Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Chương 43

Thân thể của Sở Hà rốt cuộc cũng dần dần hồi phục, thời tiết cũng ấm lên, hắn rốt cuộc cũng được phép ra ngoài cùng Chu Huy, đi ra vườn hoa của cư xá một chút.

Quá trình được phép ra đường này thật sự không dễ dàng, bởi vì ngay từ đầu Chu Huy đã phản đối — Hắn là kiểu người mang thái độ mười phần hời hợt, ý chí rất khó thay đổi. Sở Hà đề cập với hắn rất nhiều lần, từ cương quyết cho tới năn nỉ, cuối cùng là có hơi trở mặt, hắn mới tháo cấm chú trên cửa xuống.

Nhưng mỗi lần ra đường, lúc nào cũng kè kè theo Sở Hà, hai người nắm tay đi dạo trong vườn hoa, có khi sẽ ngồi bên đài phun nước, nhìn cá chép bơi lội bên dưới.

Khu nhà này giá rất cao, vườn hoa chiếm diện tích khá lớn, đẹp đẽ lại yên tĩnh, ẩn giấu trong rừng cây là tiếng nước chảy thanh tịnh, trên bãi cỏ lớn là những bụi hoa tươi, bên ao có một cái bàn trắng, Chu Huy có khi sẽ cầm điểm tâm theo, đến đó ngồi cùng Sở Hà tiêu hao cả buổi chiều.

Lúc trời sập tối, sẽ có lúc gặp mấy bà mẹ dẫn con đi dạo, mấy đứa bé chạy tới chỗ Sở Hà xin điểm tâm, Sở Hà liền mỉm cười, lấy bánh hoặc kẹo để vào trong lòng bàn tay tụi nhỏ.

Hắn đúng là kiểu người rất thích con nít, đối với những sinh vật nhỏ bé mềm yếu mà nói, hắn giống như có một lực tương tác tự nhiên vậy.

Còn Chu Huy thì chỉ ngồi bên cạnh, có lúc đọc sách, có lúc mang theo laptop ngồi nghiên cứu gì đó, đối với mọi người xung quanh làm như không thấy. Lâu lâu có con chó con mèo chạy tới bên chân hắn, hắn cũng chỉ dùng mũi chân quét ra, ánh mắt cũng không thèm dời đi.

Hắn không thích những điều đó.

Hắn không thích những sinh vật nhỏ nhắn, mềm mại, suốt ngày gào khóc đòi ăn.

Là bắt đầu từ lúc nào? Có đôi khi Sở Hà nhìn Chu Huy, sẽ có suy nghĩ như vậy.

Trong trí nhớ của Sở Hà, Chu Huy từng rất thương Ma Ha. Tối thiểu lúc Ma Ha còn nhỏ, nó rất hay làm ồn, Chu Huy thường xuyên ôm nó ru ngủ, có đôi khi sẽ xem Ma Ha như con chim nhỏ, để trên vai hay đầu mình, leo lêи đỉиɦ núi, ngắm trời sao rồi hát bài ca dao cho nó nghe. Phút giây ấm áp đó khiến cho người ta có một ảo giác tưởng chừng như vĩnh hằng, trên thực tế lại chỉ ngắn ngủi như trăng trong nước, rất nhanh theo năm tháng dài vỡ thành ngàn vạn miếng.

Năm Ma Ha bảy, tám tuổi, nó bắt đầu thường xuyên mơ thấy mẹ mình chết thảm. Trong giấc mơ cảnh tượng vô cùng chân thật, đến mức lúc bừng tỉnh giữa đêm rồi khóc oà. Đứa trẻ hoảng sợ ngay từ đầu còn tìm sự an ủi từ ba mẹ, nhưng cơn ác mộng càng ngày càng dồn dập, Chu Huy cũng mơ hồ đoán được, càng ngày càng nổi nóng và bất an, thái độ trở nên thất thường, thậm chí có một đêm cuối cùng cũng bộc phát, lúc Ma Ha vừa khóc vừa chạy tới trước cửa phòng ba mẹ, hắn liền cương quyết từ chối, mặc cho đứa con ở bên ngoài khóc tới muốn tắt thở.

