Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Chương 25

Trương Thuận gào lên, "Gãy xương, gãy xươnggggggggg"

Trương Thuận giơ tay lên che đầu, chỉ thấy tảng đá từ trên trời rơi xuống, đập lên cánh tay hắn, vỡ ra làm mấy mảnh. Trương nhị thiếu gia lảo đảo lui lại vài bước, lưng đυ.ng vào tường, bóng đen trên hành lang nhảy xuống, dùng khuỷu tay đánh hắn phun máu.

"Không hổ là Phật cốt, như vậy mà cũng không bị gì." Bóng đen dưới ánh đèn lờ mờ hiện ra gương mặt, trông giống Sở Hà y như đúc, thậm chí mỉm cười, "Như cũng đã nói, Chu Huy nhận ra ta là giả mạo thì cũng bình thường, tại sao ngươi lại nhận ra?"

Trương Thuận đẩy hắn ra, chạy như điên trên hành lang, "Bố đây không nói cho ngươi biết! Nói ra rồi lần tới ngươi lại gạt ta thì sao?!"

.

Nửa tiếng trước, Chu Huy và Trương Thuận tới bệnh viện, xe còn chưa dừng lại đã thấy một người từ trên lầu cao ngã xuống, "Rầm" một tiếng đập lên cốp trước của chiếc xe.

Trương Thuận kinh ngạc kêu lên, "Anh hai!"

Trương nhị thiếu gia lao xuống xe, chỉ thấy Sở Hà ngã nhào dưới đất, miễn cưỡng bò dậy. Trương Thuận lập tức đỡ hắn lên, thấy một bên gò má dính máu, vừa lên tiếng đã phun ra bọt máu, run rẩy chỉ lên lầu.

Trương Thuận ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong một tầng lầu đang có ánh lửa chớp nhoáng, cách mỗi một giây lại có một tia chớp màu trắng lóe lên đi kèm đất đá vụt ra ngoài cửa sổ, ngạc nhiên hỏi, "Đó là cái gì?"

"Thần Hoàn Thiên Tư... làm phản." Sở Hà thở hổn hển nói, "Toàn quân tổ năm bị diệt, cả tổ làm phản."

Chu Huy xuống xe, lại chẳng đi tới, như có điều suy nghĩ đứng tại chỗ.

"Đừng nói nữa, giờ làm sao đây? Xử lý thế nào?!" Trương Thuận cảm giác cơ thể của anh hắn rất lạnh, sợ tới tay run lên, "Anh bị thương ở đâu? Chu Huy mau tới giúp đi!"

Chu Huy lúc này mới bước nhanh tới, sờ nhiệt độ phía sau tai Sở Hà, "Phải đưa vào bên trong bệnh viện xử lý, có thể nội tạng bị thương rồi — Tổ năm tại sao lại làm phản? Mẹ nó biết ngay là không nên mang nhiều người của Hoàng Giáo vào mà, Vu Tĩnh Trung ngu đần cũng không biết có sao không."

Trương Thuận cắn răng nâng Sở Hà dậy, đi về phía bệnh viện. Hệ thống điện bị phá hư hết phân nửa, nguồn điện dự phòng ở đại sảnh chỉ đủ để mở đèn, thang máy không xài được, trên cửa không biết bị lực gì đánh mà hõm vào một cái lỗ to.

"Đi... đi cầu thang." Sở Hà gián đoạn nói, máu giống như không cần tiền, ào ào tuôn ra, "Khoan động tới tổ năm làm phản, Vu Tĩnh Trung bị giam dưới tầng bốn..."

"Không được! Nhiệt độ cơ thể của anh quá thấp, phải đi truyền máu đã!"

Chu Huy không nói gì đi ở phía trước, chỉ nghe Sở Hà thấp giọng nói, "Dưới tầng bốn có kho máu và phòng chăm sóc đặc biệt, tới đó trước đã... nhưng mà kho máu bị hủy rồi, lúc nãy bọn họ rút lui khẩn cấp, làm nổ kho máu chặn đường ra của Vu Tĩnh Trung."

Trương Thuận vội hỏi, "Vậy giờ phải làm sao?"

Đèn đã bị phá nát, chỉ còn đèn khẩn cấp được mở, rất nhiều chỗ chìm trong bóng tối, Trương Thuận đỡ anh hắn đi thất thểu, bước chân lảo đảo. Chu Huy đi phía trước rút đèn pin ra soi đường, cũng chẳng hề xoay đầu, nói, "Em vợ rút máu truyền cho anh cậu là được."

