Xin đợi trí nhớ của tôi như dòng sông cuộn về, lấy tư thái của người xưa trở về bên cạnh anh.
Trong hòng làm việc, Chu Huy đóng cửa lại, lập tức đưa tay ra, "Lẹ lẹ lẹ, cho tôi điếu thuốc!"
Vu Tĩnh Trung vội vàng đưa bao thuốc ra, Chu Huy rút một điếu đốt lên, hít một hơi, "Phù... Nghẹn gần chết. Hai người nhìn tôi làm gì, rút một điếu thôi."
Tiểu Phượng Hoàng từ quả trứng nở thành chim, trong quá trình này không thể rời xa, Chu Huy vì thế ráng nhịn thuốc lá tới tận bây giờ, cuối cùng cũng có thể để Tiểu Phượng Hoàng cách xa mình nửa tiếng. Hắn lại sợ nửa tiếng sau mùi thuốc lá chưa kịp tan hết, nên chỉ dám hút một điếu, không dám hút nhiều.
Vu Tĩnh Trung và Trương Thuận cùng dùng ánh mắt không lời nhìn hắn chằm chằm, hồi lâu Trương Thuận có chút hả hê cười nói, "Tôi đột nhiên nghĩ, anh tôi từ lúc nhỏ tới lúc trưởng thành có thể mất cả ngàn năm, cho nên anh vẫn còn thời gian độc thủ vô khuê(1) đó, chậc chậc..."
(1) Chồng đi xa, vợ ở nhà một mình cô đơn.
"Nè em trai." Chu Huy âm u nói, "Ông đây là người đã gϊếŧ Phật một lần, cậu còn muốn chọc nữa không?"
Trương Thuận lập tức quay đầu đi không nói nữa.
Vu Tĩnh Trung haha giảng hòa, đem chuyện của sáu tổ quốc an cùng với nhân viên khi cả hai vắng mặt ra nói một lần, thảo luận sau này mọi người thay ca trực như thế nào, vấn đề phân bố địa lý, chú trọng mở rộng tổ năm không còn người và tổ bốn không còn tổ trưởng.
Chu Huy xem như đương nhiên nói, "Có Già Lâu La mà. Nó chính là cục gạch, chỗ nào cần thì cứ đẩy tới chỗ đó. Sau này tuyển người ra ngoài huấn luyện thì cứ giao cho nó là được, tiền lương cũng phải tăng lên một chút, mỗi tháng cứ tăng thêm 500 là ok..."
Vu phó nói, "Tôi đang muốn hỏi anh, cấp trên có hôm tìm tôi hỏi Già Lâu La so với Phượng Hoàng minh vương thì thế nào?"
"Thế nào là thế nào? Con trai thứ của tôi đần thối, sao mà so sánh được?"
"..." Khóe miệng Vu phó giật giật, "Hỏi trình độ cầu nguyện như thế nào... Phượng Hoàng không phải minh vương thật sự, mấy ông già kia không có chuyện gì cũng tới cầu nguyện, hỏi có nên tăng giá dầu không, lần nào cũng rất linh nghiệm. Liền muốn hỏi Đại Bàng Kim Sí Điểu có chức năng tương tự hay không, dù sao trên đầu không có quan hàm, trong lòng mấy ông già cũng không chắc chắn."
Chu Huy nói, "À, tìm Già Lâu La không hiệu nghiệm đâu, vẫn nên đi tìm Tiểu Phượng Hoàng thì hơn. Trói vào xe an toàn cho trẻ con, nếu không sẽ chạy lung tung, bên dưới để đệm cối cho mọi người dâng hương... Nhớ cống phẩm phải là sữa tươi, kẹo và mật ong, socola thì không được cho ăn nhiều, sợ trễ quá ăn rồi không ngủ được."
Vu Tĩnh Trung gật đầu ghi nhớ, Trương Thuận ở bên cạnh đột nhiên xen vào, "Tại sao không được ăn socola?"
"... Hả?"
"Khi tôi còn nhỏ anh tôi thường mua socola cho tôi ăn! Socola sữa rõ ràng ăn không sao hết!" Trương Thuận kích động nói, "Không muốn tiêu tiền thì cứ nói thẳng, tại sao ngay cả socola cũng không được ăn?!"
"Anh như vậy có thể chăm sóc được anh tôi sao! Anh tôi nhỏ quá nên không biết, đàn ông nhiều tiền thì cũng vô ích! Cho ảnh hoa mới là thật lòng!" Trương Thuận chỉ vào con mắt đen ngòm, lập tức nắm bắt cơ hội rải sự tức giận lên đầu Chu Huy, "Ngay cả socola cũng không mua nổi vậy mà còn gạt được anh tôi đi mất, đàn ông hẹp hòi như vậy rõ ràng phải cô đơn cả đời!"