Cũng từ chính giây phút đó, trong ánh mắt hắn nhìn Ma Ha xuất hiện tia căm hận và sợ hãi mà ngay cả hắn cũng khó nhận ra.

Hắn cũng không che giấu nó. Hoặc là nói, vì cảm xúc của trẻ con vừa nhạy cảm lại non nớt, thật ra đã cảm thấy sự chán ghét của ba dành cho mình.

Ma Ha càng ngày càng trầm lặng, bất thường, lúc vui lúc buồn, những cơn ác mộng kéo tới triền miên khiến bản thân nó cũng có lúc lẫn lộn hiện thực và giấc mơ. Có một buổi sáng Phượng Hoàng mặc quần áo cho nó, nó đột nhiên nhìn mẹ hỏi, "Chẳng phải mẹ chết rồi sao?" — Trong ánh mắt mang sự nghi hoặc, giọng nói bình tĩnh, tựa như trải qua những cơn tra tấn từ giấc mơ, từ trong nội tâm nó đã chấp nhận sự thật là mẹ đã chết.

Phượng Hoàng bỏ ra rất nhiều thời gian để ở cạnh con, thậm chí không rời nửa bước, nhưng tình trạng rối loạn cứ lặp đi lặp lại. Khi Ma Ha cảm nhận được sự phản cảm từ ba mình, nó lại cực kì ỷ lại vào mẹ; nhưng có lúc Ma Ha từ chối cả mẹ, vì nó không phân biệt được mẹ mình là người sống hay là ma.

Chu Huy cố gắng nhẫn nhịn, trong tình thế hiểm ác mà hỗn loạn đạt đến cực hạn.

Đứa con thứ hai Già Lâu La, lại đến trong một thời điểm không thích hợp.

Năm đó Chu Huy cũng không trưởng thành, đứng đắn như bây giờ. Nếu đổi lại là Chu Huy của hiện tại, hẳn là có thể thành thạo xử lý mối quan hệ gia đình sắp sụp đổ này, nhưng năm đó, hắn đúng thật đã chịu đựng đến cực hạn của chính mình.

Sau khi Già Lâu La được sinh ra, Chu Huy đối với đứa con này, cũng khó nói là yêu, ngược lại có một tình cảm phức tạp không thể nói ra. Một mặt hắn vẫn mang trách nhiệm là một người cha, một mặt hắn lại sợ Già Lâu La biến thành Ma Ha thứ hai, một ngày nào đó, một lần nữa xuất hiện kết cục gia đình toang hoang.

Trong thứ tình cảm phức tạp này, hắn biểu hiện ra với Già Lâu La là mười phần khắc chế của tình cha, mặc dù đã làm hết trách nhiệm cần có, nhưng đó cũng chỉ là trách nhiệm mà thôi.

Có lúc hắn thậm chí sợ Ma Ha tiếp cận Già Lâu La, hắn nhìn hai đứa con ở cùng nhau, sẽ cảm thấy vận mệnh như ma quỷ đang trốn phía sau bọn họ, nhìn về phía hắn há miệng cười to, từng bước đi đến kết cục đã định.

Con hắn không ngốc, hai đứa nhỏ không hiểu tình cảm phức tạp của ba mình, nhưng bản năng sẽ cảm giác được ai mới là người có thể dựa dẫm. Ba càng thêm xa cách, mẹ sẽ bị điều này làm áy náy, phát ra càng nhiều tình thương để đền bù, bọn nhỏ càng thêm thân thiết với Phượng Hoàng hơn; cuối cùng điều này hình thành một vòng tròn ác tính, như là vòng xoáy không thể nào dừng lại, thậm chí khi Ma Ha lớn lên một chút, đi tĩnh tu ở tam thập tam thiên, mối quan hệ giữa Chu Huy và Già Lâu La cũng không trở về bình thường được.

