Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Chương 30

Thần Hoàn Thiên Tư nói, "Ta tìm được chân ái rồi!" (lại nữa)

Sở Hà mở mắt.

Trong bóng tối hắn vô cùng tỉnh táo, không hề cảm thấy buồn ngủ, nằm im nhìn chằm chằm trần nhà của phòng ngủ.

Tiếng ngáy của Chu Huy vang lên từ bên cạnh, âm thanh này hắn rất quen thuộc — Người đàn ông này đang say giấc.

Rất không dễ dàng, Chu Huy đã có một khoảng thời gian rất dài không ngủ khi ở trước mặt hắn. Từ lúc bị sa lưới ở thành phố H rồi bắt về đây, có lẽ nên nói là, từ lúc Chu Huy dùng vòng khóa xương sống của hắn lại, Sở Hà chưa từng thấy Chu Huy mất đi thần trí thanh tỉnh trước mặt mình.

Trong phòng tối đen như mực, tư duy của Sở Hà có chút phát tán. Hắn cho rằng loại cảnh giác này là Chu Huy muốn một lần chỉnh đốn lại sơn hà, có lẽ thân là ma vật xuất thân từ huyết hải, ngày qua ngày chỉ có chém và gϊếŧ, cũng đã sớm mang phẩm chất này ở sâu trong xương tủy?

Cho dù nói thế nào thì vẫn đáng khen ngợi một câu.

Sơ Hà vô thức xoay người, ngón tay chạm lên ngực Chu Huy, giống như rất đơn giản lấy món đồ, tay tiến vào trong ngực.

Dưới bàn tay hắn, huyết quản lẫn xương cốt đều hóa thành vô hình, bàn tay cẩn thận mò trong nội tạng, băn khoăn vòng một vòng trong cơ thể Chu Huy, trong lòng, "Hử?" một tiếng.

Ở đâu cũng không có... giấu ở chỗ nào chứ?

Chu Huy vô thức hừ một tiếng, Sở Hà lập tức ngừng tay, chăm chú nhìn mặt đối phương. Một lát sau không có động tĩnh, hắn lần thứ hai mò từ bụng đi lên, mãi cho đến khi chạm vào tâm thất, sắc mặt mới biến đổi nho nhỏ.

— Treo bên dưới trái tim.

Trên trán Sở Hà rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Hắn hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, cố gắng nhẹ tay nhất có thể. Huyết quản bên dưới tâm thất rất phức tạp, ngón tay của Sở Hà sờ theo đường huyết quản, chạm trúng một món trơn tuột lạnh lẽo cũng không lấy ngay, mà cẩn thận sờ thêm một lần, xác định đã mở đường xong rồi, mới dùng sức rất nhẹ, nắm vật kia, nhẹ nhàng lung lay.

Chu Huy có vẻ không thoải mái, hơi xê dịch gối đầu.

Nhưng mà cũng may, vẫn chưa tỉnh lại. Tổ ợp suối băng và hoa Tu La xem ra rất đủ, đôi khi A Tu La cũng sản xuất ra vài thứ có ích.

Sở Hà nằm thứ lạnh lẽo kia, rất nhẹ và nhanh kéo xuống, khiến nó rời khỏi thân thể...

Đó là một cái chìa khóa.

Nương theo ánh đèn ngoài cửa sổ, có thể thấy chiếc chìa khóa này chỉ to cỡ ngón út, là một chiếc chìa khóa bằng đồng đen bình thường, bên trên điêu khắc hoa văn tinh tế, làm nó trông giống như đinh xoắn bằng đồng đen, hoặc một linh kiện gì đó.

Sở Hà nheo mắt lại nhìn một hồi, nghĩ thầm hoa văn phức tạp như vậy, chẳng lẽ Chu Huy từng dùng dao tự khắc từng nhát? Trước đây chưa từng thấy hắn thích điêu khắc nha.

Chẳng lẽ mấy năm nay rảnh quá, chuyển qua điêu khắc để gϊếŧ thời gian?

Sở Hà thở dài không phát ra tiếng, cất chìa khóa đồng đen đi, lấy dưới gối một chiếc chìa khóa trông tương tự, nhẹ nhàng bỏ vào ngực Chu Huy.

