Điên Mỹ Nhân Và Bệnh Tiểu Thư

Chương 11

Tô Lệ ở trong nhà xem gần như xong hết phim điện ảnh của Giang Chước Dạ.

Nàng phát hiện một vấn đề: Giang Chước Dạ 21 tuổi, là bước ngoặc của cuộc đời cô.

Giang Chước Dạ từ nhỏ thích biểu diễn, ngành học đại học chính là ngành diễn xuất, nhưng lại học ở trường đại học diễn xuất không mấy nổi tiếng.

Trước khi 21 tuổi, Giang Chước Dạ ở một ít bộ phim truyền hình làm vai phụ nhỏ nhoi, kỹ thuật diễn lại bình thường, chỉ có một gương mặt thanh xuân trẻ trung còn có thể chấp nhận, độ nổi tiếng cũng rất nhỏ.

Nhưng vào năm 21 tuổi kia, Giang Chước Dạ tham gia diễn một bộ điện ảnh thương nghiệp, đóng vai nữ phụ số 3, kết quả là trong phim đó tỏa sáng rực rỡ, kỹ thuật diễn nổ mạnh, nghiền áp một đám diễn viên chuyên nghiệp, bùng nổ mạnh mẽ.

Sau bộ điện ảnh này, Giang Chước Dạ lập tức diễn nữ chính cho một bộ điện ảnh thương nghiệp, kết quả của bộ điện ảnh thương nghiệp là tạo ra kỷ lục mới trong lịch sử phòng vé!

Giang Chước Dạ sau khi thành công tại bộ điện ảnh này, nhanh chóng rời khỏi công ty quản lý ban đầu, đi ra ngoài tự mình lập ra phòng làm việc, sự nghiệp phất lên như diều gặp gió, doanh thu phòng vé của các bộ điện ảnh bộ sau càng cao hơn bộ trước, cô cũng bắt đầu tự mình thử làm nhà làm phim, đạo diễn.

Giang Chước Dạ cũng không chỉ diễn điện ảnh thương nghiệp, có một số phim văn nghệ ý nghĩa tốt, cốt truyện tốt, cô cũng sẽ tự hạ thù lao đóng phim để diễn, kết quả phim văn nghệ vì cô mà mang đến vô số khen ngợi từ những chuyên gia trong nghề.

Tô Lệ so sánh qua lại phát hiện, Giang Chước Dạ trước khi 21 tuổi, và Giang Chước Dạ sau 21 tuổi, quả thật nhìn như hai người!

Một người không có tài năng ở trong một thời gian cực kỳ ngắn ngủi, trong kỹ thuật diễn đạt được sự đột phá to lớn như thế, càng không thể ở khí chất trở nên nghiêng trời lệch đất như thế!

Giang Chước Dạ trước khi 21 tuổi, mặt đầy collagen, ánh mắt và biểu cảm đều mang theo một loại cảm giác ngây thơ hồn nhiên, cười rộ lên trong giống một cái ngốc bạch ngọt.

Nhưng sau khi Giang Chước Dạ 21 tuổi, bên trong biểu cảm không còn có thanh xuân ngây thơ, ngược lại có loại lắng đọng trí tuệ thông thấu, cũng chưa bao giờ cười, mặc kệ đối mặt cái dạng màn ảnh gì, không ai có thể chọc cô cười.

Việc này cũng dẫn tới Giang Chước Dạ rất ít tham gia tổng nghệ, một minh tinh không hay cười, lớn lên có đẹp cũng không thích hợp tham gia tổng nghệ.

Hơn nữa, từ lúc Giang Chước Dạ cả người bùng nổ vào năm 21 tuổi, đủ loại các thứ phỏng vấn cùng phát sóng trực tiếp cũng đều là sau 21 tuổi, đối mặt với những thứ như này đó, Giang Chước Dạ không hề che giấu tính tình chân thật của mình, thường xuyên làm ra chuyện trước cameras.

Tô Lệ nhìn tới nhìn lui, cái gì cũng cảm giác rất kỳ quái, Giang Chước Dạ ở năm 21 tuổi kia gần như đột nhiên biến thành một nữ nhân thành thục, có giá trị quan độc đáo thuộc về chính mình.

Nhưng dù kỳ quái thế nào, Tô Lệ cũng không có ý đồ suy đoán chuyện Giang Chước Dạ đã trải qua, nàng biết mỗi người đều có bí mật không muốn bị người khác phát hiện, lại nói hiện tại nàng đã đem Giang Chước Dạ thành bạn bè, liền không muốn lại đi đoán già đoán no chuyện riêng tư của bạn bè.

