Sở Hà cứ thế mang dáng vẻ pháp tướng, đi vào quán bar.
Vu phó ngồi trong văn phòng hút thuốc, khiến cả căn phòng toàn là khói trắng, lúc Chu Huy đẩy cửa đi vào xém nữa bị sặc.
"Cho dù anh biểu lộ là thập động nhiên cự(1) bị đuổi khỏi nhà, cũng không cần đau lòng như thế." Chu Huy đi vào phòng làm việc, vừa ho khan vừa mở quạt gió, bất mãn nói, "Là đàn ông thì đừng khóc, mạnh mẽ lên! Đi với anh tới Nam Hải gϊếŧ chết đám người kia, sau đó thống nhất đất nước tự lên làm vua, muốn tăng lương thì tăng lương, muốn lên chức thì lên chức, mua hai chục căn nhà ba tầng tặng hắn, tối đó tiểu mỹ nhân muốn lăn giường nào thì lăn giường đó! Đúng là, ở trước mặt tôi còn giả vờ tình thâm buồn rầu cái gì!"
(1) Ý chỉ tâm trạng của một điểu ti (1 kẻ thất bại, không tiền, không nhà không xe) bị nam thần hoặc nữ thần từ chối.
"..." Vu Tĩnh Trung nói, "Tôi và Nhan Lan Ngọc không phải như anh nói, còn nữa, tìm vợ không phải mua nhiều nhà là được. Tới đây làm gì?"
Chu Huy cười khinh bỉ, hiển nhiên không đồng tình với quan điểm của Vu Tĩnh Trung, nhưng cũng không phản bác ngay, trước tiên nhìn lên bàn làm việc lộn xộn của hắn.
— Hắn giám sát Sở Hà riết rồi quen, thấy ai xem cái gì sau lưng mình là để ý, vô thức đi tới kiểm tra là đang xem cái gì. Vu Tĩnh Trung cũng không có ý giấu diếm, thoải mái lấy tay ra, trên bàn toàn là tin tức chiêu sinh và thể lệ nhập học của các trường cao đẳng ở Bắc Kinh.
"Con gái anh cũng đâu có lớn tới vậy?" Chu Huy ngạc nhiên nói, "Tôi nhớ là con gái anh mới có hai tuổi thôi mà?"
Hắn nhìn sắc mặt của Vu Tĩnh Trung, đột nhiên nghĩ lại, "Đừng nói anh — Lão Vu, anh đừng có tình thánh như thế, anh muốn đưa tiểu mỹ nhân đi học?"
Vu Tĩnh Trung hút một hơi thuốc, gật đầu, Chu Huy lập tức cười ngã lên ghế.
"Đại ca, anh đúng là dễ thương lắm đó, hahahaha — Sao tôi không nghĩ ra anh tình thánh như vậy, không biết anh xuất thân từ tiểu thuyết Quỳnh Dao nha, hahahaha —! Vốn tưởng anh không sắc không tiền, muốn theo đuổi tiểu mỹ nhân đúng là rất khó, giờ còn muốn đưa người ta tới chỗ một đống thằng nhóc hai mươi xuân xanh, sức sống dồi dào, anh muốn tạo huyết án ở sân trường hả? Hahahaha —!"
Vu Tĩnh Trung giận dữ, "Nhan Lan Ngọc phải có cuộc sống của mình! Với độ tuổi của cậu ấy, nếu không trải qua cuộc sống của người bình thường, sau này cũng sẽ không được bình thường nữa!"
Chu Huy từ từ ngừng cười, nhìn chằm chằm Vu Tĩnh Trung, giơ ngón tay lên lắc lắc.
"Tôi phải sửa cái quan điểm này của anh." Chu Huy nói, "Phượng Tứ và tôi đều cho rằng, Nhan tiểu ca vô cùng bình thường, tâm trí trưởng thành, suy nghĩ sáng suốt, có quyền quyết định cuộc sống cho chính mình — Mấy năm nay tôi có thể khiến Phượng Tứ có cùng suy nghĩ với tôi là càng ngày càng ít, cho nên anh tốt nhất là nên tôn trọng ý kiến của chúng tôi. Hơn nữa có rất ít người ở độ tuổi này có thể thừa nhận sự việc mà không suy sụp, anh suy nghĩ tới lão ngũ đi, đã bao nhiêu tuổi rồi mà cứ suốt ngày trộm manga trong ngăn kéo của tôi, người ta mới giống Lạt Ma đời sau nghiêm túc đứng đắn nè."
