Tôi yêu anh.
Sở Hà kinh ngạc nhìn Chu Huy, tựa như chưa kịp phản ứng với lời của hắn nói.
"Nhưng mà..." Một lát sau hắn lẩm bẩm, gương mặt hoảng hốt mờ mịt, "Nhưng mà sao anh có thể... sao anh có thể..."
— Sao anh có thể không cần tôi nữa?
Trong những năm tháng dài trang bị cho mình, đóng băng mình, bí mật chồng chất đến mức lưng cứng đờ, chỉ cần khom một chút sẽ gãy làm đôi, lúc này đột nhiên biến mất.
Tiểu Phượng Hoàng cô độc, trống vắng, thèm khát sự ấm áp và tín ngưỡng núp sâu bên trong kia, nơi mềm yếu nhất trong linh hồn, phát ra tiếng khóc tuyệt vọng.
Núi đá từng chút sụp đổ, bùn đất như lũ cuốn vào, mạch nước ngầm hoàn toàn sụp xuống, mặt đất rung chuyển kịch liệt khiến núi đá bên cạnh bọn họ cũng đang tuôn đá như mưa. Trong hỗn loạn, đá vụn rơi vào trán Phượng Hoàng, nhưng hắn không né tránh, thậm chí hắn còn không phản ứng.
Máu chảy xuống gò má theo tóc mai, Chu Huy run rẩy vươn tay lau đi, lại thấy Phượng Hoàng như tìm được cọng rơm ở đường cùng, bỗng nhiên bắt lấy hắn, "Nhưng mà nếu anh không cần tôi nữa... Tôi còn có thể đi đâu? Nếu như tôi trở lại, nếu tôi có thể sống lại... Tôi có thể đi đâu chứ?..."
Trong tiếng nổ vang xa xa truyền tới tiếng rít gào của quỷ dữ, ma tôn pháp tướng, đang giùng giằng đứng dậy.
"Phượng Hoàng, em nói cho anh biết." Chu Huy lau vết máu trên mặt Phượng Hoàng, bàn tay vẫn đặt lên gò má lạnh lẽo, nhìn thẳng vào mắt đối phương, "— Em nói cho anh biết, em định làm cái gì? Nếu là lôi kiếp anh có thể gánh cho em, không sao hết, anh cam tâm tình nguyện, cho dù em muốn thành Phật cũng không sao, chỉ cần chính miệng em nói cho anh biết, để anh biết..."
Nhưng Phượng Hoàng nhìn hắn tuyệt vọng, lắc đầu.
"Tôi không thể... Chu Huy, tôi không thể nói cho anh biết được..."
"Anh là đại ma, có vài việc nếu tôi làm không nhất định sẽ chết, nhưng nếu anh biết... thì... thì sẽ chết không thể nghi ngờ..."
Mặt đất rung chuyển tạo thành những vết nứt như mạng nhện, tiện đà tạo thành một cái khe, trong tiếng kẽo kẹt đáng sợ, vỡ thành mấy khối.
Đá vụn rơi xuống vực sâu nhiều đếm không hết, cả ngọn núi lớn sắp đổ sụp.
"Nếu như tôi sống sót trở về, tôi sẽ tìm anh... Anh đuổi tôi đi tôi cũng mặc kệ, tôi vẫn sẽ đi theo anh..." Phượng Hoàng thở hổn hển kịch liệt, áp lực quá lớn khiến lời hắn thốt ra nghe không rõ, "— Tôi nhất định sẽ quay lại, nếu như tôi có thể..."
Hắn lảo đảo đứng dậy, chống thanh đao Phật cốt xuống đất, nét mặt trống rỗng giống như bị bỏ rơi.
Gương mặt này khiến Chu Huy nhớ tới một ký ức, Tiểu Phượng Hoàng đứng trên Phật đường nhìn Thích Già đi về hồ sen; đó là lần đầu tiên hắn bị bỏ rơi, hắn khóc đau đớn vô cùng, thậm chí khiến Chu Huy mấy ngàn năm sau đứng trong hư không quan sát, cũng cảm giác đau lòng thấu xương.