Cũng chính từ lúc đó, Chu Huy trở nên không thích con nít, về sau phát triển thành không thích bất cứ sinh vật nhỏ bé, mềm yếu, cần sự che chở từ hắn.

Sở Hà từng có ý định thay đổi mối quan hệ trong gia đình, nhưng Chu Huy vẫn không có cách nào. Hắn cũng từng thử một mình đi lên tam thập tam thiên hỏi thăm Ma Ha đang tu tập, cũng thử thân thiết với Già Lâu La, nhưng kết quả không như ý, không khí khi hai cha con ở chung thật sự ngột ngạt, khiến cả hai đều thấy xấu hổ.

Phượng Hoàng từng hỏi Chu Huy, "Nếu Ma Ha chưa từng thấy báo hiệu mơ hồ kia, có phải hôm nay sẽ không như vậy không?"

Chu Huy suy nghĩ rất lâu, lắc đầu.

"Có thể từ trong bản chất của anh, đã không có thiên phú làm cha rồi... Ma vật ở huyết hải chỉ biết gϊếŧ và ăn những sinh vật cấp thấp, rất ít kẻ sinh ra tình cảm với đời sau; Dù cho có, cũng sẽ không có bất kì bản năng nuôi dưỡng nào, bởi vì khi đứa trẻ sinh ra nó sẽ trở thành kẻ cướp đoạt tài nguyên bên cạnh mình, thậm chí có những ma vật trong lúc thiếu thốn tài nguyên, sẽ sản xuất ra con, dùng nó làm đồ ăn dự trữ mà thôi...

Cho nên có lúc anh nhìn Ma Ha, sẽ từ trong bản năng sinh ra cảm giác gấp gáp và nguy cơ — Anh biết anh không thể động vào nó, còn nhất định phải nuôi nó lớn, nhưng có một ngày nó sẽ trở thành kẻ cạnh tranh với anh, thậm chí trong tương lai, biến thành người hoàn toàn thay thế anh..."

Nói đến đây Chu Huy cười khổ, trong giọng nói chứa đựng sự nặng nề, "Bị thay thế là một chuyện rất đáng sợ, có thể anh đã mang tâm lý sợ hãi này, đẩy lên thân đời sau quá mức mạnh mẽ."

.

Chỗ tốt của Phượng Hoàng chính là, hắn rất ít khi thuyết phục người khác phải chấp nhận quan điểm của mình, hoặc ép buộc người ta quy y, cái gọi là phương hướng đúng đắn. Chu Huy đúng là có chuyện không làm được, coi như chính hắn thấy chuyện đó rất quan trọng, cũng sẽ không ép buộc Chu Huy đi làm. Hắn tôn trọng bản năng của ma vật, cũng lý giải tình cảm phức tạp của Chu Huy đối với đời sau.

Tĩnh tu cả ngàn năm trên núi Tu Di, rốt cuộc cũng giúp Ma Ha thoát khỏi sự tra tấn lẫn lộn giữa hư và thực, trong lúc đó Già Lâu La cũng từ từ trưởng thành, sau khi Ma Ha trở về nhân giới, cả nhà dọn lên cao nguyên trên một ngọn núi tuyết, tạo thành một mối quan hệ quỷ dị nhưng cân bằng.

Trên đỉnh núi tuyết, mặc dù tất cả đều biết, chỉ cần hô một tiếng là có thể khiến vạn tấn tuyết đọng sụp đổ, nhưng tối thiểu trước khi tiếng rít gào bộc phát, tất cả tạm thời duy trì sự cân bằng yếu ớt.

Nếu như không có lần tuyết lở kia.

Mà tất cả đã định theo số mệnh, mọi chuyện lại thay đổi một cách nhanh chóng.

Trên đỉnh núi tuyết, Khổng Tước nuốt Phật.