Vu Tĩnh Trung không nhịn được phất tay, "Cậu ấy có khuynh hướng tự hủy, là không muốn sống rồi?"
"Thử thả anh vô hoàn cảnh giống vậy coi, đừng nói là tự hủy, có khi anh tự sát luôn rồi." Chu Huy thoải mái bắt chéo chân, hỏi, "Anh có biết địa vị của Nhan tiểu ca ở Mật Tông môn là gì không?"
Vu Tĩnh Trung dập tàn thuốc, lại đốt điếu mới, nhả khói đầy phòng.
"Sử đồng(2) — Cái này rất thảm đó. Cơ bản không bị người ta để vào mắt, đại khái chỉ cao hơn nô ɭệ tùy tiện bị cắt máu lấy nội tạng một chút thôi. Với lại cho dù ở đâu, một đứa trẻ xinh đẹp cũng sẽ không bình an, một khuôn mặt đẹp không có sức chống cự luôn đi cùng với tội ác." Chu Huy vỗ tay một cái, "À đúng rồi, tôi nghe nói chưởng môn của Mật Tông môn sắp nhập ma? Anh suy nghĩ đi, hạng người mà có thể nhập ma, tính cách vặn vẹo tới cỡ nào, tôi cũng không dám nghĩ tới."
(2) Những đứa trẻ thường dùng để sai vặt.
Vu phó nhíu chặt vùng lông mày, hắn vốn quan tâm quá độ một thời gian dài, nên nếp nhăn hiện lên rất dày, "Anh đủ chưa?"
"Người ta lớn lên trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn có đầu óc minh mẫn, không cần anh xem như đóa hoa nâng niu trong lòng bàn tay. Nếu anh muốn cho người ta đi học, thì anh nên thành thật lấy cái bằng thi lên chức loại tốt của anh ra, tôi đoán tiểu mỹ nhân sẽ nghe lời, nhưng cũng không chê cười anh." Chu Huy đứng dậy, vỗ vỗ ống tay áo, "Anh đây chỉ có thể chỉ ra nhiêu đây điểm thôi, có nghe hay không thì tùy anh... Bớt hút thuốc lại đi."
Vu Tĩnh Trung sửng sốt, trong lòng nghĩ chẳng lẽ anh quan tâm tôi? Ngay sau đó nghe Chu Huy nói rất đương nhiên, "Tôi còn phải đi giám sát lão tứ, đi vô hắn ngửi thấy mùi thuốc thì biết làm sao."
"..." Vu Tĩnh Trung tức giận, "Anh qua đây nói nhảm xong rồi đi, rốt cuộc muốn làm gì, Chu tâm thần!"
Chu tâm thần lơ đễnh, cười lên lộ ra hàm răng trắng.
"Thiếu chút nữa quên mất, tôi tới phát thiệp mời bằng miệng." Hắn nói, "Lão ngũ xuất viện, Phượng Tứ cũng khỏi rồi, tôi không thể mượn cớ giam cầm thân thể của vợ trước nữa — Tối nay ở quán bar Công Thể, tôi mời, mang tiểu mỹ nhân của anh theo nữa nha."
.
Ngay cả Thần Hoàn Thiên Tư trọng thương cũng đã xuất viện, Chu Huy dù có nói nhảm thì cũng không tìm ra được thêm cái cớ nào giữ Sở Hà lại bệnh viện, rơi vào đường cùng, đành phải tháo hết mấy lá bùa dán trong phòng, khai ân thả vợ trước đi về.
