng
Ánh mặt trời phản chiếu lên lớp băng mỏng tạo cảm giác chói mắt.
Xuyên qua tấm màn trúc,ánh sáng đã nhạt đi đôi chút.
Ám Dạ La đứng trong bong tối,tà áo đỏ bị cơn gió lạnh trên hồ thổi thốc lên,đôi chân trần đẹp đến mức không chút tì vết.
Chiến Phong đứng bên cạnh y.
Y trầm mặc không nói gì,nhưng viên bảo thạch bên tai phải lóe sáng dị thường.
Ám Dạ La thong dong đùa nghịch với chén hoàng kim trên tay,liếc xéo Chiến Phong hỏi: “Tiến triển thế nào rồi?”
Chiến Phong đáp: “Có ba mươi bảy môn phái ủng hộ chúng ta,mười chính môn phái ủng hộ Phích Lịch môn,còn hai mươi môn phái khác đứng ngoài quan sát.Cơ Kinh Lôi và Quách Dương Nhạn dẫn theo đệ tử trong trang và đệ tử Thiên Hạ Vô Đao thành đã san bằng và tiếp quản hơn nửa số phân đà và sản nghiệp Phích Lịch môn.Có điều,thương vong cảu đệ tử chúng ta cũng rất nhiều”.
Ám Dạ La nở một nụ cười đẹp đến đáng sợ.
“Giỏi lắm! Phong Nhi quả nhiên xuất sắc,không hổ là cháu của Ám Dạ La ta!”. Y vỗ vỗ vai Chiến Phong,lực vỗ rất mạnh nhưng cũng rất êm dịu,tựa như một làn nước ấm áp,thoắt cái đã tràn vào người Chiến Phong.
Sắc lam hỗn loạn nơi đáp mắt khiến y trông bối rối như một đứa trẻ.
Viên bảo thạch bên tai phải phát sáng lập lòe.
Nụ cười của Ám Dạ La tắt.
Y sờ nhẹ lên khối bảo thạch xanh sẫm nơi vành tai phải ấy lẩm bẩm: “Phong nhi,con cũng biết,đây là thứ mà khi con sinh ra ta đã tự tay phong ấn vào”
Bảo thạch màu xanh.
Ngón tay trắng bệch của Ám Dạ La đột nhiên như tràn đầy sức sống trở lại.
Ánh sáng xanh thẫm nhấp nháy.
Viên bảo thạch mĩ lệ ấy đẹp như đại dương sâu thẳm nhất
Ám Dạ La thở dài: “Viên bảo thạch này là của mẹ con”.
Thân thể Chiến Phong chấn động. “Mẹ của ta?” Y từ nhỏ đã không cha không mẹ…Mẹ…không biết cảm giác có mẹ sẽ ra sao…
Ám Dạ La thở dài,tình cảm chan chứa như biển cả. “Mẹ con là người phụ nữ đẹp nhất,tốt nhất trên đời này”
Ánh sáng xanh của viên bảo thạch hắt lên hạt chu sa đỏ thẫm vương vất tương tư trên vầng trán y.
Chu sa vỡ vụn hệt như giấc mộng xưa.
…
…
Mùa xuân,bên dòng suối trong vắt.
Bàn tay trắng ngần thong thả.
Một nhánh trâm cài bằng bảo thạch.
Khe suối róc rách chảy.
Gương mặt thùy mị xinh đẹp in lên làn nước khiến cho những cánh hoa dại màu phấn hồng bên bờ suối cũng phải ngượng ngùng hổ thẹn.
Nàng đang trang điểm.
Đột nhiên,một bong hình màu đỏ lao đến ôm lấy tấm lưng mềm mại của nàng.
Nàng quay đầu lại,mĩm cười,ôm đứa bé mặc áo đỏ kia vào lòng: “La nhi lại đến làm nũng ư?”
Ám Dạ La mới chỉ mười tuổi,dung mạo tuấn tú phảng phất mị lực tà ác.Cậu bé nằm trong vòng tay thơm mềm ấy,ánh mắt lấp lánh vẻ đắc ý và cuồng vọng. “Đệ vừa mới đánh bại một trưởng lão Võ Đang,chỉ bằng năm chiêu”
Nàng hôn lên trán của cậu bé: “La nhi thật giỏi!”
Cậu bé Ám Dạ La vui sướиɠ ha hả,toe miệng cười bảo: “tỷ tỷ, tỷ có thích La nhi mạnh hơn tất cả mọi người trên đời này không?”
Nàng nở nụ cười dịu dàng nói: “La nhi lớn lên nhất định là người giỏi nhất trên đời này!”
