Tôi ngáp một cái và chuẩn bị về phòng ngủ bù, tôi đã hiểu ra quy tắc ở đây. Trò chơi không cho phép tôi thay đổi căn cứ nên tôi không thể ở khách sạn, đồn cảnh sát cũng không cho tôi ở lại hai ngày liên tục, tôi chỉ có thể quay lại đây.
Trước mắt thì ban ngày thị trấn vẫn rất an toàn, chỉ có năng lượng tốt mới có thể sống sót qua đêm nay.
Anh ta đứng dưới cầu thang gọi tôi.
Tôi cụp mắt xuống nhìn anh ta: “Sao vậy?”
“Ở đây có kẻ sát nhân à?”
Anh ta cau mày, như thể không hiểu sao tôi có thể nhàn nhã nói ra lời như vậy.
Tôi im lặng một lúc, nhướng mày và chợt nhận ra rằng nhân vật chính có thể nghe thấy những gì tôi nói với độ phân giải cao và không bị kiểm duyệt.
“Ừ, nhiều lắm,” tôi gật đầu, “Đồng hương, chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây đấy.”
“Tôi hiểu rồi.”
Chu Văn Chi không hỏi thêm nữa.
Anh ta dường như cũng nhận ra điều gì đó, bình tĩnh gật đầu.
Nhân vật chính có khác, nếu không ngu ngốc thì chắc chắn là rất thông minh.
Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã chạng vạng.
Đêm qua không chỉ có trò chơi trốn thoát gấp gáp thú vị mà còn có trò đạp xe như điên đều tiêu tốn quá nhiều thể chất và tinh thần của tôi, sau khi ngủ đủ giấc tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Lúc này có tiếng gõ cửa.
Tôi ngáp và loạng choạng mở cửa.
Chu Văn Chi nhìn khuôn mặt vẫn còn uể oải của tôi, lắc lắc cái túi trong tay: "Tôi mang bữa tối cho cô."
"Ồ, cảm ơn." Tôi nhìn kỹ hơn thì thấy đó đều là những món ăn tôi yêu thích nhất, vì vậy tôi không khỏi nói đùa: "Đồng hương, khẩu vị của chúng ta rất giống nhau."
"Thật sao? Trùng hợp ghê."
Thanh niên tóc đen nheo lại đôi mắt cười, đồng tử đen láy sâu không đáy.
Không hiểu sao đôi mắt ấy khiến tôi liên tưởng đến Ác thần, nhưng chỉ trong chốc lát.
Một chàng trai thích cười chẳng giống Ác thần với đôi mắt đen láy và con ngươi thu hẹp màu trắng chút nào.
Đêm nay không có chuyện gì xảy ra.
Mấy đêm qua đi đều không thấy kẻ sát nhân, cũng không có người dân nào mất tích.
Nhưng tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cuộc trò chuyện của tôi với Chu Văn Chi đều diễn ra vào buổi tối.
Trong khi gặm chân gà, tôi giải thích cho anh ấy những nghi ngờ mà tôi đã phát hiện ra.
“Có điều gì đó không ổn với thời gian ban đêm.” Tôi nói, chỉ vào đồng hồ.
Mới ba giờ chiều, hoàng hôn đã rực sáng trên bầu trời.
Nói cách khác, đêm càng ngày càng dài hơn.
Chu Văn Chi đưa khăn giấy qua, nghe vậy liền lấy điện thoại di động ra, mở video đưa cho tôi: “Cô xem này.”