— Nhưng nước mắt và tiếng khóc khi đó, so ra cũng chẳng bằng lúc này.
Chẳng bằng lúc này, đôi mắt cạn khô nước mắt, gương mặt thẫn thờ trống rỗng.
"... Em là vì Thích Già đúng không?!" Chu Huy rốt cuộc không nhịn được, được ăn cả ngã về không hỏi, "Em làm những điều này là vì Thích Già kia, đúng không?!"
Phượng Hoàng lại giống như đột nhiên tỉnh lại trong cơn ác mộng, nhìn về phía hắn, hồi lâu mới gật đầu.
"... Đúng." Hắn khàn giọng nói, âm thanh phát ra suy yếu nhưng lại kiên định.
"Tôi phải đi..."
Tiếng động kinh thiên phía sau bao trùm nơi đây, nhưng Chu Huy vẫn đọc được khẩu hình của hắn.
Trong nháy mắt đó Chu Huy ngẩn ra, thậm chí không tin vào mắt mình.
.
Mặt đất đột nhiên rung mạnh, ngay sau đó, ma tôn pháp tướng to lớn, nhất từng tảng đá, kéo bước chân lấm lem máu đi tới.
Một đao của Phượng Hoàng chém nát cửa địa ngục, đối với ma tôn pháp tướng cũng là vết thương không nhẹ, trong khói lửa có thể nhìn thấy da thịt hắn lẫn lộn dữ tợn, trên tay mang theo Ngô Bắc đẫm máu — Hình thể của Ngô Bắc cường tráng, nhưng đem so với A Tu La vương pháp tướng của ma tôn, trông chẳng khác gì con gà con.
"Chia tay chia chân xong chưa? Xong rồi thì đi thôi." Ma tôn lạnh lùng nói, "Ta đã nghe lời dạy bảo của ngươi lần trước, tự mình tới đón ngươi, tứ ác đạo còn rất nhiều chuyện đang chờ chúng ta—"
Sở Hà nhìn thật sâu vào mắt Chu Huy.
Trong ánh mắt kia mang sự ly tán không thể tránh được cùng với tình cảm tràn trề, một lát sau hắn nhắm mắt lại, tất cả mềm yếu và quyến luyến biến mất không thấy tăm hơi.
Một Sở Hà được trang bị đầy đủ, không chút kẽ hở lại trở về chiến trường.
Sở Hà xoay người đi về phía ma tôn, tiến một bước, Chu Huy thất thanh gào lên, "Phượng Hoàng!"
Nhưng giây tiếp theo, bàn tay cháy đen của ma tôn giơ lên, cơn lốc hóa thành hang động, trong chớp mắt càng lúc càng dài, trên hư không tạo thành không gian dài một trượng.
Chu Huy rống giận, "Đứng lại —!" Sau đó lao người xông về trước.
"À, quên mất." Vào lúc này, ma tôn nhìn Ngô Bắc trong tay, hời hợt nói.
Hắn nắm hai cánh tay của Ngô Bắc giơ ra phía trước, tựa như mãnh thú muốn xé con mồi không có lực phản kháng, lực rất mạnh, mắt thấy có thể xé đôi Ngô Bắc rất dễ dàng...
Sắc mặt Chu Huy kịch biến, nhanh như chớp nhào tới, nhưng Sở Hà ở gần ma tôn hơn, nháy mắt thả người tới trước mặt ma tôn!
Ma tôn không kịp né tránh, Phượng Hoàng bổ ngang một nhát, đao Phật cốt phát ra kim quang chói sáng, bổ thẳng tới trước mặt.