Trương Thuận há miệng định đồng ý, vừa lúc Sở Hà ho khan hai tiếng, hết sức yếu ớt nói, "Một chút là được... Em là Phật huyết, một chút là đủ rồi."

Lời này vừa phát ra, Trương Thuận đột nhiên khựng lại.

Hắn đứng trong bóng tối, một lát sau mới nghe thấy giọng nói chần chờ lên tiếng, "Nhưng... nhưng chúng ta khác nhóm máu mà? Không sao hả?"

Sở Hà lắc đầu nói, "Máu của em không cần để ý nhiều vậy, hơn nữa trong phòng cũng có thiết bị thử máu. Tên Vu Tĩnh Trung giả chính là dùng thiết bị này tinh lọc Phật huyết."

Trương Thuận đột nhiên thay đổi sắc mặt, "Anh là ai?"

Sở Hà ngạc nhiên nói, "Anh là anh của em mà."

"Không đúng!" Trương Thuận đẩy Sở Hà ra, "Ngươi là ai?!"

Sở Hà bị đẩy lảo đảo bước chân, "Em bị sao vậy? Anh là anh của em đó!"

"Không, ngươi không phải! — Chu Huy!"

Chu Huy không chút hoang mang xoay người, chỉ thấy trước mắt hiện lên một kết giới đặc biệt phản quang, kết giới dày kéo từ hang lang tới trước cửa phòng bị cháy, 'Sở Hà' vây mình và Trương Thuận bên trong, "Anh là anh của em — Xảy ra chuyện gì? Em hiểu lầm phải không?!"

"Ngươi không phải, anh của ta không bao giờ nói chuyện cái kiểu đó hết!" Trương Thuận càng ngày càng khẳng định, "Giả làm Vu Tĩnh Trung cũng là ngươi đúng không? Ngươi lấy máu của ta để làm gì?"

'Sở Hà' bình tĩnh nhìn em trai, lát sau đột nhiên cười lên. Tiếng cười càng lúc càng lớn, bả vai run run, cuối cùng giọng nói biến thành người khác, chỉ vào gương mặt Sở Hà, trông càng thêm kỳ quặc, "Rất giỏi... Ngươi sao lại nhìn ra? Chu Huy gợi ý cho ngươi?"

"Ta chẳng cho hắn chút gợi ý nào, Ương Kim Bình Thố." Chu Huy bình tĩnh nói, "Ngươi chỉ nhìn thấy gương mặt ẩn cư của Phượng Tứ ở thành phố H, lại chẳng biết tính cách của hắn, lộ sơ hở là chuyện đương nhiên."

Vừa dứt lời nền đất dưới chân bỗng rung chuyển, trông là do từ trên lầu gây ra, vôi và đá vụn rơi xuống, mơ hồ nghe thấy tiếng đánh nhau kinh thiên động địa và tiếng nổ mạnh. Chu Huy liếc mắt nhìn, "Ta vốn nghĩ các ngươi bắt Phượng Tứ làm tù binh, định tương kế tựu kế nhờ ngươi để tìm hắn, bây giờ xem ra không cần thiết rồi... Em vợ, giải kết giới cần thời gian, nếu không thì anh chạy lên cứu anh của cậu trước, cậu có chống đỡ nổi không?"

"Mau đi nhanh đi!" Trương Thuận lập tức vén tay áo lên để lộ Phật ấn, tàn bạo nhìn chằm chằm Ương Kim Bình Thố, "Tôi biết ngay là không phải, cả buổi mới lòi ra là hàng giả! Ở đây giao cho tôi, mẹ nó, muốn máu của bố, ngươi bị chứng cuồng hiến máu à?!"

Ương Kim Bình Thố nở nụ cười, "Rất tức giận ha, Trương nhị thiếu gia, ngươi có thể đối phó với ta không thì còn phải chờ nha." Nói xong hắn rút hai con dao găm từ sau gáy ra phóng đi, may mà Trương Thuận phản xạ có điều kiện tránh người, một giây kế tiếp con dao xẹt qua mũi hắn ghim lên tường, nếu chậm một giây chắc chắn đã bị mất mũi rồi.

Chu Huy xoay người chạy lên lầu, quát, "Hắn không dám gϊếŧ cậu đâu! Với lại hắn không chịu được Phật ấn, nhớ rõ lấy lòng bàn tay đốt hắn là được!"

Trương Thuận kêu to, "Mau đi cứu anh tôi!" Sau đó cúi đầu né con dao âm hiểm, đột nhiên thấy đầu mát lạnh, tóc rơi xuống.

