Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ, Ta Nỗ Lực Tìm Chết

Chương 11

Lý Dư sửng sốt: "Còn có loại chuyện tốt này?”

Quế Lan bị câu trả lời của Lý Dư làm cho trở tay không kịp.

Bà ta dừng lại một lát, hỏi tiếp: "Điện hạ không muốn đi hòa thân?”

Lý Dư: "Đương nhiên rồi.”

Quế Lan mỉm cười: "Điện hạ không cần sợ, Hoàng thượng đã hạ chỉ hủy bỏ hôn ước của ngài, cho nên ngài ngoan ngoãn nghe lời uống thuốc, nếu có thể điều dưỡng tốt thân thể, ngày sau chưa chắc không thể thụ thai."

Lý Dư lắc đầu như trống bỏi: "Ngươi hiểu lầm rồi, ta không uống thuốc không phải vì không muốn bị đưa đi hòa thân, mà là ta thật lòng cảm thấy không thể sinh càng tốt." Giọng nói của Lý Dư dần nhỏ đi, đến cuối cùng gần như lầm bầm lầu bầu, "Với y thuật hiện tại, sinh con chính là chết, mặc dù nói đây cũng là biện pháp tìm chết, nhưng không khỏi quá vô trách nhiệm.”

Lý Dư nói xong bỏ chạy, để lại Quế Lan cầm chén thuốc đứng tại chỗ, tâm tư hoài nghi Lý Dư không điên bắt đầu sinh ra dao động.

Về phần Lý Dư, cô vốn dĩ cũng muốn ngụy trang mình giống như cổ nhân, nói chuyện tận lực tránh từ ngữ hiện đại, nhưng về sau ngẫm lại cảm thấy không cần thiết, cô một lòng muốn chết, nếu làm thì phải to gan lớn mật, tốt nhất có thể mạo phạm người có quyền lực cao có thể gϊếŧ chết cô - tỷ như hoàng đế.

Cho nên cô hoàn toàn không cần phải vất vả ngụy trang thành cổ nhân, nữ chính trong phim cổ trang thần tượng ngu xuẩn như thế nào, cô liền ngu xuẩn như thế đó, không có hào quang của nữ chính, cô không tin mình không chết được.

Lý Dư bỏ Quế Lan lại, bước nhanh về phía cửa, không thể trèo tường, dưới mỗi bức tường bên ngoài Lang Hoàn Điện đều có thị vệ đứng canh, cô chỉ có thể thử đi ra từ cửa cung.

Thị vệ ngoài cửa tất cả đều là người lạ mặt, quần áo cũng khác với ban đầu.

Thị vệ ban đầu mặc quần áo màu đỏ, nhìn mặc dù đạo mạo, nhưng so với những thị vệ mặc quần áo màu đen này có thể nhìn ra chênh lệch.

Những hắc y thị vệ này ai nấy cao to trầm mặc, chỉ đứng thôi đã thấy dáng người cao ngất, khí thế lăng nhiên.

Lý Dư đẩy cửa ra, thò đầu nhìn trái nhìn phải, đôi mắt trông mong hỏi bọn họ: "Ta có thể ra ngoài không?"

Không ai trả lời Lý Dư.

Lý Dư thử thò một chân ra, kết quả giày thêu mới chạm đất, hai thị vệ kia liền rút bội đao ra, Lý Dư sợ tới mức cũng rụt chân về.

“Điện hạ." Phía sau, ma ma dính người Quế Lan lại xuất hiện, nói với Lý Dư: “Hoàng thượng chỉ thu hồi ý chỉ phái ngài hòa thân, vẫn chưa giải trừ lệnh cấm túc của ngài.”

Lý Dư ngửa mặt lên trời thở dài: "Ta nghĩ cũng đúng.”

Lý Dư ngồi xổm xuống đất, xuyên qua khe cửa nhìn ra bên ngoài, phong cảnh bên ngoài cũng rất khô khan, chỉ là một con đường, đối diện đường có một bức tường, cũng chỉ có khung cảnh trên tường có chút đáng xem, là một bầu trời xanh thẳm tươi đẹp tú lệ.

“Hôm nay thời tiết không tệ." Lý Dư đột nhiên nói.

Cô nói lời này cũng không có ý gì khác, chỉ là nhàm chán cảm khái một chút, bởi vậy rất nhanh liền chuyển đề tài, cô hỏi Quế Lan phía sau: "Có sách không? Ta muốn đọc sách.”

Trước khi xuyên qua Lý Dư không chỉ thích đọc tiểu thuyết, bất cứ thứ gì có chữ viết, cho dù là hướng dẫn sử dụng trên bình dầu gội cô đều thích lúc đi vệ sinh lấy ra xem một chút.

Mới nửa tháng, Quế Lan đã hiểu rõ Lang Hoàn Điện như lòng bàn tay: "Thiên điện có mấy quyển kinh thư và nhạc phổ, nếu điện hạ muốn xem, nô tỳ sẽ gọi người thay ngài đi lấy.”

Lý Dư: "Nhạc phổ thì thôi, lấy kinh thư cho ta đi.”

Nói xong, Lý Dư cũng không định dời bước, cứ ngồi xổm tại chỗ như vậy.

Quế Lan phân phó người đi lấy sách, còn bảo người mang ghế thêu có họa tiết hoa sen đến cho Lý Dư ngồi.

Lý Dư đứng dậy nhận sách, tự nhiên nói cảm ơn với cung nữ giúp cô lấy sách và chuyển ghế, thái độ không khác gì khách hàng thuận miệng nói cảm ơn sau khi nhận trà sữa trong tiệm trà sữa.