Tôi nói cảm ơn rồi tập trung xem.
Trong video có một thứ màu đen nhầy nhụa cuộn tròn ở bóng tối trong góc, khi bị một thanh gỗ chọc vào thì phát ra âm thanh kỳ lạ và bắt đầu ngo ngoe.
Da đầu tôi tê dại khi nhìn thấy và tôi bật ra những lời mắng chửi.
"Những thứ như vậy vẫn luôn tồn tại, nhưng hôm nay tôi mới tìm thấy dấu vết rõ ràng của chúng." Anh ấy lấy lại điện thoại và hỏi tôi: "Việc này có liên quan đến cái chết sau đó của toàn bộ cư dân trong thị trấn không?"
"Tôi không biết, nhưng có khả năng rất cao" Tôi trịnh trọng gật đầu, "Tôi bị “kinh nghiệm” làm cho mù quáng nên chỉ nghĩ đến hung thủ mà không để ý đến những thay đổi khác."
Điện thoại lúc này vang lên, nó là điện thoại bàn, âm thanh có chút chói tai.
Ở thị trấn nhỏ này, mọi người thường liên lạc bằng điện thoại bàn.
Tôi và Chu Văn Chi nhìn nhau rồi nhanh chóng đi ra phòng khách nghe điện thoại.
“Alo?”
“Cô…Lý… đồn cảnh sát…hừ hừ…” Mới nói được vài chữ liền chỉ còn những tiếng thở không rõ âm.
Những ngày này tôi không đến đồn cảnh sát nhiều trừ khi có trường hợp đặc biệt.
"Trước khi màn đêm buông xuống có lẽ chúng ta vẫn kịp đến đồn cảnh sát." Tôi cau mày, nhận ra đây có thể là một bữa tiệc máu, vẻ mặt trở nên lạnh lùng. "Nhưng có lẽ, đồn cảnh sát đã không còn là nơi an toàn nữa."
“Anh cũng quyết định đi à?”
“Làm ơn, game kinh dị đều phải có người chết, nếu không sẽ không tiến triển được cốt truyện, phải không? Anh muốn cùng chết ư?”
Chàng trai cong môi mỉm cười, dùng ngón tay gõ gõ lên bàn : "Lý Thanh, cô đã bao giờ nghe nói đến định luật của game kinh dị chưa??"
"Hả?"
"Nếu hành động riêng lẻ, chắc chắn sẽ chết."
Trên đường đi, tôi có thể thấy hầu hết khuôn mặt của mọi người đều bị một tầng u ám bao phủ và họ lơ đãng làm việc của mình.
“Trạng thái tinh thần của mọi người càng ngày càng tệ.”
Tôi xoa cằm, suy nghĩ xem nên dùng từ nào để miêu tả tình huống này.
“Bị bầu không khí chết chóc bao phủ."
Chu Văn Chi nhẹ nhàng nói thêm, tùy tiện dùng đôi mắt nhắm hờ nhìn xung quanh, lông mi quạ đen khiến khuôn mặt trắng bệch đến mức gần như trong suốt. Điều này luôn khiến tôi nhớ đến đêm mưa khi câu chuyện bắt đầu, anh ấy gần như ướt đẫm ở bên ngoài đồn cảnh sát.
Ác quỷ xinh đẹp lạnh lùng.
Đột nhiên tôi tưởng tượng như thế.
Tôi lắc đầu thật mạnh và tập trung vào con đường trước mặt.
Lý Thanh ơi Lý Thanh, mày thật dám tưởng tượng.
Tôi tự mắng mình.
Trời nhanh chóng tối sầm, đèn đường không bật, người đi đường rút đi như thủy triều.
Vì vậy, đồn cảnh sát có đèn sáng càng dễ thấy hơn.
Qua cửa kính không nhìn thấy ai, tôi càng cảnh giác hơn, cùng Chu Văn Chi liếc nhau ra hiệu rồi đẩy cửa vào.
Đại sảnh sạch sẽ không chút bụi bẩn, cực kỳ yên tĩnh, TV đang phát tin tức, cà phê trong tách trà vẫn còn bốc khói, nhưng lại không có một bóng người.
Tôi chạm vào con dao trên lưng, giảm tốc độ và bước vào trong.
"Cô Lý?"
Giọng nói đột ngột vang lên khiến tôi giật mình, quay lại thì phát hiện ra đó là viên cảnh sát tóc vàng mắt xanh Edson.
Anh ta đứng sau lưng tôi hỏi: “Sao hôm nay cô lại đến đồn cảnh sát?”
“Cảnh sát Hàn Tại Tích vừa gọi cho tôi, anh ta không có ở đây à?”
Tôi kìm nén nỗi ngạc nhiên cùng sợ hãi, im lặng lùi lại một bước.
Đây không phải là Edson thật.
"Cô Lý, cô đang tìm tôi à?"