“Ai thế kia? Người lạ vào làng là chúng ta lại gặp chuyện”.
“Trời ơi lại nữa rồi, dân đâu đâu đến toàn gây chuyện cho chúng ta”.
“Xì!! Họ nghe bây giờ”.
Có vài người xì xầm với nhau, bọn họ to nhỏ cùng ánh mắt kém thân thiện. Một đám người nóng tính, họ cố tình nói lớn tiếng cho cả ba nghe thấy, một số còn lại thì có vẻ tế nhị, họ không thân thiện nhưng cũng chẳng mấy bài xích.
“Cực chẳng đã ta mới tới đây, thế mà đến rồi thì xì xầm to nhỏ như vậy. Chúng ta đã làm gì sai đâu”. Ngần khó chịu, cô kéo chiếc áo choàng khuất đầu. Nhi không cảm thấy thoải mái, cô leo xuống lưng Hoàng Minh tự đi bộ vào thôn, buôn bán nơi này không có nhiều thứ. Vả lại không khí càng u ám như nơi khác, sao đây lại có thể trở thành nơi học chánh đạo được chứ…?
“Giờ hỏi chốn nào mới tìm ra tên Vương chết tiệt, cùng chánh đạo mà gã dám làm thế!!”. Vẫn chỉ là mấy câu trách móc bâng quơ của Ngần, nhưng trọng điểm chính xác là tìm tên Nhã Vương ở đâu. Như bây giờ họ không thể vô ý hỏi một người dân thổ địa, mấy người đó đến gần còn chẳng muốn đến. Tiếp chuyện lại càng không.
“Trời thoắt cái đã tối, ta tìm trọ quán dừng lại một đêm. Sẵn tiện hỏi tung tích gã, người thôn này cũng phải có nhiều kiểu. Chúng ta không cần quá lo lắng, sẽ tìm được người tốt”. Nhi bình thản, cô có một niềm tin rất vững chắc vào chuyện này. Mặc dù có thể sẽ rất khó để tìm một người như thế.
Hoàng Minh không nghĩ cô sẽ cư xử bình thản, vốn trước đây tính cách cô lại rất yếu mềm. Lo lắng mọi chuyện, giờ tâm vững như thế cũng thật kỳ lạ. Đương nhiên đó vẫn là chuyện tốt, một người càng bình tĩnh mọi chuyện càng được giải quyết dễ dàng và thoả đáng hơn.
“Được, qua bên kia xem sao”. Nở nụ cười, cậu nắm tay cô dẫn đi về phía xa xa. Một trọ quán, nơi có vẻ rất cũ kỹ. Ngần bước theo sau, cô liếc mắt về đám người xì xầm. Hẳn do chột dạ, họ đều tản ra ai về nhà nấy.
“Đám người phiền phức!”. Ngần hừ một tiếng rõ to, cô hướng mắt về khu trọ quán cũ xập xệ hết nửa phần. Sàn gỗ cũ kỹ ọp ẹp, cũng chẳng có người khách nào bên trong ngoài một người đàn ông độ tuổi phải đổ sang hàng sáu.
“Ông chủ, ở đây còn phòng không?”. Hoàng Minh ngỏ lời trước, cậu không muốn Nhi mệt mỏi nên mới chọn tạm chỗ này, may ra còn che được nắng mưa một tối. Đi thêm xa lại sợ họ không hỏi được hết về tung tích tên Nhã Vương.
“À vâng, vẫn còn”. Ông chủ đứng dậy, ông gật đầu cười hiền từ. Tóc muối tiêu, khuôn mặt tròn trịa lại làm Nhi nhớ về cha mình. Cha cô cũng mang bề ngoài phúc hậu như vậy.
Ngần bước đi xung quanh khu trọ quán, quẹt thử một ngón tay trên chiếc ghế gỗ, cô lập tức lùi lại vì bụi bẩn bay lên không khí. Mặt mày nhăn nhó, Ngần thở dài bất lực.
“Xin lỗi cô nhé, lâu lắm rồi không có người đến cho nên tôi không chuẩn bị. Giờ cô cậu cứ lên trên chọn tạm phòng nào đó đi. Dưới đây bụi bặm nhưng trên đó tôi vẫn giữ gìn lắm”. Bắt gặp hình ảnh Ngần thở dài, ông chủ liền xin lỗi rất nhiệt tình. Ông chỉ về phía bậc thang bước lên tầng trên, mặc dù cách phục vụ có chút kỳ quái nhưng thế cũng tốt, ông ấy rất thoải về việc chọn lựa phòng.