Về sau nếu quen biết càng sâu sắc, Tô Lệ tin tưởng, những nghi hoặc này đều sẽ bị Giang Chước Dạ tự mình kể ra.

Tô Lệ ở nhà tĩnh dưỡng được ngày thứ ba, mới nhận được điện thoại của Ứng Phi Yên, nàng trực tiếp từ chối.

Ứng Phi Yên lại gửi tới vài đoạn tin nhắn thật dài, ý chính trong đó chính là chuyện lần trước đều là ngoài ý muốn, chính mình không thể khống chế tin tức tố của mình, cũng không phải cố ý làm khó Tô Lệ, càng không phải dùng đánh dấu tạm thời áp chế Tô Lệ...... Blah blah, Tô Lệ nhìn chỉ cảm thấy châm chọc, toàn bộ xóa hết.

Ngày thứ năm, Tô Lệ lại nhận được tin nhắn từ Ứng Phi Yên gửi tới: Tôi ở dưới lầu nhà em, nếu em không ra gặp tôi, tôi sẽ vẫn luôn chờ.

Tô Lệ kêu Trương mụ đến bên cửa sổ nhìn nhìn, Trương mụ đầy mặt cảm khái trở về nói:

"Ứng tiểu thư thật sự đứng ở dưới lầu nhà của chúng ta, ở bên ngoài đường xe chạy."

Tô Lệ trong lòng có một chút tò mò, nhưng nhiều hơn là một loại vui sướиɠ lén lút.

Nàng không muốn ra tay đi đối phó với Ứng Phi Yên, là nghĩ tới bao nhiêu năm tình cảm của hai người, bản thân cũng là thật sự từng yêu người này, không muốn ô uế tay mình.

Nhưng này không có nghĩa nàng không muốn thấy Ứng Phi Yên chịu trừng phạt.

Huống hồ chỉ là đứng ở dưới lầu, này tính là trừng phạt gì? Tô Lệ cho rằng mình thật là khoan hồng độ lượng.

Nàng làm như không có việc gì, như cũ ở trong phòng mình vẽ truyện tranh.

Nàng còn phải tiếp tục cập nhật truyện tranh đã mấy chục chương, fans mới tới cũng rất nhiều, cũng có một ít nền tảng đăng truyện tranh lại đây chủ động liên hệ, Tô Lệ đã chọn một người biên tập, trợ giúp nàng ở trên nền tảng phát biểu nội dung.

Mục đích cũng không phải kiếm tiền, Tô Lệ trực tiếp làm thành tác phẩm miễn phí, hơn nữa làm một chút hoạt động quảng bá, 《câu chuyện hằng ngày của bệnh tiểu thư 》 độ yêu thích bịch bịch chạy thẳng lên trên.

Tô Lệ nhìn lượng bình luận không ngừng gia tăng đổi mới, vừa lòng cười, nghĩ thầm: Này so với việc nghe bạn gái cũ sám hối còn có ý nghĩa hơn?

Gần đây nhiệt độ đang hạ xuống, trùng hợp chính là, buổi tối hôm nay còn có mưa to, mưa thu đông một giọt còn rét lạnh hơn bình thường, đập vào mặt so với cột băng còn đau hơn.

Tô Lệ cũng không để ý, vào thời điểm ăn cơm chiều, Trương mụ lại cùng nàng nói chuyện:

"Ứng tiểu thư còn ở dưới lầu đứng...... Trời mưa, tôi nhìn cô ấy cũng không có mang dù, cả người đều xối thành gà rớt vào nồi canh, chúng ta có cần đưa dù cho cô ấy không a?"

Tô Lệ ăn dâu tây, bình đạm cười:

"Không cần, một đỉnh cấp A, cũng không yếu ớt đến mức như vậy, lấy nước mưa đi rửa não cũng khá tốt."

Trương mụ vẻ mặt khϊếp sợ:

"Tam tiểu thư, con thật đúng là...... Càng ngày càng lợi hại."

Tô Lệ khiêm tốn xua xua tay:

"Không có không có, bất quá là có một chút tiến bộ nho nhỏ."

Tô Lệ ăn xong cơm chiều, đọc sách trong chốc lát, lại vẽ truyện tranh một chút, thấy mệt liền tự mình ngủ, toàn bộ quá trình không có đến bên cửa sổ nhìn một cái.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi xôn xao vang lên, cây và gió cùng nhau dùng cành lá diễn tấu một bản hòa âm mưa rền gió dữ, vang lên suốt một đêm.