Chu Huy cảm thấy không đúng lắm, nhìn chằm chằm em vợ căm phẫn thật lâu.
Hồi sau hắn nói với Vu phó, "Nói với bọn họ, lúc dâng hương có thể cúng socola... Cố gắng cúng socola trắng."
Vu Tĩnh Trung: "..."
Lúc này ngoài cửa có người gõ hai tiếng, sau đó đẩy vào. Già Lâu La ló đầu vào nhìn, thấy Phật tổ mắt bầm tím với Vu phó nổi hắc tuyến đầy đầu, quay qua hỏi, "Ba? Ba lấy chìa khóa phòng làm việc của mẹ đi rồi?"
Già Lâu La cuối cùng cũng không còn mặc áo thun với quần thể thao nữa — Nhưng Đại Bàng Kim Sí Điểu vẫn tiết kiệm, cầm thẻ tín dụng của ba cũng chỉ tới trung tâm mua sắm mua vài cái áo sơmi với quần jean, ở trong nhà hàng cũng chỉ chọn rắn hấp rẻ nhất, mới vừa ăn xong đi về, phát hiện phòng làm việc của mẹ bị khóa lại.
"À." Chu Huy thờ ơ nói, "Mẹ con ở trong tập vẽ, đừng quấy rầy mẹ... Quán ăn ở dưới lầu mở rồi? Mua giùm ta một phần đem về."
Già Lâu La xoay người đi, đi được hai bước nghi ngờ hỏi, "Mẹ tập vẽ ở bên trong?"
"Ừ."
"Mẹ hóa hình rồi?!"
Chu Huy còn chưa kịp phản ứng, Già Lâu La đã phóng đi như điên, Chu Huy lập tức nhảy cẫng lên cả giận nói, "Mẹ con là của ta! Không có chuyện gì đừng đi tìm mẹ con! Nè, không được ở trước mặt mẹ nói gì bậy bạ nghe chưa!"
Bộ quần áo trên người Già Lâu La trong mắt Chu Huy là quá lỗi thời, ai mà biết Tiểu Phượng Hoàng có để vào mắt rồi ghi nhớ trong lòng không, chờ một ngày đột nhiên nhớ lại, lột sạch Chu Huy rồi đuổi khỏi nhà vì keo kiệt với con trai. Già Lâu La lao vụt đi về phòng làm việc, phút chốc đã không thấy tăm hơi đâu, Chu Huy đang định đuổi theo, đột nhiên trên đầu có một tiếng nổ nặng nề vang lên — Ầm!
Vu Tĩnh Trung bỗng nhiên đứng dậy, "Chuyện gì?"
Ầm!
Trần nhà rung rung, có bụi đất rơi xuống.
Trương Thuận bỗng nhiên biến sắc, "— Trên lầu!"
Mấy người lao ra khỏi phòng làm việc, chạy lên cầu thang, gần như lập tức phong tỏa hướng bị chấn động — Bất ngờ là phòng làm việc của Sở Hà trong khu nội bộ.
Rất nhiều người nhao nhao xông ra phòng làm việc, ngạc nhiên nhìn xung quanh. Chu Huy đẩy mọi người ra, chạy hai ba bước vọt lên cầu thang, lao thẳng tới trước cửa phòng, quát lên, "Tiểu Phượng Hoàng!"
"Gọi người tới chặn cấm khu lại, không được để ai vào." Vu phó căn dặn mấy người, sau đó đi lên, vừa đặt chân đã nghe tiếng chấn động — Ầm!
Phản ứng đầu tiên của Vu Tĩnh Trung là động đất, hoặc là đang làm nền. Theo tiếng động này mặt Chu Huy xanh mét, nhấc chân đá cửa — Rầm!
Cánh cửa đập vào tường, không bắn ngược lại mà nát tại chỗ, ánh lửa bên trong khiến mọi người phải lập tức lui về sau. Ánh sáng mạnh làm võng mạc của Vu Tĩnh Trung có mấy giây trống rỗng, một lát sau mới từ từ khôi phục thị giác, chỉ thấy trong phòng không phải động đất, mà đang đốt lửa!
— Tiểu Phượng Hoàng đau đớn quỳ dưới đất, tay nắm chặt một quyển sách có bìa màu xanh, đã nhăn tới mới không thể nhìn ra được. Quanh thân nó là ngọn lửa đốt cháy phừng phừng, giống như một con quái thú cổ xưa hung mãnh, tiếp đó phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Chu Huy xông tới, lại bị Trương Thuận ngăn lại, "Chờ đã!"