“Khi đó tỷ tỷ sẽ lấy đệ chứ?”.Cậu bé Ám Dạ La kéo kéo vạt áo của nàng,hỏi với vẻ mong chờ.
“La nhi ngốc,tỷ tỷ là tỷ tỷ cảu đệ đó”. Nàng gõ trán cậu bé mắng yêu.
“Là tỷ tỷ thì sao chứ?” Cậu bé Ám Dạ La không phục nói: “Đệ chỉ thích tỷ tỷ thôi,đệ chỉ muốn tỷ tỷ lấy đệ thôi!Đệ muốn mãi mãi ở bên cạnh tỷ tỷ”
“Được!Được!” Nàng cười. “Tỷ tỷ thích La nhi nhất,tỷ tỷ sẽ không rời khỏi La nhi đâu”.
Cậu bé Ám Dạ La đột nhiên rút thanh tram hoa mai trên búi tóc của nàng xuống,viên bảo thạch lấp lánh sắc lam phảng chiếu ánh mắt bướng bỉnh của cậu. “Tỷ tỷ đã đồng ý rồi nhé,cậy tram này hãy giao cho đệ làm tín vật vậy?”
Nàng giật mình.
Cậu bé Ám Dạ La cẩn thận cất thanh trâm hoa mai ấy vào lòng,ngước khuôn mặt nhỏ của mình lên cười nói: “Tỷ tỷ đồng ý rồi thì không được nuốt lời đâu đấy”
Bên khe suối năm ấy.
Ám Dạ La mười tuổi.
…
…
Trong chu đình.
Hạt chu sa giữa trán của Ám Dạ La chợt tối sầm lại. “…Nhưng rồi nàng lại được gả cho Chiến Phi Thiên.”
Y quay lưng lại.
Chiến Phong không nhìn thấy vẻ mặt của y nữa,chỉ có thể trông thấy đôi chân trần của Ám Dạ La phảng phất như đã đóng băng,những ngón chân nhỏ xinh đã đông cứng đến tím tái.
“lão tặc Liệt Minh Kính lợi dụng nàng đến dụ ta xuất hiện rồi hạ sát,tiếp đó lại gϊếŧ luôn cả nàng và Chiến Phi Thiên”. Giọng nói của Ám Dạ La sặc mùi thù hận!
Hai tay Chiến Phong siết chặt.
Máu huyết của y đông lạnh như băng.
Năm đó,Liệt Hỏa sơn trang càng ngày càng thịnh vượng,Liệt Minh Kính lo ngại võ công và mưu trí của Chiến Phi Thiên,sợ y sẽ thế chỗ của mình.Thế nên,y nhân lúc Ám Dạ Minh sinh nở,Chiến Phi Thiên không phòng bị,bèn sát hại hai vợ chồng họ.
Mọi người đều cho rằng Chiến Phi Thiên tự vẫn mà chết
Thế nhưng có ai lại nhẫn tâm ra đi lúc con trai mình vừa mới chào đời kia chứ?
Ám Dạ La ngửa đầu uống cạn chén rượu,giọng nói văng vẳng như tiếng tiêu vọng đến từ một nơi tối tăm,xa thẳm: “Con à,trên thế gian này,con là người thân duy nhất khiến ta phải bận lòng đấy”.
Nơi yết hầu của Chiến Phong dâng lên một luồng màu nóng.
Người…thân…
Y nhìn Ám Dạ La trong bộ áo đỏ giống như máu,đôi mắt ngập tràn sắc lam kích động.Người thân của y,mười chin năm qua,người thân duy nhất của y…
Không ai hiểu cảm giác của một cô nhi.
Cảm giác lạnh lẽo cô độc,ban đêm luôn chợt tỉnh giấc,giật mình nhận ra cho dù mình có chết đi lúc này cũng chẳng ai quan tâm.Cho dù là người con gái có nụ cười đẹp như hoa kia cũng không cách nào san lấp được khoảng trống chơi vơi trong lòng y…
Ám Dạ La quay người lại,bộ y phục đỏ khiến cho khuôn mặt nhợt nhạt của y them phần cáo quý. “Phong nhi,đêm đó khi đâm xuyên qua ngực Liệt Minh Kính,sao ngươi lại quay đầu đi?”
Thân thể Chiến Phong cứng đờ!
Một đao đâm vào ngực Liệt Minh Kính ấy!
Máu tươi phun trào như suối.
Đôi mắt Liệt Minh Kính đột nhiên trợn tròn!
Trong đôi mắt ấy dường như lấp lánh ánh lệ…
"Liệt tiểu thư dạo này khỏe chứ?"