Ba vạn năm Phật kiếp trên thân Phượng Hoàng, rốt cuộc lại ứng linh một lần. Phật tổ phá xương sống Khổng Tước chui ra, đánh xuống trăm triệu lôi điện biến sông băng thành đồng bằng, cắt đứt con sông Nhã Lỗ Tàng Bố, hồng thuỷ mãnh liệt trào ra che lấp bình nguyên rộng lớn.

Khổng Tước giãy dụa đau đớn dưới sấm sét, âm thanh kêu gào thảm thiết chấn động cửu thiên thập địa, lông vũ và máu thịt như cơn mưa rơi xuống mặt đất; Phượng Hoàng muốn xông vào không trung cứu con, lại bị Chu Huy đè lại, không cho phép hắn bước chân vào khu vực bị gài mìn.

Mãi cho đến khi lôi điện cuối cùng đánh xuống, cũng là lôi điện mạnh nhất tập trung từ tất cả sự phẫn nộ của thần Phật, Khổng Tước rốt cuộc chỉ còn lại một chút chân hồn, ở giữa trời đất hiện ra vết thương chồng chất huyễn ảnh, ngã đầu chảy máu trước mặt Phượng Hoàng, cọ cọ tay mẹ, "Hẹn gặp lại... mẹ."

Phượng Hoàng phát ra tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng, cưỡng ép tránh thoát 9981 ma đạo cấm, hoá thành chân thân bay lên bầu trời, dùng thân thể chắn kích cuối cùng.

— Chỉ một đòn đó liền biến Phượng Hoàng thịt nát xương tan, đốt cháy gần như không còn gì.

Xương cốt của Phượng Hoàng cháy đen sụp xuống, theo hồng thuỷ và tuyết, chảy vào sông băng bên dưới dãy núi Himalaya, từ đó chưa từng nhìn thấy lại mặt trời.

— Đó là điểm bắt đầu của mọi chuyện náo loạn và chia cách.

.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Chu Huy ngẩng đầu lên, trông thấy Sở Hà kinh ngạc nhìn đứa bé ở phía xa, tay nắm tay mẹ, lưng đeo cặp táp cười haha, không nhúc nhích.

"Không có gì..." Sở Hà gần như im lặng thở dài, lật trang sách trên tay.

Chu Huy đè tay hắn, ngón tay vuốt lên mu bàn tay, cả buổi sau đột nhiên nói, "Con gái nhà Vu phó năm nay hai tuổi, rất dịu dàng ngoan ngoãn, trước nay chưa từng gây chuyện..."

"Anh chịu được đứa con thiết lập sẵn tính cách yên tĩnh không gây chuyện à?" Sở Hà dở khóc dở cười, nói, "Từ từ đi, bây giờ nửa cái mạng còn chưa giữ được, sau này rồi nói."

Hắn cất quyển sách vào, mất đi hào hứng bàn luận, đi tới cạnh cái ao ngồi xuống, nhìn sóng nước lăn tăn dưới trời xanh, bên dưới là là bậc thang được tạo từ những hòn đá cuội.

Một con chó chạy đến chỗ hắn, Sở Hà nhìn xung quanh không thấy ai dắt chó cả, nghĩ thầm từ đâu lại chạy tới đây? Hắn tiện tay vuốt lên bộ lông vàng nâu của nó, nó liền dùng cái mũi ướt cọ cọ ngón tay Sở Hà, khiến hắn không tự giác mỉm cười.

Chu Huy ngồi trên ghế đá bên cạnh xoay đầu nhìn bọn họ, ánh mắt dừng trên mặt Sở Hà, ánh mắt mê luyến mà sợ sệt.

"Về thôi." Sở Hà nói xong đứng dậy.

Nhưng vì hắn bị thiếu máu, ngồi xổm quá lâu khi đứng lên lập tức có cảm giác chóng mặt, chân theo bản năng lui ra sau, chân giẫm lên bậc thang bóng loáng.