Vu Tĩnh Trung lớn tiếng nói, "Không đúng! Sao lại không thấy nóng?!"
"Thân xác người phàm không thể cảm nhận được nhiệt độ của nó!" Trương Thuận lớn tiếng nói trong tiếng nổ vang, "Trước hết chờ một chút, có thể là lửa niết bàn lần trước còn chưa cháy hết!"
Chỉ thấy ngọn lửa cháy mạnh gần như tràn cả căn phòng, biến thành biển lửa. Kì dị là ngoại trừ ánh sáng mạnh khiến mọi người không thể mở mắt ra, nhiệt độ trong không khí không hề tăng lên, khí lưu cuộn trào theo ngọn lửa xông thẳng, đẩy Trương Thuận đang giữ Chu Huy ra sau.
"Phượng Hoàng! Phượng Hoàng, em sao rồi! Phượng Tứ!" Chu Huy lật tay thoát khỏi Trương Thuận, tức mình mắng to, "Con mẹ nó! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"
Vừa lúc đó, Tiểu Phượng Hoàng rốt cuộc không nhịn nổi phát ra tiếng kêu đau đớn, ngón tay co rút nắm chặt, kéo rách quyển sách kia.
— Một tiếng xoẹt vang lên nhẹ nhàng trong ngọn lửa mãnh liệt, nhưng vẫn rất rõ ràng.
Một giây đó, bóng người mặc áo trắng, tóc dài uốn lượn từ trong trang giấy bay ra, hiện lên trước mặt Tiểu Phượng Hoàng.
"Anh... Anh hai?!" Trương Thuận bị Chu Huy đẩy lảo đảo mấy bước, nhìn ảo ảnh kia, liền ngạc nhiên nói, "Anh?!"
Chu Huy giương mắt nhìn, nhất thời sửng sốt.
Trong hư không là hình ảnh Phượng Hoàng trưởng thành, hơi cúi đầu, gương mặt gầy gò cô đơn.
Tiểu Phượng Hoàng ngẩng đầu lên, nước mắt trên gương mặt trắng nõn vẫn chưa khô, mờ mịt nhìn bản thân lúc thành niên, trong ánh mắt bởi vì quá đau đớn mà chỉ còn sót lại hoảng hốt; mà Phượng Hoàng minh vương thì cúi đầu nhìn nó, hồi lâu mới đưa tay, trong ánh lửa vuốt lên gò má mềm mại, sau đó mỉm cười.
"..."
Hắn lầm bầm nói gì đó, nhưng vì cách quá xa, ánh lửa đã che hết.
Ngay sau đó hư ảnh của hắn dần dần hạ xuống, trong nháy mắt biến mất trong cơ thể của Tiểu Phượng Hoàng.
Con ngươi của Chu Huy lập tức co lại, "Phượng Hoàng!"
Ngọn lửa dần dần thu lại, sau đó mau chóng mất hút, mấy giây sau trong phòng trở về tình cảnh như bình thường, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chu Huy rốt cuộc xông tới, đưa tay muốn ôm lấy Tiểu Phượng Hoàng, nhưng lại thấy nó lảo đảo té xuống đất.
"Xảy ra chuyện gì? Em sao rồi? Khó chịu ở đâu?" Chu Huy xoay mặt Tiểu Phượng Hoàng, lấy tay ép nó mở mắt ra, đồng thời nhấn nhân trung để nó thoát khỏi hôn mê. Nhưng cơ thể Tiểu Phượng Hoàng co giật, giống như lập tức thoát khỏi cơn đau, cơ thể nhỏ bé run rẩy cuộn lại, hồi lâu mới run run nắm lấy tay áo Chu Huy.
Chu Huy bắt lấy bàn tay lạnh lẽo của nó, lòng đau như cắt, dư quang ở đáy mắt nhìn thấy quyển sách bị đốt một nửa ở bên kia, trên bìa viết —
Ôm thi tử.
Đó là nhật ký của Phượng Hoàng!
"Chu... Chu... Chu Huy..."
Tiểu Phượng Hoàng há to miệng thở, mồ hôi lạnh rơi xuống bên gò má, giọng nói khàn khàn yếu ớt, "Anh... anh... chờ... chờ một chút..."
Từ lúc chào đời tới giờ, nó chưa từng nói một câu hoàn chỉnh nào, mấy âm phát ra vô cùng khó khăn và không lưu loát, Chu Huy cúi đầu ghé sát miệng nó mới miễn cưỡng nghe thấy, "Chờ... chờ tôi, đừng đi, tôi sẽ..."