Tuy rằng bỏ vào đơn giản hơn lấy ra, nhưng Sở Hà không dám duỗi tới trái tim của Chu Huy, chỉ treo một cái nhẹ nhàng lên bên phải. Thật ra vị trí này cũng rất gần, chỉ cần Chu Huy không rảnh rỗi mò tay vào chơi, cũng sẽ không phát hiện chìa khóa đã bị trộm long tráo phụng.

Sở Hà rón rén nằm xuống. Động tác này phát ra chút tiếng động, Chu Huy mơ màng tỉnh dậy, "... Lão tứ?"

Sở Hà không trả lời.

Chu Huy xoay người ôm đối phương vào lòng, vùi đầu vào gáy, phát ra tiếng mè nheo. Cọ nửa ngày Sở Hà mới xoay lại vỗ lên lưng rắn chắc của Chu Huy, hỏi, "Sao thế?"

"Gặp ác mộng..." Chu Huy lười biếng nói, "Mơ thấy em bỏ chạy với Phạn La, bỏ lại anh kéo theo hai đứa nhỏ..."

"Hai đứa con anh cũng sẽ không thành thật ở yên như thế."

Chu Huy nửa tỉnh nửa mê, ý thức không rõ, một lát sau mới hiểu, không khỏi cười một tiếng. Hắn ôm chặt Sở Hà vào lòng, vừa định lần thứ hai rơi vào mộng đẹp, trong đầu nhớ ra cái gì, đột nhiên ngồi bật dậy, "Chết rồi!"

" —Có chuyện gì?"

Chu Huy ngồi trên giường hồi lâu, không chớp mắt nhìn Sở Hà, không nói gì.

Dù cho Sở Hà tỉnh táo cũng bị ánh mắt này làm biến sắc, giằng co một hồi mới lên tiếng hỏi lại, "Có chuyện gì?"

"Anh... anh chưa tính tiền." Lát sau Chu Huy mới lẩm bẩm, thấy hơi tế nhị, "Anh hứa là mời rồi... Lúc đi quên tính tiền."

"..." Trán Sở Hà co giật, "Không sao, để Trương Thuận trả."

Trương Thuận không trả tiền, người trả là Vu Tĩnh Trung.

Trước khi Vu Tĩnh Trung đến quán bar, tâm trạng của hắn rất tốt.

Buổi chiều hắn đến bệnh viện đón Nhan Lan Ngọc, nghe bác sĩ nói Nhan Lan Ngọc hồi phục rất tốt, mấy bài thuốc của Chu Huy xài rất được, tuy rằng hồn phách không thể nuôi về toàn bộ, nhưng lục phủ ngũ tạng cũng được hồi phục đáng kể, sau đó đưa Nhan Lan Ngọc đi mua đồ dùng sinh hoạt, mua quần áo cho hắn, vớ, vật dụng hằng ngày, máy vi tính, bỏ đầy cả xe.

Vu phó tuy không có thủ đoạn kiếm tiền như các tổ trưởng, bình thường bị cả bầy chọc là nhân viên quèn, nhưng tốt xấu gì thì cũng có nhà ở Bắc Kinh. Địa điểm cũng không tệ, nằm giữa đường vành đai bốn và năm(1), từ lúc vào ở tới giờ căn phòng ở hướng đông vẫn còn trống, vừa lúc có thể cho Nhan Lan Ngọc ở.

(1) Đường vành đai là đường cao tốc có kiểm soát ở Bắc Kinh, chạy quanh thành phố, với bán kính khoảng 8 km từ trung tâm thành phố.

Hắn lái xe đưa Nhan Lan Ngọc về nhà bày trí xong, muốn gọi người tới cài đặt máy tính, nhưng chưa kịp gọi đã bị Nhan Lan Ngọc chặn lại, nói, "Không cần, tôi tự làm được."

"Cậu biết làm?" Vu Tĩnh Trung nghi ngờ hỏi.

Nhan Lan Ngọc cười cười, không trả lời.

Tuy rằng Vu Tĩnh Trung vẫn luôn nghi ngờ Nhan Lan Ngọc lớn lên ở Mật Tông môn, không biết có được đi học không, có biết kiến thức toán lý hóa cơ bản hay không, nhưng hắn nghĩ trong lòng Nhan Lan Ngọc cũng khá nhạy cảm, không muốn cho hắn bất kì cảm giác tổn thương nào, bởi vậy cũng giả vờ ra dáng tin tưởng đối phương.