Tô Lệ nửa đêm bị âm thanh mưa to ngoài cửa sổ đánh thức, ở trên giường trằn trọc thật lâu, ngủ không được. Nàng vốn là thần kinh tương đối suy nhược, một khi tỉnh lại rất khó một lần nữa đi vào giấc ngủ, cầm di động lướt lướt vòng quanh cũng không có gì hay.

Nàng mở sáng đèn phòng, đứng lên, đi chân trần đạp lên trên thảm, đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Như nàng đã đoán được, dưới màn mưa to đen kịt, trên đường xe chạy thế nhưng lại che giấu một bóng người.

Tô Lệ nhìn kỹ lại, nhận ra được, đó là bóng người Ứng Phi Yên.

Ứng Phi Yên cuối đầu đứng ở trong mưa to, theo mưa gió lung lay, một thân áo trắng hiện tại đã dán ở trên người, thoạt nhìn tựa như cô hồn vất vưởng trong đêm tối.

Tô Lệ đứng ở trước cửa sổ, yên lặng nhìn trong chốc lát, kéo bức màn lên, nằm lại trên giường.

Nàng không nghĩ là Ứng Phi Yên lại làm ra chuyện nghị lực ngoài ý này.

Tô Lệ cảm thấy có chút phiền loạn, nghĩ tới nghĩ lui, gửi cho Giang Chước Dạ một cái tin nhắn: 【 ngủ rồi sao? 】

Phát xong lại cảm thấy mình giống đồ ngốc, giờ đã 3 giờ sáng, Giang Chước Dạ mỗi ngày đều bận đóng phim, mệt như vậy sao có thể không ngủ?

Ngón tay Tô Lệ bấm ở tin nhắn đã gửi trênWeChat, đang định rút về, bỗng nhiên thấy phía trên biến thành "Đang nhập tin nhắn......"

Thật nhanh có câu trả lời:

【 vừa muốn ngủ, làm sao vậy? 】

Tô Lệ trong nháy mắt trong lòng trào ra một cổ ấm áp không tên, thì ra đêm mưa rét lạnh này, mình cũng không phải một người một mình.

Ứng Phi Yên ở phía dưới kia đội mưa thì không tính.

Tô Lệ gõ gõ nhập nhập gửi đi một hàng tin nhắn:

【 cái này, Ứng Phi Yên chiều nay đến nhà tôi đứng phía dưới chờ tôi, hiện tại còn trời mưa...... Tâm tình tôi có chút phức tạp 】

Tô Lệ kỳ thật cũng không biết biểu đạt ý nghĩ của mình như thế nào, nhưng nàng luôn có cảm giác, Giang Chước Dạ hẳn là sẽ hiểu.

Giang Chước Dạ thật nhanh trả lời một cái tin nhắn thoại.

Ôn nhu trầm thấp, nghe được âm thanh mềm mại kia, như là đang ở bên gối Tô Lệ:

"Cô ta nguyện ý thì cho cô ita đứng đi, nói đến cùng cô ta chỉ là muốn dùng đạo đức bắt cóc em, dùng phương thức tự thương tổn chính mình, làm em cảm thấy áy náy. Nhưng còn em, đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?"

Tô Lệ cảm thấy sương mù trước mắt một chút lộ rõ ra, nàng vừa rồi xác thật cảm giác có chút áy náy, nhưng Giang Chước Dạ nói không sai.

Ứng Phi Yên hơn nửa đêm gặp mưa, chính là nghĩ chắc là mình sẽ dễ dàng mềm lòng, chờ mình bởi vì áy náy mà tha thứ cô ta, này nói cho cùng, còn không phải là dùng đạo đức để bắt cóc sao.

Tô Lệ sau khi hiểu được, chút áy náy trong lòng cũng không còn, gửi cho Giang Chước Dạ một tin nhắn thoại:

"Cô nói rất đúng, tôi đây mặc kệ cô ta. Tôi là nửa đêm tỉnh lại ngủ không được, không có gì, tôi bây giờ liền đi ngủ."

Tô Lệ buông di động tắt đèn, tính chuẩn bị ngủ, di động lại bỗng nhiên hiện ra một cái cuộc gọi.

Tô Lệ hơi giật mình, nhìn thấy là hình nền Giang Chước Dạ, liền click chấp nhận cuộc gọi:

"Uy?"

Giang Chước Dạ:

"Ngủ không được sao? Là ngày mưa, sợ sao?"

Tô Lệ cười một tiếng:

"Sao có thể, tôi cũng không phải con nít, lại nói lần không có sét đánh, tôi không sợ đâu."