"Tôi sẽ rất... nhanh..."
Tiếng thở kịch liệt biến mất, sau đó ngất đi.
Chu Huy ngẩng đầu, thất thanh gọi, "Phượng Hoàng!"
Nhưng Tiểu Phượng Hoàng đã mất ý thức. Nó hôn mê cũng không an ổn cho lắm, trên gương mặt non nớt vẫn còn một chút đau đớn và lo lắng, bàn tay nắm chặt áo Chu Huy vẫn không buông ra, giống như dùng hết sức lực toàn thân.
"Em định đi đâu?" Chu Huy run rẩy nói, cầm quyển chỉ còn sót lại vài tờ lên, lật lật, "Đây là cái gì?! Đã xảy ra chuyện gì?!"
"Đừng lật nữa." Trương Thuận đi tới, ngồi xuống đè tay hắn, "Không nhìn ra được gì đâu."
Chu Huy nhìn chằm chằm trang sách trống trơn, tức giận nói, "Mẹ nó, rốt cuộc là làm sao?!"
"Ôm thi tử thật sự không phải trông thế này, chỉ có Phượng Hoàng mới nhìn được hình thái và ghi chép bên trong của nó. Có lẽ Phượng Hoàng bố trí cơ quan bên trong, chính là để phòng ngừa sau khi niết bàn bị mất trí... Chim thần thái cổ xuất hiện còn sớm hơn cả năm núi Tu Di hình thành, có một số việc thần Phật cũng không nói rõ được."
Trương Thuận cầm lấy , lật vài trang rồi cũng bất đắc dĩ nói, "Trong mắt tôi nó cũng trống trơn, có thể những thứ ghi bên trong đã bị hút đi hết rồi."
Chu Huy nhìn Tiểu Phượng Hoàng trong lòng, nhớ lại cảnh hư ảnh của Phượng Hoàng minh vương nhập vào cơ thể nó. Một giây đó tuy sắc mặt hắn không thay đổi nhưng tim đã đập mạnh điên cuồng.
Có phải đã hút trí nhớ vào không?
Phượng Hoàng mặc dù bên ngoài không thể hiện, nhưng bên trong hắn là một người cẩn thận chuẩn bị từng bước đi. Có lẽ trước đây rất lâu hắn đã tính tới ngày này, lấy một phần trí nhớ của mình giấu trong nhật ký...
Chu Huy nghiến răng, trong đôi mắt sâu cất giấu một chút nóng nảy.
Nhưng mà hành động của hắn rất cẩn thận, thử tháo bàn tay Tiểu Phượng Hoàng đang nắm chặt áo mình ra, nhưng vì sợ làm ngón tay yếu ớt của nó bị thương mà buông tay, giữ nguyên tư thế bế Tiểu Phượng Hoàng lên.
"Chờ hắn tỉnh lại rồi tính." Chu Huy nói, "Tôi đưa hắn về trước."
Trương Thuận lo lắng gật đầu một cái.
Nhưng mà có điều Chu Huy không biết là về tới nhà, Tiểu Phượng Hoàng cũng không tỉnh lại, ngày hôm sau vẫn không tỉnh.
Suốt ba ngày trôi qua, Tiểu Phượng Hoàng cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trương Thuận, Vu Tĩnh Trung, Nhan Lan Ngọc, mỗi người trong tổ đặc biệt đều thay phiên tới thăm, cũng không nói được nguyên do. Tình trạng của Tiểu Phượng Hoàng thay vì nói hôn mê thì giống ngủ say hơn, hơn nữa còn ngủ rất không yên, nửa chừng cứ lăn qua lăn lại như gặp ác mộng, thậm chí phát ra tiếng nói mớ đau đớn mơ màng.
Bên ngoài thì Chu Huy tỏ vẻ là mình chịu được, Tư Đồ Anh Trị và Ngô Bắc bọn họ tới thì hắn còn cười chào hỏi. Nhưng ai có mắt cũng nhìn thấy sự nóng nảy và bạo ngược giấu trong nội tâm của hắn, theo thời gian càng ngày càng bộc lộ rõ hơn, gần như không thể đè nén được nữa.
Trương Thuận an ủi, "Anh đừng gấp, anh tôi có thể đang nhớ lại gì đó, khi tỉnh lại tình trạng chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ, kiên nhẫn chờ được không?"
Nhưng Chu Huy chỉ lạnh lùng nhìn Trương Thuận chằm chằm, khàn khàn nói, "... Nhờ ơn quý ngôn(2)."
(2) Thể hiện lòng biết ơn đối với lời chúc phúc, cũng mong đợi nó xảy ra.
.