Bên quầy hoành thánh cạnh khách điếm Thuận Ý.
Thiếu niên áo vải Lôi Kinh Hồng đưa tay nhặt lấy một đôi đũa trúc,gắp lấy miếng hoành thánh lớn nhất trong bát của thiếu nữ áo trắng,cười tít mắt rồi cho vào miệng.
"Không tốt lắm." Thiếu nữ áo trắng nhìn y."Cha ta đã qua đời."
"Thật đáng tiếc." Lôi Kinh Hồng nghịch nghịch chiếc đũa,cười vẻ bỡn cợt. " Sao cha ngươi lại đột nhiên qua đời chứ?"
"Có người nói là do Giang Nam Phích Lịch môn gây ra."
"Ồ ồ." Lôi Kinh Hồng như cười mà cũng như không cười, y hỏi: "Trong hoành thánh ta ăn vừa rồi không có độc chứ?".
Thiếu nữ áo trắng cúi đầu ăn chiếc hoành thánh thứ mười bốn.
"Này", Lôi Kinh Hồng vừa ghé sát tai nàng vừa thầm thì. " Cô không sợ ta đêm cô ra uy hϊếp Liệt Hỏa sơn trang hay sao? Liệt Như Ca đại tiểu thư..."
Như Ca ngẩng đầu lên mỉm cười. "Hoành thánh ngươi ăn nguội rồi phải không?"
"Phải thì sao." Lôi Kinh Hồng chẳng hiểu gì.
"Hoành thánh nguội rồi,ăn sẽ không ngon." Vừa nói,tay phải nàng vừa nâng chén ở bên cạnh lên,chỉ trong nháy mắt,hơi nóng ngùn ngụt đã bốc lên. " Nếm lại đi,hoành thánh ở đây danh bất hư truyền đấy."
"Lôi Kinh Hồng cười sằng sặc. " Chút công phu của cô còn chưa đáng lọt vào mắt ta!"
Như Ca nở một nụ cười đáng yêu,nàng đáp: " Nhưng chỉ với chút công phu của ta,trong vòng nửa nén hương người cũng không trói được ta".
Lôi Kinh Hồng giật mình.
Như Ca lại cười. "Ngươi nhìn lại những người xunh quanh đi".
Mấy bà cô đang buôn chuyện trong nhà ngoài ngõ thi thoảng lại đảo mắt qua chỗ bọn họ.
Tên ăn mày cách họ mười mấy bước nháy mắt.
Ngay cả gã hầu bàn ở quầy hoành thánh cũng không phải kẻ lúc sáng.
...
Như Ca nhìn gương mặt đang biến sắc của Lôi Kính Hồng mà cười nói: " Ngươi yên tâm,bọn họ tuyệt đối không biết ngươi là ai,chỉ đi theo bảo vệ ta thôi".
Lôi Kinh Hồng chằm chằm nhìn nàng: "Ngươi muốn gì?"
Như Ca cũng trừng mắt nhìn lại y."Thế còn ngươi,lần này tới đây là muốn gì?"
***
Rèm trúc che đi ánh tịch dương đang dần lặng khuất ở phía tây.
Chu đình càng lúc càng u ám.
Mái tóc đen như tơ lụa của Ám Dạ Lan buông xõa xuống mắt cá chân,bộ quần áo đỏ như máu,hạt chu sa vừa đẹp vừa tà mị,y ngẩng đầu nhấm nháp rượu trong chén.
"Lôi Kinh Hồng đang ở trấn Miêu Hà."
Chiến Phong không hỏi vì sao Ám Dạ Lan lại biết.Tình báo của Ám Hà cung hệt như nước ngầm lặng lẽ tuôn chảy dưới lòng đất,không nơi nào mà không đến được.
Ám Dạ La vừa cười vừa lắc chén rượu."Lôi Kinh Hồng nhiệt huyết tràn đầy,lần này đến đây e là muốn làm chuyện lớn."
"Vâng."
"Cần phải nắm bắt cơ hội cho thật tốt."
"Vâng."
Liệt Hỏa sơn trang chỉ trích Giang Nam Phích Lịch môn bí mật chế tạo hỏa khí ám sát trang chủ đời trước là Liệt Minh Kính,mặt khác dã tâm ấy cũng là một mối họa ngầm rất lớn cho sự thanh bình của võ lâm,bởi thế bọn họ dẫn theo các môn phái liên kết với nhau để tiêu diệt.
Nhưng trong chốn võ lâm còn rất nhiều môn phái đứng ở thế trung lập quan sát.