Thật ra hắn không mấy vui vẻ, bởi vì giam vợ trước ở đây, muốn tới chơi lúc nào thì tới, riết thành nghiện, nhất là Sở Hà được nuôi bằng canh của hắn rất tốt, từ từ khôi phục dáng vẻ hồng hào, không còn mang vẻ tái nhợt như mấy năm nay nữa, còn có mẫn cảm của tiểu biệt thắng tân hôn(3), giống như một miếng bánh bông lan mềm mềm vừa mới ra lò, khiến Chu Huy cả ngày cũng không có tâm trạng làm chuyện gì.
(3) Xa cách một thời gian rồi quay lại còn hơn là lúc vừa mới cưới.
Tuy rằng miếng bánh bông lan này cũng muốn được đóng gói trong hộp, nhưng đối với Chu Huy mà nói, đóng gói trong hộp thì cũng y như giấy bóng kính yếu ớt, xé hai ba cái là lột sạch sẽ. Đặc biệt là lúc kích động, Chu Huy thậm chí còn có xúc động muốn sinh đứa thứ ba, may mà Sở Hà còn lý trí, cắn chết cũng không chịu.
Sau đó Chu Huy nghĩ lại, cũng thấy hợp lý. Hắn cấp bách muốn tái hợp rồi sinh một bé gái, nhưng lỡ như đẻ ra một đứa con trai là quỷ đòi nợ, chẳng lẽ nhét trở vô?
Năm đó trước khi Ma Ha chào đời, Chu Huy đã tưởng tượng ra mình sẽ có một đứa con gái, lớn lên giống Phượng Hoàng minh vương y như đúc, sau khi Ma Ha sinh ra thì hy vọng lập tức tan biến, nhưng mà tốt xấu gì vẻ ngoài vẫn thừa kế từ Phượng Hoàng, miễn cưỡng xem như con gái mà nuôi. Đến đứa thứ hai là Già Lâu La, Chu Huy nghĩ phải cho ta một đứa con gái đi chứ, kết quả sinh ra không phải là con gái thì chớ, ngay cả vẻ ngoài của mẹ cũng không được thừa kế, mà còn làm cho ba hắn thiếu chút nữa đau lòng tới bị bệnh tim.
Cho nên mỗi lần gặp con gái nhỏ của Vu Tĩnh Trung, Chu Huy đều thấy vô cùng ghen tị, nghĩ trong đầu nếu nhận nuôi một đứa thì tốt rồi. Nhưng nghĩ lại, căn cứ theo kinh nghiệm mỗi lần Sở Hà thu nhận một ai về nuôi, kết cục cũng không quá tốt — Phật cốt thành em vợ tai họa, cửu vĩ hồ thành đứa bán nam bán gay, ngay cả Thần Hoàn Thiên Tư ngày xưa vô cùng bình thường, cuối cùng trở thành trạch nam, suốt ngày chỉ biết ăn snack, đọc manga.
Lỡ như đứa con gái nuôi thành đại nữ ma đầu tung hoành ngang dọc trong sáu đạo giống anh hai nó, hay như anh ba nó suốt ngày mang tư tưởng độc lập, ăn ở không cứ trốn nhà đi chơi, thì là chuyện buồn cỡ nào.
Chu Huy nằm ườn ra ghế sô pha trong quán bar, gắp mấy cục đá bỏ vào ly whisky, thở dài.
Trương Thuận hỏi, "Anh sao vậy?"
Lý Hồ dùng ngón tay sơn móng đỏ gõ cằm, trông có chút hả hê cười nói, "Hắn muốn sinh đứa thứ ba, anh cậu không chịu."
"Tự đẻ đi chứ trời." Trương Thuận nói.
Chu Huy dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn Lý Hồ, trông giống như mãnh thú họ nhà mèo đang rình mồi, rồi lại nhìn Trương Thuận. Bất đắc dĩ cô em vợ thì lo chỉnh áo ngực, cậu em vợ lại chẳng cảm thấy uy hϊếp, còn dám nhìn lại với ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Trẫm không có công năng đó." Chu Huy lười biếng nói, xoay xoay ly whisky, "Hơn nữa ông đây đối với anh cậu là một lòng chung thủy, không vì không sinh đứa thứ ba mà đi kiếm vợ lẻ."