Giang Chước Dạ ở bên kia nhẹ nhàng cười, tiếng cười thông qua loa điện thoại truyền tới, kéo dài mềm mại:

"Được ~ tôi hiểu được, tiểu cô nương sợ sét đánh."

Tô Lệ:

"...... Nào có, tôi không sợ!"

Giang Chước Dạ:

"Lần sau có sét đánh, tôi bồi tiếp em a."

Tô Lệ:

"Không cần a, đã nói là tôi không sợ."

Giang Chước Dạ:

"Không sao hết...... Đêm nay coi như luyện tập cho lần sét đánh sau, tôi có biện pháp dỗ em ngủ."

Tô Lệ:

"...... Cảm giác như tư duy của cô nhảy số có chút nhanh?"

Giang Chước Dạ:

"Em không phải ngủ không được sao? Tôi vừa hay có một số bí kiếp dỗ ngủ, em không muốn thử xem xem sao?"

Tô Lệ nghĩ cảm thấy nửa đêm cùng Giang Chước Dạ gọi điện thoại như vậy có hơi kỳ quái, nhưng lại không thể nói ra rốt cuộc kỳ quái chỗ nào, có thể người khác cũng cùng bạn bè nửa đêm đi gọi điện thoại đi...... Vẫn là kinh nghiệm xã giao của mình quá ít!

Nàng không còn lời nào để nói, đành phải đáp ứng:

"Kia...... Kia vậy được rồi, cô thử xem xem."

Giang Chước Dạ ở bên kia tằng hắng giọng, bỗng nhiên âm thanh biến đổi, câu chữ trở nên rõ ràng, mang chút cảm giác như dỗ dành con nít:

"Ngày xửa ngày xưa, có một vị công chúa, nàng sống trong một tòa lâu đài tráng lệ. Môi nàng đỏ giống như máu, làn da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun......"

Tô Lệ nghe nghe liền bật cười:

"Sao lại kể chuyện công chúa Bạch Tuyết a, tôi cảm thấy có chút mắc cười, như thế này có khả năng là không thể ngủ được a!"

Giang Chước Dạ lại tằng hắng giọng, thay đổi một loại âm thanh thanh thúy của trẻ con, bắt đầu hát lên:

"Lắc qua lắc lại, lắc tới lắc lui, lắc đến bên bà ngoại...... Bà ngoại khen mình là bảo bảo ngoan......"

Tô Lệ vốn định tiếp tục phản bác, nhưng không biết vì cái gì, nàng lại luyến tiếc chấm dứt.

Lúc Giang Chước Dạ giả giọng làm trẻ con, ca hát câu từ đều mang theo một chút ý cười, ca khúc hát ru bình dị, lại hát lên cực kỳ ôn nhu.

Tô Lệ từ trước tới nay không nghĩ là khúc hát ru này vậy mà dễ nghe đến như vậy, có lẽ đại minh tinh đều sẽ toàn năng như vậy đi, tùy tiện hát một bài hát cũng so với người bình thường hát dễ nghe hơn nhiều.

Một khúc hát ru hát xong, Tô Lệ còn có chút chưa đã thèm:

"Còn nữa không?"

Giang Chước Dạ dùng gọng trẻ con nói:

"Tiểu tỷ tỷ còn muốn nghe bài gì nha, có thể chọn bài nga, em tới hát cho chị nghe!"

Tô Lệ nghĩ rồi lại nghĩ:

"Vậy hát một bài mà cô thích nhất đi."

Âm thanh của Giang Chước Dạ ở bên kia trầm xuống, sau một lúc lâu mới nói:

"Tôi không có thích bài nào nhất."

Tô Lệ kỳ quái "Ai" một tiếng, còn muốn hỏi lại, đã bị tiếng cười của Giang Chước Dạ đánh gãy:

"Trọng điểm là muốn dỗ em ngủ, nếu không tôi kể chuyện người gỗ Pinocchio đi?"

Tô Lệ ngơ ngác đáp ứng.

Giang Chước Dạ liền bắt đầu dùng âm điệu con nít kể chuyện, kể về câu chuyện Pinocchio:

"Ở trong một trấn nhỏ có ông lão làm đồ chơi......"

Tô Lệ nghe nghe, mí mắt liền trầm năng xuống, ngủ rồi.

Nghe được bên kia điện thoại dần dần có tiếng hít thở, Giang Chước Dạ kêu tên Tô Lệ hai tiếng, không ai trả lời, liền cúp điện thoại.

Mà ngoài cửa sổ mưa to tầm tã, Ứng Phi Yên té xỉu trên mặt đất, đối với trong phòng phát sinh chuyện gì hết thảy đều hoàn toàn không biết gì.