Đầu tiên là bọn họ không biết ai là người sẽ thu được thắng lợi cuối cùng,thứ hai là vì chứng cứ mà Liệt Hỏa sơn trang dùng để chỉ trích Phích Lịch môn không thuyết phục.Phong Bạch Cục,từ trước khi Liệt Minh Kính xảy ra chuyện,đã sớm bị trục xuất khỏi Phích Lịch môn,lời nói không đáng tin của y khiến cho rất nhiều đồng đạo võ lâm thầm nghi ngờ.
Chiến Phong hiểu điều này.
Chỉ cần chứng minh được tội dang của Giang Nam Phích Lịch môn thì hành động có thể trót lọt.
"Vì sao không gϊếŧ ả?" Ám Dạ La đột nhiên hỏi.
Chiến Phong ngẩng phắt đầu lên!
Ám Dạ La điềm tĩnh nhìn lại y,ánh mắt như có vẻ giễu cợt."Giữ ả lại cuối cùng sẽ có ngày con phải hối hận."
Giọng nói của Chiến Phong cứng rắn,lạnh lẽo: "Cô ta sẽ không gây ra trở ngại gì đâu".
"Ha ha." Ám Dạ La cười lớn. " Phong nhi si tình của ta ơi,chẳng lẽ con nghĩ ả ta vẫn còn là một thiếu nữ đơn giản như trước kia sao? Con nhìn kỹ đi,trong đáy mắt của ả giờ đây đã có thêm vẻ cố chấp và thù hận."
Mái tóc xoăn của Chiến Phong tối sầm đến mức ánh lên sắc xanh bóng bẩy. " Cô ta không quan trọng đâu."
Ám Dạ La nheo nheo mắt. " Dù sao ả ta cũng là con gái của Liệt Minh Kính.Nếu có ngày ả chính thức trở thành kẻ thù của con..." Ngón tay y mơn trớn trên hoa văn kỳ lạ của chén rượu hoàng kim. "Con sẽ gϊếŧ ả chứ?"
***
"Ngươi muốn tập kích Liệt Hỏa sơn trang á?" Như Ca trợn mắt nhìn Lôi Kinh Hồng.
Trời đã về khuya,khách trong quầy của Miêu lão nhị đã dần đông hơn.
Như Ca và Lôi Kinh Hồng ngồi sát nhau,hệt như một đôi tình nhân thân mật,giọng nói cũng được nén xuống thật khẽ.
Hoành thánh trên bàn gỗ đã nguội lạnh từ khi nào.
Lôi Kinh Hồng cười tủm tỉm. "Như Ca muội muội,muội bảo ta phải trả lời thế nào đây?"
Như Ca cũng cười khúc khích. " Nếu ngươi nói "phải" thì ngươi đúng là đầu đất."
"Đầu đất á? Khó nghe chết đi được."
"Tập kích Liệt Hỏa sơn trang,ngươi nghĩ cơ hội thành công là bao nhiêu?"
Lôi Kinh Hồng vẫn cười khì khì nhìn nàng.
Như Ca nhíu mày nói: "Ta không biết ngươi dẫn đến bao nhiêu người,nhưng với thực lực của Liệt Hỏa sơn trang,các ngươi tuyệt đối không có cách nào xâm nhập vào những nơi trọng yếu trong trang đâu".
"Như Ca muội muội có thể làm nội ứng mà". Lôi Kinh Hồng vẫn giữ vẻ cười cợt.
"Cho nổ cổng chính và vài bức tường của sơn trang,sau đó chính thức xác nhận cái ác danh ám sát của Giang Nam Phích Lịch môn." Như Ca khe khẽ vỗ tay. "Đây là chủ ý hay mà cha ngươi đã dạy cho ngươi phải không?"
Lôi Kinh Hồng nghe như nghẹn lời.
Y trừng mắt nhìn nàng hồi lâu,sau cùng cũng cất tiếng: "Ngươi có biết một tháng nay người của Liệt Hỏa sơn trang đã gϊếŧ chết rất nhiều huynh đệ của chúng ta?! Cướp đi rất nhiều tiền của chúng ta?! Hỏa khí sẽ gây nguy hại cho võ lâm ư?! Ha ha,hiện giờ sợ rằng chúng đều bị tước đoạt đưa đến kho binh khí của các ngươi cả rồi! Ngươi có biết chỉ trong một tháng ngắn ngủi này,cha ta như đã già đi mười tuổi không?".
"Ta không biết", Như Ca ngắt lời y,giọng nói vô cùng điềm tĩnh.
"Ta chỉ muốn làm rõ,cái chết của cha ta rốt cuộc có phải do Phích Lịch môn gây ra hay không?"