Một giây sau, hắn trượt chân té vào trong ao.

"Bịch!"

Sở Hà đột nhiên mở mắt, ngồi dậy từ trên ghế sô pha!

Chu Huy không phản ứng kịp, ngồi yên trên ghế sô pha, cầm tay hắn không nói một lời.

Sở Hà thở hổn hền nhìng xung quanh, thấy mình vẫn ngồi trong phòng khách, không mở đèn, cửa trước đóng chặt, sắc trời bên ngoài đã sập tối từ lâu.

Trời chiều, chó con, ao nước... giống như một giấc mộng hoang đường, biến mất sạch sẽ từ cái mở mắt của hắn.

"... Ảo cảnh." Sở Hà khó tin lẩm bẩm, nhìn Chu Huy, "Vừa rồi là ảo cảnh? Anh tạo cho tôi?"

Sắc mặt Chu Huy lạnh lùng, không nói gì.

Sở Hà rút tay ra, xoay người đi thẳng ra cửa. Nhưng ngay sau đó Chu Huy xoay người đè hắn lại, mặc kệ hắn phản kháng, kéo về đè lên sô pha, "Em điên à? Trên cửa có ma cấm, muốn bị thiêu một cái tay thì đi đi, đi cho anh xem!"

Giọng nói của Chu Huy đanh thép, hai bàn tay giống như gọng kìm không chút thả lỏng. Sở Hà trong chốc lát hiểu ra, tất cả những lúc ra ngoài tản bộ trong thời gian qua đều là Chu Huy tạo thành, hắn căn bản chưa một lần bước chân ra khỏi cửa!

Sự thật hoang đường này trong nháy mắt khiến lòng hắn dâng lên một ý lạnh toát, bò vào trong tuỷ não, ngay cả giọng nói phát ra cũng có chút không ổn, "Anh muốn làm cái gì... Chu Huy? Anh muốn giam tôi ở đây mãi sao?"

Chu Huy không đáp, Sở Hà không thể thoát được, nhưng ngay sau đó lại bị bắt lấy bả vai, đè lên chỗ tựa trên sô pha!

"Buông ra, Chu Huy! Anh muốn làm gì, anh bị điên rồi!"

"Anh biết mình đang làm gì." Giọng điệu của Chu Huy rất tỉnh táo, "Không có sự cho phép của anh, em không được bước ra cánh cửa này dù chỉ nửa bước."

"Anh muốn giam tôi cả đời hay sao?!"

"Anh có thể làm được." Chu Huy nói.

Sở Hà nhìn mặt hắn, trong phòng không mở đèn, đèn đường xuyên qua ngọn cây rọi vào trong phòng, chiếu lên đường cong bên quai hàm, khoé môi như dao khắc không một chút cong lên.

Hắn nghiêm túc.

Sở Hà nhìn chằm chằm Chu Huy, có hơi thở dốc, cả buổi sau mới phát ra được tiếng nói cứng ngắc do kiềm chế một hồi lâu, "Tại sao... Có cần phải như vậy không?"

Chu Huy nhìn hắn, một lúc sau lộ ra nụ cười lạnh khó mà hình dung, "Anh nói anh không muốn nghe nguyên nhân em cản anh gϊếŧ Hàng Tam Thế minh vương, tự anh sẽ đi tra...

— Anh tra ra được."

Ánh mắt Sở Hà thay đổi, cằm của hắn bị Chu Huy dùng ngón cái nắm chặt, khiến cho Sở Hà phải ngẩng đầu nhìn thẳng.

"Còn nhớ sự kiện làm rung động bộ an ninh, một mình em đấu với toàn bộ tổ viên của tổ năm trong bệnh viện, mọi người bị em cuớp đi một phần hồn phách, biến thành người người thực vật không? Những người này về sau bị áp giải xuống ngục giam dưới hầm, không ai chết...