Từ lúc xảy ra chuyện tới giờ Tiểu Phượng Hoàng đã hôn mê bảy ngày. Có một đêm Chu Huy ôm Tiểu Phượng Hoàng ngủ, đột nhiên bị tiếng thở kịch liệt đánh thức, mở mắt nhìn liền thấy Tiểu Phượng Hoàng gặp ác mộng, giãy dụa, nước mắt trào ra, mồ hôi lạnh thấm ướt áo ngủ.
Chu Huy lập tức ôm nó vào lòng vỗ về, trấn an, một hồi sau nghe Tiểu Phượng Hoàng mơ màng nói gì đó, lăn qua lăn lại mấy lần, đột nhiên gấp rút gọi một tiếng, "Chu Huy!"
Chu Huy còn tưởng nó tỉnh lại, liền ngồi dậy mở đèn, chỉ thấy Tiểu Phượng Hoàng sợ hãi mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Chu Huy lập tức thở phào nhẹ nhõm, thở dốc nói, "... Anh vẫn ở đây..."
"Anh sẽ không đi, em sao rồi? Mau uống miếng nước cho tỉnh — Tiểu Phượng Hoàng!" Giọng của Chu Huy đột nhiên gắt lên, "Đừng ngủ! Ngủ nữa sẽ không tỉnh lại!"
Nhưng mí mắt của Tiểu Phượng Hoàng rất nặng, miễn cưỡng chớp chớp, nhưng không mở nổi. Nó giãy dụa giữa giấc mơ và đời thật, đưa tay ra như muốn dùng sức bắt lấy thứ gì.
Chu Huy nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Tiểu Phượng Hoàng, lúc này chỉ nghe Tiểu Phượng Hoàng vô cùng tuyệt vọng, vô cùng nghi ngờ thì thầm một câu, "Sao... anh không cứu Ma Ha?"
Chu Huy bỗng nhiên sửng sốt một chút.
Một giây sau hắn ý thức được là Tiểu Phượng Hoàng nói mớ, giống như rất nhiều lần trước, mơ thấy cảnh Ma Ha bị trời phạt trên đồng bằng ở Tây Tạng.
"..." Chu Huy hoàn toàn không biết nên nói gì, trong cổ họng giống như bị nghẹn lại, rất xót, không phát ra tiếng được. May mà Tiểu Phượng Hoàng hỏi một câu xong liền ngất đi, chìm sâu vào giấc mộng, cơ thể run lên từng cơn, mồ hôi túa ra thấm ướt quần áo, tóc dán lên mặt, trong nháy mắt ra trải giường cũng ướt đẫm.
Chu Huy quyết định đút nước cho nó, giữ ấm cơ thể, bởi vì hàm răng cắn chặt mà mất một lúc lâu mới đút nước được, sau đó tìm khăn lau người cho nó, dùng chăn bằng lông vịt bọc Tiểu Phượng Hoàng lại. Cả mấy tiếng sau cơ thể mới hết run, sắc trời cũng đã sáng, trong phòng ngủ mờ tối, gò má của Tiểu Phượng Hoàng thấm lên một màu xám xanh.
Chu Huy dè dặt ôm Tiểu Phượng Hoàng trở về giường, đổi chăn ướt mồ hôi đi, trong lúc bất chợt hơi sửng sốt.
— Cơ thể của Tiểu Phượng Hoàng đã lớn!
Nó vốn là mới hóa hình, chỉ là một đứa bé 5-6 tuổi, một đứa con nít mặt búng ra sữa. Trong một đêm lại vô căn cứ lớn thêm 2-3 tuổi, cao hơn, mi mắt cũng biến hóa cực nhỏ, trông qua có bóng dáng của một thiếu niên.
Chu Huy hoàn toàn run sợ, ngẩn người.
"— Anh đừng đi, xin hãy đợi tôi trở về."
Em là muốn từ ánh sáng ngày xưa, tìm về chính mình đã biến mất trong ngọn lửa sao?
Là muốn anh đợi em từ từ lấy trí nhớ như dòng sông cuộn về, lấy tư thái của người xưa trở về bên anh sao?
Ánh mắt của Chu Huy đặt lên gương mặt ngủ say của Tiểu Phượng Hoàng. Trong bóng tối, Tiểu Phượng Hoàng nhắm chặt mắt, đuôi mắt cong cong, có cảm giác tinh tế không tưởng tượng nổi lại yếu ớt, tựa như chạm vào sẽ lập tức vỡ tan.
Chu Huy hít một hơi, trong sương mù của ban mai cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt môi lên cái trán ướt mồ hôi của Tiểu Phượng Hoàng.
Hết chương 74.