Trương nhị thiếu gia tốn hai ngàn để có kiểu tóc này, bây giờ biến thành dấu gạch chéo, trong lòng giận dữ, ta không ra oai thì ngươi vẫn nghĩ ta là Hello Kitty đúng chưa, mang mặt của anh ta thì có thể giống ảnh đánh ta chắc? Vì vậy nhân lúc Ương Kim Bình Thố cậy mạnh đâm dao găm tới, Trương Thuận xoay người đè hắn lên tường, giật hai con dao.

Cho dù Ương Kim Bình Thố có phản kháng, thì cũng như chú thi. Đầu của chú thi còn bị Phật ấn thiêu trụi, hắn đương nhiên sẽ chết, trong lúc giãy dụa, Phật ấn đè lên cánh tay, ngọn lửa màu vàng mau chóng đốt trụi máu thịt của hắn, da cũng cháy đen thui.

Ương Kim Bình Thố rống giận trong cơn đau, phát cuồng cầm dao găm đâm tới, Trương Thuận bất ngờ không kịp đề phòng, thấy bụng mình mát lạnh, trong lòng nghĩ mẹ nó! Rồi vội vàng lùi ra sau.

Nhưng phía sau hắn là cầu thang — Đánh nhau ở hành lang thật sự rất chật hẹp, vừa lui liền vấp chân, bình bịch té ngã. Trương Thuận cảm thấy chắc gãy xương mất rồi, sờ lên bụng thấy máu, may là không sờ thấy ruột, chắc là chưa bị đâm trúng.

Hắn lảo đảo đứng dậy, ngẩng đầu thấy Ương Kim Bình Thố đứng bên trên, lấy một tảng đá thật lớn đào trên tường xuống, nện lên người hắn!

Trương Thuận căn bản không kịp trốn, giơ hai tay lên che đầu, tảng đá đập lên người, Trương Thuận gần như phun ra ngụm máu!

"Cái đm nhà ngươi! Xem ông là máu bò à, chơi gì ác vậy —-!"

Ương Kim Bình Thố nhảy xuống, dùng khuỷu tay đánh lên mặt Trương Thuận, phun máu.

Cái này so với hồi Trương Thuận còn đi học, cầm đầu một bang hội đi cướp phá chọc gái thì ác hơn nhiều, căn bản không thể lấy ra so sánh, thiếu chút nữa đánh Trương Thuận tới ngu luôn. Nhưng Trương nhị thiếu gia không hổ là đứa hồi bảy – tám tuổi lấy cục gạch làm đồ chơi, hơn mười tuổi đổ dầu lên xe của anh hắn, hiên ngang đứng lên, rống giận nhào tới, muốn chọc tay vào mắt Ương Kim Bình Thố.

Cho dù không chọc được thì Phật ấn trong lòng bàn tay cũng sẽ khiến nó bị cháy, dùng cả hai cách thì cũng không tính là vô dụng. Dưới tình thế cấp bách, Ương Kim Bình Thố lui lại, bị Trương Thuận nhảy vụt qua, liều mạng chạy xuống lầu.

"Sao ngươi lại nhận ra ta?!" Ương Kim Bình Thố quát, "Không phải là..."

Bản lĩnh ngụy trang của Ương Kim Bình Thố là vô cùng hoàn hảo không chút sứt mẻ, chính vì chiêu này mà hắn mới có thể ngồi được vị trí phó tổ trưởng, qua nhiều năm hắn chưa từng liên tục thất bại hai lần như thế này. Nếu nói mỹ nhân Nhan Lan Ngọc có thể phát hiện ra sơ hở, là vì Vu Tĩnh Trung chưa từng ngủ với hắn, vậy thì tên phú nhị đại ngu ngốc này là sao, lẽ nào hắn từng ngủ với anh của hắn?

Trương Thuận rống giận, "Không nói cho ngươi biết! Nói ra ngươi lại đi gạt bố đây thì sao?!"

Vừa dứt lời Trương Thuận bị hụt chân, lăn xuống cầu thang. Lần này lăn được phân nửa thì bị Ương Kim Bình Thố dùng chân chặn lại, ngay sau đó xốc hắn lên, nắm đầu hắn đập lên tường. Đập chừng năm – sáu cái, trán của Trương Thuận chảy máu, mới lật hắn xuống đạp dưới chân, âm trầm hỏi, "Ngươi có nói không?"