Con gái của Vu Tĩnh Trung đã được đưa cho bảo mẫu chăm sóc, bữa trưa cả hai gọi món ở bên ngoài mang về ăn. Hành động tay chân của Nhan Lan Ngọc trong sinh hoạt hằng ngày vô cùng tao nhã, có lẽ được huấn luyện, lúc ăn cơm không nói gì, tốc độ cũng rất nhanh, gần như không nghe thấy tiếng, trong vòng mười phút buông đũa xuống.

Vu Tĩnh Trung vội vàng nuốt miếng cá trong miệng, "Không ăn thêm nữa sao? Không hợp khẩu vị à?"

"Không có." Nhan Lan Ngọc nói, "Tôi vốn ăn ít."

Vu phó bình thường rất ít ăn ở nhà, thỉnh thoảng về nhà ăn thì cũng chẳng dọn, cứ bỏ hết vào trong bồn rửa chén chờ bảo mẫu đến rửa. Nhưng hôm nay ăn xong hắn kiên quyết đi rửa chén, để Nhan Lan Ngọc hỏi có cần giúp không ở phòng khách ngồi chơi, dối lòng, "Nói gì thế! Tôi thích nhất là rửa chén, người khác tới nhà tôi chơi, rửa chén giùm tôi không yên tâm!"

Sau đó hắn xoay người đi vào bếp, xả vòi nước cầm chén rửa một lần, sau đó xếp lung tung lên sóng chén.

Nhan Lan Ngọc ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, cũng không nhìn trái nhìn phải, cũng chẳng mở miệng nói, giống như một vị khách thận trọng còn được nuôi dạy rất tốt. Từ chỗ của Vu Tĩnh Trung có thể nhìn thấy gò má của Nhan Lan Ngọc, nhưng hoàn toàn không thể nhìn ra hắn nghĩ cái gì, trông như không khí xung quanh hắn cực kì yên tĩnh và trầm mặc.

Vu Tĩnh Trung rầu rĩ vô cùng, đứng trong bếp vừa dùng tạp dề lau tay vừa suy nghĩ. Suy nghĩ cả buổi, người đàn ông già cằn cỗi cũng lóe lên một ý, lập tức chạy đi gọt táo, cắt ra từng miếng rồi lấy tăm ghim vào, cầm ra phòng khách, "Táo rất tốt cho sức khỏe, ăn nhiều vào, ngày mai tôi đi mua bồ câu về hầm canh cho cậu uống."

Nhan Lan Ngọc ngẩn người, nhận dĩa trái cây, nhoẻn miệng cười với hắn.

— Nụ cười này khiến nội tâm Vu Tĩnh Trung giằng co một ngày đêm.

Mà tối hôm đó hắn tới quán bar, tâm trạng vui vẻ hoàn toàn mất sạch.

Lúc hắn và Nhan Lan Ngọc đến quán bar, Trương Thuận thì đang ngồi chơi điện thoại trông chán gần chết, bởi vì tay bị thương nên không được uống rượu, trước mặt là ly cola mang giá 80 đồng đắt đỏ, đối với mấy em xinh tươi xung quanh như không nhìn thấy; Thần Hoàn Thiên Tư đã uống ba ly cola mang giá 80 đồng, làm khó hắn đương nhiên không phải là đi vệ sinh, lúc này đang hắt xì nhai đá, vừa học theo động tác tay trong cuốn manga, "Hừ! Kage Bunshin no Jutsu (Ảnh phân thân chi thuật)!"

Lý Hồ cho dù là thời điểm nào cũng vui vẻ, mang đôi giày cao gót 10cm nhảy nhót ngoài sàn, chiếc váy ngắn lấp lánh hột xoàng dưới ánh đèn, tóc xoăn xõa trên vai, nhận lấy tiếng thét cổ động chói tai từ xung quanh.

Vu Tĩnh Trung nhìn cô như vậy vô cùng đau đầu, đỡ trán hỏi, "Chu Huy với Phượng Tứ đâu?"

"Phượng Tứ hình như tới một chuyến, pha rượu cho Chu Huy, sau đó hai người kéo nhau đi rồi." Thần Hoàn Thiên Tư cũng không ngẩng đầu lên, nói, "Căn cứ theo phản ứng của Chu Huy, thứ Phượng Tứ pha cho hắn không phải rượu, mà là xuân dược mới đúng, nhưng mà không sao, mấu chốt là chầu này ai trả... Kage Bunshin no Jutsu!"