“Tôi ra ngoài mua chút bánh nhé, chỗ tôi không còn gì đãi hết”. Nói xong ông liền bỏ ra ngoài đi một mạch, cách đón khách thế này có chút phóng khoáng nhỉ? Cả là ông thậm chí còn để lại chìa khóa từng buồng ngủ, thế này thì lại chẳng thèm đề phòng ba người họ chút nào.
Bỏ qua việc đó, họ nhanh chóng lên đến tầng trên. Quả nhiên ông giữ gìn tầng này rất tốt, xung quanh chẳng có tí bụi nào, nếu không muốn nói là rất sạch sẽ. Nhi chọn tạm một căn buồng gần cuối, cô mở cửa bước vào…
Cách bày trí bên trong rất đơn điệu, một chiếc giường cùng một tủ và gương. Kèm chiếc cửa sổ thông thoáng, ngoài ra thì chẳng còn gì.
“Ta ở đây nhé?”. Hoàng Minh từ bên ngoài bước đến cạnh cô ra đề nghị, Nhi không nghĩ nhiều liền đồng ý. Đến điểm này lại chẳng còn gì ngại ngùng, họ căn bản đã xem nhau không khác gì người thân trong nhà.
Suy cho cùng hai người trên danh nghĩa cũng đã cưới, chung phòng thế này càng không phải chưa từng, hệ trọng nhất chính là sự an toàn. Không phải suy nghĩ xui xẻo, nhưng thôn Trịnh này là nơi vô cùng xa lạ. Họ không thể biết được có gì uy hϊếp đằng sau bóng tối, đêm đến nếu có kẻ nào đó vô tình lẻn từ cửa sổ vào thì nhất định Nhi sẽ gặp nguy. Đây hầu hết đều bắt nguồn từ suy nghĩ của Hoàng Minh mà ra, trong mắt cậu, Nhi vẫn chưa đủ sức để chóng chọi lại những thứ cần kề ập đến trong tương lai.
“Giường chật thế này thì không ba người được, tôi sang bên cạnh”. Ngần vốn nghĩ cô sẽ ở cùng Nhi, không ngờ người giành mất lại là Hoàng Minh. Ở chung phòng cùng cặp vợ chồng mới lại không hợp lý lắm, cô đành phải ở phòng bên cạnh.
“Vâng”. Nhi đáp.
“Ô… Xem ra nàng không ngại chút nào?”. Không hiểu thế nào, sau khi Ngần qua phòng cạnh bên, Hoàng Minh không kiềm chế được trêu Nhi một câu.
Cậu đứng dựa lưng vào cửa sổ, ánh chiều tà hắt vào cùng làn gió mát rượi, cậu cười với biểu cảm trêu ghẹo. Thế nhưng trong mắt Nhi, cậu không khác gì người bước ra từ bức tranh. Một nam nhân
phong trần phóng khoáng.
“Cậu không ngại thì em còn phải ngại sao?”. Cô đáp lời thẳng thắn, ánh mắt dịu dàng ấm áp. Rồi gió đột nhiên trở mạnh, cô vội vén lấy mái tóc dài đang bay tự do. Mặc dù không thể nhìn thấy biểu cảm hiện tại của cậu, nhưng cô cũng có thể đoán được phần nào.
Hoàng Minh đối diện lúc này sững người, nghĩ trong lòng bản thân đáng lẽ phải là người làm chủ việc này, thế mà từ người gieo tương tư lại trở thành kẻ ôm tương tư…
Buổi chiều tà đã quá đỗi xinh đẹp, nhưng giờ cậu đã tìm thấy điều đẹp hơn tất thảy những thứ đó. Có thể trong quá khứ cậu đã bỏ lỡ mất, nhưng giờ chắc chắn sẽ nắm được.
“Để ta”. Cậu xé mảnh vải nhỏ trên thân áo choàng, tay giúp cô vén nhẹ tóc sang chiếc tai nhỏ nhắn. Xoay người cô lại, Hoàng Minh dùng mảnh vải dài mảnh buộc lại tóc cho Nhi. Không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, tay cậu lúng túng…
“Haha”. Nhi phì cười, nụ cười chân thật nhất từ trước đến giờ. Cô thậm chí còn tứa cả nước mắt, hành động của cậu hệt như cha cô lúc bé. Ông thương cô lắm nên lúc nào cũng cố gắn buộc được tóc cho cô, cử chỉ tay lúc nào cũng lúng túng như vậy…
…Hết chương 43…