Trong quán bar rất náo nhiệt, nhưng khu ghế của bọn họ vẫn chưa đủ người, Vu Tĩnh Trung, Nhan Lan Ngọc và Sở Hà vẫn đang trên đường tới. Lý Hồ hôm nay mới chạy về Bắc Kinh, đổi một cái váy ôm sát mê người, mới cầm điện thoại chụp hình tự sướиɠ đã thu hút hơn mười mấy người tới bắt chuyện.
Trương Thuận nhìn trái nhìn phải, thấy Chu Huy ngồi đối diện Lý Hồ uống rượu giải sầu, cách đó không xa là Thần Hoàn Thiên Tư đang ăn snack, uống Cola, xem Naruto — hắn tập trung tới độ đọc kinh cũng không bằng, đoán chừng có ghé sát vào lỗ tai hắn mà hét lên thì hắn cũng không nghe thấy.
Trương Thuận rốt cuộc nhịn không được, ho khan một tiếng.
"Tôi... tôi có một vấn đề, là về vợ lẻ."
"Im đi, cậu chưa tới tuổi kiếm vợ lẻ đâu." Chu Huy nói.
"Lúc Ương Kim Bình Thố giả làm Vu Tĩnh Trung có nói với tôi, cửu vĩ hồ là vợ lẻ của anh, cho nên anh tôi mới tức giận bỏ đi, có phải không?"
Chu Huy phun rượu ra đầy bàn.
Lý Hồ trong nháy mắt hưng phấn — Không, mức vui vẻ của cô không phải hưng phấn mà là hứng khởi, lập tức đứng dậy chen vào chỗ Thần Hoàn Thiên Tư, thân thiết ôm cổ Trương Thuận.
"Trương tổng!" Cô ngọt ngào nói, "Tôi vốn là vợ lẻ của Chu lão đại đó, từng bị anh cậu bắt gian tại trận, có biết hông?"
Thần Hoàn Thiên Tư để cuốn manga xuống, lau bột vụn của snack dính bên khóe miệng, chắp hai tay lại lạy Chu Huy một cái, "A di đà phật."
— Không trách được tại sao tổ năm lại làm phản, thằng nhóc này đã trầm mê vào thế giới trạch nam tới không còn thuốc cứu chữa, thân là đời sau của Lạt Ma, mở miệng ra là a di đà phật, chứ không phải úm ma ni bát ni hồng, đây quả thật là vấn đề tác phong làm việc.
Chu Huy cố nén lại xúc động định đánh thằng nhóc này, chuyển hướng hỏi Lý Hồ, "Ngươi là vợ lẻ của ta lúc nào? Nói rõ ràng cho bố!"
"Ta nói sai à?" Lý Hồ trả lời một cách mỉa mai, "Trước khi Phượng Tứ tìm ma tôn nương tựa, tối hôm đó ngươi uống nhiều lắm mà? Hôm sau tỉnh lại là nằm trên giường với ta, lúc tỉnh giấc thì Phượng Tứ mở cửa, ngươi có mặc quần áo không?"
Trương Thuận mang gương mặt =口=, lại nghe Chu Huy cả giận nói, "Làm gì có chuyện đó, ta chỉ uống có một chút thôi! Hơn nữa cả buổi tối ta ở cạnh lão tứ, hôm sau mở mắt ra đã thấy ngươi, mẹ nó là cái chuyện gì? Thiếu chút nữa đứng tim chết tại chỗ!"
"Ngươi không biết thì cũng đâu có vấn đề gì, để ta kể lại cho nghe nha? Thiên Tư đưa điên thoại cho ta, để ta kiếm chút tình tiết kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong mấy cuốn truyện xxx...". TruyenHD
"Ghê quá." Thần Hoàn Thiên Tư vừa bỏ miếng snack vào miệng, vừa đưa điện thoại cho cô, "Cái giới này quá là ghê."
