Giản Tri Lạc nhẹ nhàng tiến đến tắt TV, nhưng thấy đứa trẻ trên ghế sofa đã ngủ say, cậu vô thức đi nhẹ chân tới, nói khẽ:
"An An, không được ngủ ở đây, con sẽ bị cảm lạnh, phải đi ngủ trên giường chứ."
Nhưng đứa trẻ nép mình trên ghế sofa không có phản ứng.
Giản Tri Lạc chợt chú ý thấy gương mặt đứa trẻ đỏ bất thường, trong lòng chợt lóe lên một cảm giác lo lắng, cậu giơ tay sờ trán An An, quả nhiên cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng.
Sốt rồi!
Tối qua vẫn chưa sốt mà, chẳng lẽ là do cảm lạnh khi chăm sóc cậu vào sáng nay?
Giản Tri Lạc vừa lo lắng vừa gấp gáp, liền ôm đứa trẻ lên nói: "An An, tôi đưa con đi bệnh viện."
Bản thân cậu nếu có sốt chỉ cần uống thuốc là khỏi, nhưng trẻ con sốt không phải chuyện nhỏ. Đây là lần đầu cậu chăm sóc trẻ con nên không có kinh nghiệm, vì vậy mọi thứ đều không dám chủ quan.
Đây cũng là lần đầu cậu đưa trẻ đến khoa nhi.
Lúng túng, sau khi cho đứa trẻ khám, cậu phát hiện ở đây có rất nhiều trẻ em đang chờ điều trị, nhưng sốt là trường hợp khẩn cấp nên cậu cũng không phải chờ lâu.
Sau khi kiểm tra bằng ống nghe, bác sĩ nhíu mày.
Giản Tri Lạc lo lắng hỏi: "Có vấn đề gì không ạ?"
Bác sĩ thu ống nghe, vẻ mặt nghiêm trọng, ngước nhìn Giản Tri Lạc nói:
"Con cậu có vấn đề về chức năng tim, trước đây cậu đã làm xét nghiệm gì chưa?"
Giản Tri Lạc bối rối. An An là đứa trẻ cậu tình cờ nhặt được, hai người chỉ mới ở bên nhau được một ngày ngắn ngủi, làm sao cậu biết được tình trạng sức khỏe của nó.
Bác sĩ đẩy kính, khẽ thở dài rồi nói:
"Bây giờ phải hạ sốt cho đứa trẻ trước, tạm thời nhập viện theo dõi, cậu đi nộp viện phí đã, sau đó phải đưa đứa trẻ đi chụp CT."
Giản Tri Lạc ghi nhớ những việc này rồi gật đầu: "Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Sau khi tất bật thực hiện xong mọi thủ tục, cuối cùng cậu cũng sắp xếp ổn thỏa và truyền nước cho nó.
Buổi chiều trong phòng bệnh, ánh nắng từ ngoài cửa sổ tràn vào, Giản Tri Lạc ngồi trước giường bệnh nhìn số dư trong thẻ ngân hàng, đồng thời xin quản lý bán thời gian của mình cho cậu nghỉ phép.
Bột nhiên, một tiếng ho nhẹ của trẻ em vang lên.
Giản Tri Lạc ngẩng đầu nhìn đứa trẻ trước mặt đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt ướŧ áŧ yếu ớt mở ra, khẽ gọi:
"Ba ơi..."
"Có khỏe không?" Giản Tri Lạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Bởi vì giọng nói của đứa trẻ hơi nhỏ.
Giản Tri Lạc đứng dậy tới gần hơn, thấy An An nhẹ nhàng lắc đầu, lông mi dài của đứa trẻ như chiếc quạt nhỏ khẽ khàng nhất nháy, nó nói: "Nóng quá."
Chắc là do cơn sốt chưa hạ.
Giản Tri Lạc sờ trán nó, nói nhỏ: "Con đang sốt, chút nữa sẽ không còn nóng nữa."
Cậu vốn nghĩ sau khi nghe xong lời này thì đứa trẻ sẽ rất vui.
Nhưng An An ngước lên, dường như hơi do dự nói: "Ba ơi, có phải An An rất hư không ạ?"
Trái tim Giản Tri Lạc thắt lại, cậu nhìn đứa trẻ đang nằm trên giường bệnh, thương cảm vươn tay vuốt lại mái tóc có phần lộn xộn của nó, dịu dàng nói: "Tất nhiên không, con chỉ đang ốm thôi, mọi người đều có lúc ốm đau, uống thuốc theo chỉ định của bác sĩ rồi ngủ một giấc là sẽ khỏe thôi."
Lông mày An An cong lên như lưỡi liềm nhỏ, lí nhí nói: "Ngủ dậy là khỏi?"
Giản Tri Lạc khẽ gật đầu, cậu an ủi đứa trẻ: "Đương nhiên rồi, bây giờ con có muốn ngủ không?"
An An vội vàng gật đầu: "Muốn!"
Giản Tri Lạc vuốt nhẹ đầu nó, khẽ nói: "Vậy thì ngủ đi."
Ánh nắng chiều dần nghiêng về Tây, đứa trẻ trên giường bệnh nhanh chóng thở đều, trẻ con ngủ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ngủ thϊếp đi, Giản Tri Lạc cử động rất khẽ và đắp chăn lại cho nó.
Ở giường bên cạnh, người mẹ cũng đang ở bệnh viện cùng con nhìn sang, chủ động nói: "Con cậu thật ngoan."
Giản Tri Lạc gật đầu: "Vâng."
"Ừ." Người phụ nữ trả lời, nhìn Giản Tri Lạc rồi nhìn An An đang ngủ say trên giường, mỉm cười nói: "Trông nó rất dễ thương."
Giản Tri Lạc nhìn đứa trẻ trên giường, cái đầu nấm ngắn đến tai, gương mặt đỏ ửng vì sốt, thậm chí khi An An ốm đau và khó chịu cũng không khóc la, rất ngoan ngoãn, khiến lòng người trở nên dịu lại, mặc dù mới ở bên đứa trẻ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng Giản Tri Lạc thực sự thích đứa trẻ này từ tận đáy lòng.
Cậu nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế để đứa trẻ ngủ thoải mái hơn.
Lông mày Giản Tri Lạc cong cong, cười nhẹ: "Cảm ơn lời khen, con cô cũng rất đáng yêu."
Người phụ nữ nói thẳng: "Ôi chà, đừng nói lời xã giao với tôi, đứa con tinh nghịch nhà tôi giống hệt cha nó, chứ con cậu thì thật sự dễ thương, nhất là cái mũi kia, giống y đúc cậu vậy, thật xinh đẹp!"
Giản Tri Lạc nghe vậy thì khựng lại.
Sáng nay, cậu vẫn còn khẳng định đó là con của người khác, định đưa An An đến đồn cảnh sát, nhưng sau sự việc trưa nay, cậu bắt đầu lung lay.
Nếu... cậu nói nếu, đây thực sự là con ruột của cậu thì sao?
Khi nghĩ đến khả năng này, tay Giản Tri Lạc thậm chí hơi run run, ngay cả cậu cũng không nhận ra, trái tim đập loạn nhịp không kiểm soát được.
Nhìn về phía tòa nhà bệnh viện cách đó không xa.
Một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong đầu cậu.
Dù sao... cũng gần.
Nếu cậu làm xét nghiệm ADN, kiểm tra quan hệ ba con, thì chuyện gì sẽ xảy ra?