Ma tôn lùi lại trong cơn lốc mãnh liệt, một bước nặng nề khiến hắn biến trở về hình người. Kim quang hình quạt vụt ngang qua đầu, những tảng đá lớn bị chém đứt cũng không giảm tốc độ rơi xuống, lao thẳng xuống vách núi.
Ngô Bắc bị ném xuống từ không trung, được Phượng Hoàng đỡ lấy, ngay sau đó xoay người vứt bỏ.
— Hắn nhất định là cố ý, nơi Phượng Hoàng ném Ngô Bắc đi là một gò đá sắc nhọn, nếu không ai nhận thì chắc chắn sẽ bị đập trúng, thân thể nát bươm.
Chu Huy không kịp làm phản ứng gì khác, nhanh như chớp xuất hiện trước gò đá, "Rầm!" một tiếng, thân thể nặng nề của Ngô Bắc ngã lên người mình.
Ngay sau đó hắn ngẩng đầu, Sở Hà xoay người trong cuồng phong, đi về phía không gian bị nứt kia.
"Phượng Hoàng —!"
Giọng nói như vang vọng sâu trong linh hồn, trái tim của Sở Hà như có một bàn tay khổng lồ bóp lấy, biến nó thành một đống thịt bầy nhầy.
Hắn thở hổn hển, ngón tay khẽ run, nắm đao Phật cốt, vung một cái.
— Ầm!
Kim quang đâm rách hư không, khiến vô số đất đá biến thành bột mịn, tầm tã rơi xuống, chặn đường Chu Huy.
"Núi sắp sập rồi..." Phượng Hoàng cũng không quay đầu, nhẹ nhàng nói, "Anh về đi... Tôi yêu anh."
Con ngươi Chu Huy co rút, hơi run lên, tay chân cả người giống như bị tê dại.
Phượng Hoàng tiến một bước, bị bóng tối vô tận nuốt chửng.
— Màn này lại quen thuộc như thế, khi sáu tổ bao vây địa ngục để thanh trừ, Phượng Hoàng cũng giống như thế này phản bội hắn, bỏ rơi hắn, chỉ quay đầu nhìn hắn một cái, rồi quyết liệt bỏ đi cùng ma tôn Phạn La.
Ánh mắt cuối cùng chất chứa rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại chỉ như một ánh mắt đơn giản, không có ý nghĩa gì. Hình ảnh kia đã từng xuất hiện trong giấc mơ của Chu Huy ngàn vạn lần, khiến hắn trằn trọc, khiến hắn đau khổ không chịu nổi; hắn đã vô số lần đi tìm bước chân của Phượng Hoàng trong biển người mênh mông, muốn truy tìm lời muốn nói trong ánh mắt kia, nhưng cho dù chạy tới chân trời góc bể, trèo đèo lội suối, vẫn không tìm thấy câu trả lời của cơn ác mộng khiến hắn tỉnh giấc biết bao nhiêu lần.
Bây giờ rốt cuộc hắn cũng đã biết.
Đây chẳng qua là muốn nói, anh về đi, tôi yêu anh.
Núi tuyết Vượng Gia phát ra tiếng thét dài bén nhọn, sau đó từ từ sụp đổ.
Một giây đó, cách cả trăm dặm vẫn cảm nhận được sự rung chuyển kịch liệt, mặt đất nứt ra, tuyết lở sụp xuống, mảnh đất vỡ thành từng khối, mấy ngàn cân đá tranh nhau rơi xuống vực, trong cuồng phong phát ra tiếng còi bén nhọn.
Kết giới ma cấm nâng Chu Huy và Ngô Bắc lên cao, bay qua mảnh đất hỗn loạn, tới bầu trời xám xịt bụi mù.
Chu Huy mở kết giới bao chặt cả mặt đất, mắt mở trừng trừng nhìn cửa hang màu đen bị ép vỡ, bùn đất hơn mười dặm đồng thời tràn vào lấp đầy. Tay hắn vì dùng sức quá độ mà hiện cả gân xanh, nếu có ai xuất hiện lúc này nhìn sắc mặt hắn, chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi.