"Ngươi và Phượng Tứ hợp lại tính toán với ta, giờ còn muốn gạt ta nữa?" Chu Huy kích động vỗ bàn, vỗ tới khiến nó rung lên, "Rõ ràng chính Phượng Tứ muốn tìm lý do ly hôn, không có vết nhơ thì tạo cho ta một cái, ngươi còn rất phối hợp kia mà! Có gan thì nói giữa ngươi với Phượng Tứ xảy ra chuyện gì đi, năm đó tự nhiên chạy xuống súc sinh đạo, đi kiểu gì mà nhặt được ngươi? Một con hồ ly bẩn thỉu mà cũng đem về, ta khuyên hắn ăn ngươi luôn cho rồi mà không nghe, quá đáng hơn là tối nào cũng ôm đi ngủ..."
Lý Hồ vô cùng kiêu ngạo ưỡn ngực, tinh thần phấn chấn.
"Ngủ tới cái đuôi thứ chín lòi ra, đột nhiên biến thành người, tranh thủ lúc ta không có ở đó thì dùng hình khỏa thân của Phượng Tứ ra uy hϊếp hắn để ngủ với ngươi... Ta biết ngươi đã không có ý tốt từ sớm, biết có ngày đó thì đã lột da ngươi làm khăn choàng cổ cho rồi, lãng phí đồ ăn nhiều năm như vậy để làm gì?!"
Lý Hồ chớp mắt, "Ta ăn đâu có nhiều đâu."
"Khoan khoan, cô uy hϊếp anh tôi để ngủ với cô á?" Trương Thuận nghe thấy, run run hỏi, "Tôi nghĩ cô chỉ đùa thôi, cô cô cô —"
Lý Hồ dương dương tự đắc nói, "Sai rồi, lúc tôi còn là hồ ly thì ngủ với anh cậu nhiều đêm lắm, chỉ là sau khi biến thành người thì anh cậu không muốn xảy ra quan hệ thật sự thôi." Nói tới đây cô có chút tiếc nuối, "Hơn nữa anh cậu còn đánh tôi, đánh tới cái đuôi thứ sáu bị mẻ một miếng rồi, tới giờ cũng chỉ có thể dùng lông che đi..."
Trương Thuận thấy trong người không ổn, nhìn chằm chằm cặp ngực đong đưa của Lý Hồ, vẻ mặt giống như nhìn thấy Sadako bò từ trong TV bò ra.
"Vẻ mặt của cậu như vậy là sao? Tôi dù gì cũng là một sát thủ sưu tập, đàn ông đẳng cấp như Phượng Hoàng minh vương đương nhiên phải ngủ trước mở hàng. Với lại năm đó mới mọc ra cái đuôi thứ chín, ngủ với anh cậu quả thật rất tốt, công lực tăng lên ba ngàn năm. Haiz, Chu lão đại thật ra cũng không tệ, đáng tiếc thuộc tính của tôi với hắn tương khắc, không thì ngay cả hắn cũng..."
Chu Huy lập tức quát chặn ngang, "Mọi người nghe rõ chưa? Chính hắn thừa nhận tôi trong sáng!"
Trương Thuận lại nghe ra điều sai sai, "Chờ đã, thuộc tính tương khắc là sao?"
"Chu lão đại không thích con gái." Lý Hồ thở dài thườn thượt, tay làm Hoa Lan Chỉ, "Nhưng lúc ta là đàn ông thì luôn nằm trên."
Trương Thuận: "..."
Thần Hoàn Thiên Tư: "..."
Thần Hoàn Thiên Tư nhai miếng snack chem chép, than thở, "Giới này quả thật quá dâʍ ɭσạи rồi."
Chu Huy cười nhạt, "Đừng xem thường con hồ ly này, nhất là cậu, Thuận trang sức, cẩn thận coi chừng hắn nuôi mơ ước chà hoa cúc của cậu."
Trương Thuận lập tức kinh hoảng lùi ra mép ghế, chỉ nghe Chu Huy hừ một tiếng, nghiêm túc nói, "Về phần anh — Ngoại trừ con gái tương lai của anh ra, anh sẽ không thích bất kì người con gái nào. Đáng tiếc anh cậu bây giờ đã đặt phân nửa sự chú ý lên người đàn ông khác, chờ anh gϊếŧ tên Phạn La thối dám cắm sừng anh rồi, sẽ xử lý anh cậu ngay, nhất định phải tìm người hỏi bí kíp sinh con gái... nếu lại sinh ra một thằng con trai làm quỷ đòi nợ thì thả nó vô huyết hải cho rồi."