— Anh thấy lạ, trong trạng thái chiến đấu kịch liệt như vậy, để bảo đảm cho tất cả mọi người không bị thương chí mạng, so với phòng ngừa cho mình không bị thương còn khó hơn, tại sao em lại mất nhiều tâm tư để làm như thế? Thế là anh để Tư Đồ Hống tam điều tra, mặc dù vì giữa chừng hắn bị thương mà làm trễ nãi một chút, nhưng tuần trước, hắn rốt cuộc cũng tra ra một sự thật càng thêm kinh người..."

Chu Huy dừng một chút, nhìn thẳng vào con ngươi Sở Hà:

"Tư Đồ nói với anh, mấy người trong quá trình chiến đấu với em, đã từng trọng thương sắp chết, nhưng được em cấp cứu tức thời cứu về — Cũng chính là nói, em cố ý thủ hạ lưu tình, bảo vệ tất cả sinh mạng cho mọi người."

Sở Hà nhìn chằm chằm hắn, thản nhiên nói, "Từ đó tới giờ tôi vẫn luôn nương tay với kẻ thù, đâu phải anh mới biết."

"Anh đúng là biết ngay từ đầu." Chu Huy mỉm cười.

"Theo ghi chép những trận chiến ngày trước trong trí nhớ của anh, em hàng ma chưa từng cố kỵ bất cứ điều gì, nên gϊếŧ liền gϊếŧ, chưa từng có chuyện gì khác thường xảy ra; nhưng bắt đầu từ mấy trăm năm trước, em đột nhiên trở nên nương tay, rốt cuộc cũng không đưa kẻ nào xuống địa ngục, thậm chí còn nhiều lần bị tình nghi nhường địch.

Bước đi của em quá vô lý, liên hệ với hành động ngăn cản anh gϊếŧ Hàng Tam Thế minh vương, anh không khỏi sinh ra một suy đoán trông thì hoang đường, nhưng lại rất thực tế."

Chu Huy dừng một chút, cúi đầu xuống nói bên tai Sở Hà, giọng nói như ác ma, "Năm đó em không phải minh ngộ Phật pháp, mà là lấy chiến tích phong minh vương. Nói cách khác, nếu chiến tích của em tăng thêm một bậc, vậy em sẽ lại tiếp tục được phong chức — Mà điều kiện tất yếu chính là thông quan thiên kiếp.

Bây giờ trong sổ ghi chép tu hành của em, chiến tích đã đầy.

Bây giờ em không thể lấy đi thêm bất kì sinh mạng nào, không thì tu hành sẽ lập tức đăng đỉnh, lôi kiếp lập tức đánh xuống, chân thân đã không còn, sẽ lập tức bị thiên lôi kiếp đánh chết tươi..."

Sở Hà giãy dụa, Chu Huy lập tức xoay người dạng chân kẹp hắn lại, cường tráng dùng tay che miệng hắn, đem hắn dễ dàng đặt dưới người mình.

Hành động mang đầy tính trấn áp và làm nhục, đôi mắt của Sở Hà vì hô hấp không thông mà có chút ướŧ áŧ, Chu Huy nhìn chằm chằm hắn, bị lửa giận cọ rửa khiến dây thần kinh tràn ra một cỗ phấn khởi khó tả, "Cho nên em đi tìm Phạn La, bởi vì ma tôn thời kì toàn thịnh là có thể trừ khử lôi kiếp."

Hắn cúi người, hơi thở nóng hổi gần như phả lên trên khóe mắt ửng đỏ của Sở Hà, gằn từng chữ một, "Nhưng kì lạ là, tại sao em không tìm anh? — Em biết rõ cho dù anh có thịt nát xương tan, cũng nhất định sẽ bảo vệ em không bị mất một sợi tóc nào, tại.sao.không.tìm.anh?!"

Một tia sáng cuối cùng biến mất ngoài cửa sổ, bóng tối như dòng sông cuốn vào, che mất tia lý trí cuối cùng.