— Hắn biết không kịp nữa rồi.
Cửa không gian của ma tôn Phạn La đóng lại, nói vậy lúc này, Phượng Hoàng đã chạy tới nơi giao nhau giữa địa ngục và nhân giới.
Chu Huy hít thật sâu, cảm giác phổi mình lẫn lộn mùi máu tanh, bụi bặm lẫn gỉ sét, nhiệt độ nóng hầm hập khiến hắn che đi máu thịt lộ ra ngoài l*иg ngực, giống như nội tạng đang cuộn lại đau nhức vô cùng.
Hắn chắc hẳn là hận Phượng Hoàng. Lần thứ hai bỏ rơi hắn, một từ cũng không nói, ngay trước mặt hắn bỏ đi cùng người đàn ông khác.
Nhưng chỉ cần Chu Huy nhắm mắt lại, sâu trong nội tâm không có ý hận, mà là hình ảnh Phượng Hoàng xanh xao đứng ở đó, giống như trong cơn ác mộng hoang đường tɧác ɭoạи, cách thế cục rối rắm và mặt đất sắp sụp đổ, cả hai nhìn nhau, im lặng nói ra một câu —
Đúng, là bởi vì Thích Già.
Tôi phải đi... gϊếŧ hắn.
Trong hư không, nơi giao nhau giữa nhân giới và địa ngục.
Cái bia nhân giới màu xám tro bằng đá, lẳng lặng đứng giữa đường cái của sáu đạo. Phượng Hoàng đi lên phía trước nhìn nó, chỉ còn cách mấy bước thì dừng lại.
Phía sau hắn là nhân giới, đằng trước là địa ngục.
Trong không khí truyền tới mùi thịt thối bị đốt khiến người ta buồn nôn, cùng với mấy con quỷ bay bay, tiếng khóc oan ức không rõ ràng. Phượng Hoàng vẫn đứng yên ở đó, ánh mắt nhìn lên trời, trên gương mặt xinh đẹp không có biểu cảm, hoàn toàn không nhìn ra hắn đang suy nghĩ điều gì.
Bước chân của ma tôn từ phía sau vang lên, một lát sau đứng lại.
"— Sao đấy, đứng ở đây nhớ tới Chu Huy?"
Phượng Hoàng thu lại tầm nhìn, không trả lời.
"Ta thấy vừa rồi ngươi còn rất bi lụy, một chút cũng không quan tâm tới cảm giác của ta, sao bây giờ lại tự nhiên lạnh lùng rồi? Này, ngươi như vậy ta cũng không biết có nên ghen tị hay không, cho nên trong lòng ngươi còn..."
"Đừng giả vờ nữa, Phạn La." Phượng Hoàng nhẹ nhàng nói, "Kế hoạch công kích nhân giới của ngươi cần ta, không hơn."
Ma tôn biến sắc, con ngươi yêu dị hơi nheo lại.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì đã nghe Phượng Hoàng bảo, "Lùi lại."
"... Ngươi nói cái —"
"Lùi lại, trên cột sống của ta có vòng khóa, chỉ cần bước qua bia nhân giới, cơ thể sẽ nổ tung, chỉ để lại hồn phách đi vào địa ngục."
Ma tôn ngạc nhiên dừng chân.
Phượng Hoàng hít sâu một hơi, tiến một bước.
Không biết là ảo giác hay do nguyên nhân khác, lần thứ hai hắn cảm thấy nơi bị khóa truyền ra đau nhức, tựa như kế tiếp sẽ là một màn thảm thiết xảy ra. Thật ra cơn đau này đã sớm biến mất, chẳng qua khi mới đeo vào thì không được thoải mái lắm, hắn còn nhớ lúc bị bắt ở thành phố H, Chu Huy nhốt hắn trong kết giới, mặc kệ hắn phản kháng đeo cái vòng này lên cột sống, cái cảm giác đau đớn toàn thân này dù đã bị Chu Huy đè xuống thật mạnh, hắn cũng thiếu chút nữa cắn đứt tay mình...