Lý Hồ vô cùng khó chịu, lạnh lùng nói, "Nhà nước cho ngươi có ba đứa con à?"
"Ta có thể di dân tới tam thập tam thiên rồi sinh."
"Xớ, vợ trước chịu sinh đứa thứ ba cho ngươi chắc?"
Chu Huy nho nhã lễ độ nói, "Sẽ mau chóng không còn là vợ trước nữa, cám ơn đã nhắc nhở ta về sự thật này." Nói xong hắn lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ bọc nhung, bên trong một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, chói tới độ làm mù mắt chó mọi người ở đây.
"... Thiên giới cầu hôn cũng dùng nhẫn kim cương?" Trương nhị thiếu gia run rẩy hỏi.
"Hai năm qua cũng đổi thời rồi, đuổi theo xu hướng mới là cầu tiến." Chu Huy vô cùng thất vọng nói, "Với lại đây là chiếc nhẫn anh tự thiết kế, bên trong chiếc nhẫn được chạm trổ, dùng đèn rọi vào, ở một góc có thể nhìn thấy hình ảnh Phượng Hoàng pháp tướng phản chiếu, có thể nói là độc nhất vô nhị — Hừ, lúc nào cũng nói Phượng Tứ rất giỏi chơi trò tình cảm, lần này tôi cho mọi người thấy cái gọi thực lực chân chính là gì!"
"..." Lý Hồ che miệng, nhỏ giọng nói với Thần Hoàn Thiên Tư, "Ta cảm giác Chu địa chủ lần này cũng sẽ mất mặt thôi."
"Xuỵt—!" Thần Hoàn Thiên Tư nói, "Không sao đâu hắn cũng quen rồi, để hắn hưởng thụ cảm giác này một thời gian đi."
Chu Huy dương dương tự đắc ngắm chiếc nhẫn hồi lâu, cẩn thận cất vào túi, đang suy nghĩ làm sao xử lý tình địch, thu hồi miếng đất, từ thực lực kinh tế lẫn thực lực của cơ thể, mọi mặt đều đủ để chinh phụ bà xã... Chờ lát nữa phát biểu tình cảm mãnh liệt dạt dào, đột nhiên cách đó không xa lại nháo nhào, ồn ào vô cùng.
"Gì vậy?" Chu Huy xoay đầu qua nhìn.
Lý Hồ nhìn chằm chằm Trương Thuận, Trương Thuận che hoa cúc nhích về phía Thần Hoàn Thiên Tư, Thần Hoàn Thiên Tư đang đọc Naruto, thấy nhưng không quan tâm. Chỉ có Chu Huy đột nhiên nhận ra cái gì, đứng phắt dậy đi về phía quầy bar.
Một nhóm người chen lấn, tâm trạng hưng phấn giống như luồng điện từ bốn phương tám hướng tụ lại, âm nhạc xập xình cũng không át được tiếng xì xào bàn tán, "Ai vậy, ai vậy?"
"Có chuyện gì? Chuyện gì vậy?"
"Có ai biết người này là ai không?"
...
Hô hấp của Chu Huy dừng lại.
Chỉ thấy bên quầy bar có một người, mặc một chiếc áo sơmi đen mỏng, cổ áo không cài hai nút đầu, ống tay áo xắn lên khuỷu tay, quần jean ôm sát lộ ra đôi chân thon dài. Hắn rút ra một tờ tiền lớn đưa cho bartender, hành động vô cùng có phong độ, "Xin lỗi, cho tôi mượn quầy bar một lát, mười phút là được rồi."
Bartender sững sờ buông lỏng tay, bình rượu xoảng một tiếng rơi xuống bàn.
— Đó là Sở Hà.
Nhưng đây không phải là thân phàm hắn dùng ở thành phố H, mà là thiên đạo pháp tướng — Hắn lại dùng chân thân, tùy tiện thay một bộ quần áo, cứ thế mà đi tới đây.
Hết chương 28.