Không biết Sở Hà lấy đâu ra sức mạnh, đột nhiên đẩy Chu Huy ra, đứng dậy chạy về phía cửa lớn!

Nhưng ngay sau đó Chu huy bắt lấy hắn, kéo qua bàn trà, hất tung mọi thứ xuống đất, xoạt một tiếng xé áo hắn thành từng mảnh nhỏ.

"Chu Huy!"

"Anh nói rồi, đừng ép anh tới cực hạn..." Ngón tay của Chu huy luồng vào mái tóc rối của Sở Hà, cúi đầu ghé vào tai hắn nói, "Không muốn để em muốn khóc cũng khóc không được."

...

Đoạn này H nên mình đưa gợi ý giải passở đây cùng link: Lần đầu tiên Chu Huy và Phượng Tứ gặp nhau là ở đâu? (Khi đó Chu Huy còn là ma thú) Pass có 15 ký tự, viết liền, không dấu, không in hoa.

Link > https:///2021/01/18/thap-den-chieu-hoa-dao-chuong-43/

...

"Em rõ ràng cần tôi đến thế..." Chu Huy thấp giọng nói, ngẩng đầu hôn tóc mai ướt mồ hôi của Sở Hà, cùng với gương mặt trắng nõn như vừa được rửa mặt.

Táo bạo trong đáy mắt dần rút đi, chậm rãi hiện lên nét dịu dàng ẩn nhẫn.

"Em rõ ràng yêu tôi như thế..."

Lần này Sở Hà ngủ một ngày đêm, bất tỉnh nhân sự, ý thức mơ hồ, thậm chí trong lúc ngủ bị đút thuốc mấy lần cũng không biết.

Mà Chu Huy cũng khôi phục lại bình tĩnh, giống như tất cả sự phẫn nộ và lòng đố kỵ càn quét hôm ấy đã biến mất không còn tăm hơi — Hay là nói, lại một lần nữa bị ép xuống đằng sau bề ngoài chẳng thèm để ý gì.

Hắn thậm chí còn ôm Sở Hà dưới tình trạng không biết gì, mang ra ban công ngồi, nhìn lông mi dài dưới ánh mắt, như là ngàn vạn vụn nhỏ điểm vàng. Hắn chậm rãi nghiên cứu ngũ quan của người này, giống như cố gắng tìm chỗ nào không đẹp, nhưng nhìn cỡ nào, hắn cũng đều sẽ nhớ tới lần đầu gặp nhau vào năm kia tại tam thập tam thiên, tựa như cho dù bao năm tháng qua đi, vẫn không để lại vết tích gì trên gương mặt này.

Chu Huy cúi đầu xuống, nhìn hai bàn tay cường tráng của mình.

— Chỉ có thời gian dài trôi qua, dần dần suy yếu rồi tan biến chỉ có mình thôi.

Đến ngày thứ ba, Sở Hà tỉnh lại sau cơn mơ, Chu Huy giống như bình thường, chưa có gì xảy ra, nấu cơm, tưới hoa, nói chuyện với hắn, để Sở Hà gối đầu lên đùi mình xem TV, không giải thích chuyện tạo ảo cảnh lẫn ma cấm.

Biểu hiện của hắn giống như dự định nhốt Sở Hà ở đây cả đời.

— Nhưng quyết định này không có khả năng thực hiện.

Chiều hôm thứ ba, Vu Tĩnh Trung gọi điện tìm Chu Huy, gọn gàng dứt khoát nói cho hắn biết, "Tôi cần anh đến đây ngay lập tức, đừng chơi trò giam cầm nhàm chán kia nữa, đưa Phượng Tứ đi theo đi."

Chu Huy xoay người, vẫn để Sở Hà gối lên đùi mình, "Chuyện gì?"

"Chỗ của tôi." Vu Tĩnh Trung dừng một chút, nói, "Xảy ra một chuyện chưa từng có trước đây."

Hết chương 43.