Nhưng cơn đau mau chóng biến mất, chắc là vì dây thần kinh đã bị tê dại. Thay vào đó mỗi khi trời mây hoặc đêm khuya, xương tủy va vào vòng khóa thì cảm thấy khá lạnh, làm hắn khi ngủ sẽ hơi run lên, không tự chủ nhích về phía Chu Huy tìm hơi ấm, cho nên sáng nào hắn cũng sẽ tỉnh lại trong vòng tay của người nào kia.
Nếu là hồn phách, chắc là sẽ không thấy lạnh đi...
Phượng Hoàng nhắm mắt lại.
Nhất định là vì quá lạnh lẽo, cả nước mắt cũng đông lại, không chảy được.
Hắn đi tới trước cái bia, ngừng một chút, đứng đó chậm rãi thở ra, tựa như muốn đưa tất cả cái lạnh và sợ hãi ra ngoài thân thể. Sau đó hắn giơ chân lên, bước qua bia —
Một giây đáp xuống đất, tiếng nổ cũng không vang lên.
Cùng lúc đó ở trước ngực phát ra ánh sáng hình cung — Là chiếc nhẫn đeo trên cổ!
Chiếc nhẫn kim cương phát ra ánh sáng chói mắt, hình ảnh bị khắc bên trong phản chiếu ra ngoài, ở giữa không trung hiện ra con Phượng Hoàng lóa mắt, sặc sỡ tung cánh bay!
— Ngay sau đó tiếng kêu từ bốn phương tám hướng truyền tới, quang ảnh của Phượng Hoàng giống như được cho sinh mệnh, nhanh nhẹn bay lượn từng vòng động lòng người.
Ma tôn ngạc nhiên nói, "Đây... đây là?!"
Quang ảnh của Phượng Hoàng vây quanh Sở Hà, từ từ đáp xuống, lông đuôi trong không trung đong đưa như gợn sóng, tựa như trên trời có một ngôi sao cực sáng vụt xuống.
Ngay sau đó quang ảnh từ từ thu nhỏ lại, biến thành hình con Phượng Hoàng được khắc trên eo Sở Hà, cả lông lẫn cánh cũng không hề lệch một li, chuẩn xác bị hút vào trong vòng khóa cột sống.
— Vào giây phút đó, vòng khóa hình Phượng Hoàng cùng với con Phượng Hoàng chui vào hoàn toàn trùng khớp, giống như chìa khớp với ổ khóa, vòng khóa phát ra tiếng gãy thanh thúy, từ trong xương rút ra, mang theo máu rớt xuống đất.
Ma tôn ngạc nhiên hỏi, "Tại sao lại như vậy?!"
Nét mặt của Phượng Hoàng không cách nào hình dung, hắn cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên cổ mình, một lát sau vươn tay cầm nó.
Thì ra là cái này...
Thì ra đây mới là chìa khóa!
— Phượng Hoàng nắm chiếc nhẫn thật chặt trong tay, hàm răng cắn lại, làm gương mặt trông có chút cứng ngắc. Hắn nhớ tới bầu trời sao vào đêm đó, nhớ tới Chu Huy quỳ gối đưa nhẫn cầu hôn, thì ra một giây đó, Chu Huy đã lấy chìa khóa của chiếc vòng, đưa cho mình!
"Tôi nhất định... nhất định sẽ trở lại..."
Phượng Hoàng suy nghĩ một lần lại thêm một lần, âm thanh trong đầu run rẩy mà kiên định, tựa như muốn đưa suy nghĩ này khắc thật sâu vào trái tim.
"Cho dù có bị đốt thành tro, tôi nhất định... nhất định vẫn sẽ quay lại bên anh..."
Hết chương 49.