Trương Thuận phun ra búng máu, Ương Kim Bình Thố lau mặt, lạnh lùng nói, "Ta khuyên ngươi nên nghe lời một chút, nếu như ngươi nói, ta sẽ kéo dài thời gian cho ngươi chờ người tới cứu — Nhưng mà hy vọng Chu Huy quay lại là vô cùng xa vời, hắn và con cửu vĩ hồ kia cũng không mấy thích Phật cốt, cố tình bỏ ngươi lại đây là xem ngươi thành con chốt thí đó."

Trương Thuận phi một tiếng, "Tại sao ta phải tin ngươi?"

"Không tin cũng không sao, nhưng mà thấy ngươi đáng thương như vậy, ta cho ngươi một cơ hội kéo dài thời gian." Ương Kim Bình Thố cười lạnh, lặp lại, "Ngươi rốt cuộc tại sao nhận ra ta? Ta ngụy trang làm gì có kẽ hở?"

Trương Thuận rốt cuộc nhịn không được, chửi ầm lên, "Không kẻ hở á?! Nếu ta là ảnh, lúc nghe Chu Huy nói rút máu của ta, ảnh sẽ lập tức nói câm miệng, hoặc dứt khoát kêu ta rút 200cc, chắc chắn không nói 'một chút là được', cái kiểu không có con số chính xác như thế này, ảnh chưa bao giờ nói!"

Ương Kim Bình Thố ồ lên, lại nghe Trương Thuận nói tiếp, "Còn nữa, nếu ta hỏi câu quá ngu, ảnh sẽ không thèm trả lời, nếu ta hỏi nhóm máu khác nhau thì sao, ảnh chắc chắn sẽ kệ ta luôn, cùng lắm chỉ nói: 'Em đừng có xía vào, làm theo lời anh nói là được' — Ngươi còn kiên nhẫn giải thích Phật huyết là gì, còn có tác dụng gì nữa!"

"..." Ương Kim Bình Thố nói, "Ngươi rốt cuộc bị hắn ngược đãi tinh thần bao nhiêu lâu vậy?"

Trương Thuận kiên quyết phủ nhận, "Không phải như ngươi nói!" Nói xong hắn nắm chân Ương Kim Bình Thố đang giẫm ngực mình, vặn một cái, đây là chiêu hắn học trên TV, diễn viên chính thường dùng chiêu này để bẻ cổ chân nhân vật phản diện, đối phương sẽ ngã xuống đất kêu thảm thiết.

Có điều Trương Thuận không phải diễn viên chính, Ương Kim Bình Thố cũng chỉ không kịp đề phòng ngã xuống, đè Trương Thuận muốn ói cả ruột ra ngoài. Trong tiếng kêu thảm thiết hai người lăn xuống cầu thang, Trương Thuận vừa dùng cơ thể chặn Ương Kim Bình Thố vừa dùng sức bóp cổ hắn — Kim quang từ Phật ấn tỏa ra, đôi mắt của Ương Kim Bình Thố bị cháy đen, yếu hầu phát ra tiếng xẹt xẹt, hắn cố gắng tháo ngón tay của Trương Thuận, "Rắc" một tiếng bẻ gãy.

Trương Thuận kêu lên đau đớn, tay thả lỏng bị Ương Kim Bình Thố đè xuống, dùng dao kề lên động mạch chủ trên cổ. Đây là một hành động vô cùng điên cuồng, chỉ cần động mạch chủ ở đây vỡ, máu sẽ tuôn ra không cầm được, đừng nói là tinh luyện Phật huyết để cứu lão đại, có thể Ương Kim Bình Thố cũng bị Phật huyết đốt sạch.

May mà Trương Thuận đau nhức đầu óc mê muội, la lên một tiếng nắm lấy con dao — Trong nháy mắt chữ Vạn trong lòng bàn tay bị cắt, sau đó Ương Kim Bình Thố vô thức rút đao, càng làm Trương Thuận đau đớn rít gào, trong hỗn loạn giơ tay đè lên miệng Ương Kim Bình Thố.

Thật là vừa khéo, trong lúc giằng co, một chuyện xảy ra khiến cho ai cũng kinh ngạc. Lòng bàn tay của Trương Thuận cảm thấy có một dòng nước ấm chảy vào, tựa như có cái gì đó ẩm ướt bị Phật ấn hút vào trong lòng bàn tay, xuyên qua huyết quản, lan ra l*иg ngực, thấm ướt cả người; mà Ương Kim Bình Thố đột nhiên bất động, tay chân cứng ngắc, trong ánh mắt tràn đầy sự khϊếp sợ.