Trương Thuận chỉ Lý Hồ: "Con gái.", chỉ chỉ Thần Hoàn Thiên Tư: "Con nít.", lại chỉ vào mình: "Thương binh.", sau đó nhìn Vu Tĩnh Trung với ánh mắt kỳ vọng.

Vu Tĩnh Trung tức giận nói, "Cho nên mấy người gọi cho tôi bảy tám cuộc là hối tới đây trả tiền đúng không!"

Thần Hoàn Thiên Tư không ngẩng đầu, "—Kage Bunshin no Jutsu!"

Trên đầu Vu Tĩnh Trung đầy hắc tuyến, cảm giác bản thân lại đi làm lãnh đạo của đám người này, con đường làm quan của kiếp này thật vô vọng, chi bằng từ chức về quê làm cảnh sát quèn cho rồi, nói không chừng ở dưới quê thân cận, còn dễ kiếm vợ hơn trên này.

"Yên tâm, chúng tôi cũng không uống nhiều, anh nhìn đi toàn là cola, cái dĩa snack 100 đồng thì Thần Hoàn Thiên Tư cũng không ăn nhiều lắm." Đại khái thấy gương mặt nổi giận của Vu Tĩnh Trung, Trương Thuận chỉ vào bàn an ủi, "Chu Huy mới khui cái chai whisky này, còn chút xíu nè anh uống hông?"

— Thật ra Vu Tĩnh Trung không nhớ tới vấn đề tiền bạc, hắn đang suy nghĩ tới một vấn đề hoang mang và khổ não hơn chuyện tiền; nhưng Trương Thuận vừa nói, hắn liền nhìn chai whisky trên bàn, tạo dáng lẫn nhãn hiệu đều đánh vào dây thần kinh nhạy cảm của một nhân viên nghèo.

Giây kế tiếp, Vu phó rít gào, "Cái đm thằng Chu Huy này —!!"

Nhan Lan Ngọc không nói gì ngồi xuống, nhìn Thần Hoàn Thiên Tư lần thứ tám kết tay lại hô to, "Kage Bunshin no Jutsu!", đột nhiên mở miệng nói, "Ấn kết sai rồi."

"Trong truyện vẽ như vậy mà." Thần Hoàn Thiên Tư đối với mọi thứ xung quanh giống như không nghe thấy, chỉ nhìn vào trang truyện ngây ngô nói.

"Thuật phân thân không phải một loại nằm trong ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, mà là 'đệ tam nguyên' của lâm binh đấu giả tứ tượng ấn xuống, anh có thể thử đổi tay thành ngoại sư tử ấn." Nhan Lan Ngọc nói, "Nhưng mà tôi kiến nghị anh không nên thử ở chỗ này, bởi vì nguyên lực của anh dồi dào, lại xuất thân từ Tàng Mật, lỡ như triệu hồi mười mấy phân thân, không thu hồi kịp thì sẽ không xong."

Thần Hoàn Thiên Tư ngẩng đầu.

Lúc hắn nằm viện cũng nhìn thấy Nhan Lan Ngọc vài lần, nhưng lúc đó đối phương đang được cấp cứu ở ICU, chỉ nhìn thấy qua lớp kính thủy kinh, trên mặt đeo bảo hộ dưỡng khí, nên cũng không thấy rõ dáng dấp cho lắm. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn rõ gương mặt của Nhan Lan Ngọc, khoảng cách gần như vậy, ngay cả lông mi rũ xuống cũng nhìn thấy rất rõ.

"Cậu là..."

Nhan Lan Ngọc làm một tư thế tay Kim Cang Luân, mỉm cười gật đầu.

Thiếu niên âm dương sư hôm nay tuy mặc một bộ quần áo rất bình thường, nhưng khí chất vẫn không bị chìm xuống, ánh mắt dịu dàng, trong nhu hòa mang theo một cảm giác lạnh lẽo, tư thái tuấn tú khó nói thành lời.

Thần Hoàn Thiên Tư làm rơi quyển manga, nhưng hắn không nhặt lên, mà giơ tay đè ngực, "Ta..." Hoảng hốt nói, "Ta tìm được chân ái rồi."

Hết chương 30.