"Ngươi... lại là..."

Trong cổ họng Ương Kim Bình Thố phát ra tiếng canh cách, Trương Thuận không kịp phản ứng, lập tức rút tay về. Nhưng màn kế tiếp khiến hắn muốn phát điên, mặt của Ương Kim Bình Thố lún xuống, thân thể giống như trái bóng bị xì hơi, trong mấy giây hóa thành bộ xương khô.

Bộ xương khô phát ra tiếng kẽo kẹt, cố sức vươn bàn tay xương trắng. Trương Thuận mở mắt trừng trừng nhìn bàn tay giơ tới trước mặt mình, trước mắt tối sầm, phát ra tiếng thét chói tai tuyệt vọng khiến người ta lủng màng nhĩ, dùng cả tay lẫn chân bò đi.

Bộ xương khô giãy dụa đứng dậy, nhưng ngay sau đó xương tay, xương ngực vỡ vụn, khung xương cùng với lớp da ngã xuống, lách cách nằm im dưới đất không nhúc nhích.

Trương Thuận: "A a a a a a —! A a a a a a a —!!"

"Trương Thuận!" Đúng lúc này Sở Hà từ trên lầu chạy xuống, vượt qua bộ xương khô nằm giữa hành lang, quát, "Bị cái gì?! Im lặng!"

Trương Thuận điên cuồng đạp đá, "A a a đừng tới đây! Không phải ta làm! Đừng qua đây a a a a —-!"

Sở Hà đè cằm Trương Thuận, ép hắn ngẩng đầu, mở mắt đối phương để hắn nhìn mình.

Sở Hà bị thương nặng, không thể duy trì pháp tướng, bây giờ đang giữ hình dáng người bình thường. Sắc mặt của hắn tái nhợt, trông không có gì hấp dẫn, nhưng đôi mắt sáng ngời, trấn định, rất có thần, mang một sức mạnh có thể câu hồn bất kì ai.

Trương Thuận thở hổn hển, một lát sau con ngươi mới dần tập trung lại, vươn tay ôm lấy anh mình.

Sở Hà thuận theo để hắn ôm, đang định hỏi bị làm sao vậy, thì đột nhiên cả người chấn động.

"Anh?" Trương Thuận mở to mắt nhìn Sở Hà ngã xuống, lại càng hoảng sợ, "Anh bị sao vậy... Má?!"

Sức mạnh mênh mông lần thứ hai kéo tới khi tay hắn chạm vào Sở Hà, lần này cuộn trào mãnh liệt hơn rất nhiều, nếu như lúc nãy là dòng nước ấm như dòng suối, thì lần này giống như biển gầm. Trong giây phút đó Trương Thuận bị sức mạnh to lớn làm hoảng sợ, ngay sau đó hắn thấy anh mình nhìn mình chằm chằm, giống như có điều không nói nên lời.

"Anh?" Trương Thuận run run gọi, ánh mắt đột nhiên rơi xuống Ương Kim Bình Thố biến thành bộ xương khô nằm bên kia.

Trong chớp mắt, hàng ngàn nghi ngờ dội lên đầu hắn, hắn bỗng nhiên đẩy Sở Hà ra!

Sở Hà không nói được một lời, ngã quỵ. Chu Huy từ trên lầu phóng xuống, giơ tay ra đỡ lấy Sở Hà, vội vàng đặt tay lên mạch đập kiểm tra.

"Tôi... tôi không biết tại sao lại như vậy?" Trương Thuận lạnh người, nhìn anh của hắn rồi lại nhìn tay mình, run rẩy, "Lẽ nào tôi làm cho anh tôi... Không, không thể, sao có thể như vậy được..."

Chu Huy xoay người đấm một quyền, khiến Trương Thuận té đập mặt xuống đất!

Đầu của Trương Thuận đập xuống nền nhà, bối rối vô cùng, một lát sau mới lấy lại tinh thần trong cơn đau nhức, chỉ thấy Chu Huy bế Sở Hà, trong bóng đêm từ trên cao nhìn xuống.

"Nếu không có cậu thì tốt rồi." Hắn lạnh lùng nói, trong giọng nói không thể áp chế sự tức giận và lo lắng, "Nếu không có cậu, mọi người sẽ không gặp chuyện như hôm nay."

Trương Thuận há miệng, muốn nói nhưng không thể phát ra một chữ.

Chu Huy sờ tóc Sở Hà, xoay người bước ra ngoài.

.

Dưới tầng bốn, một cảnh vệ đang canh giữ phòng bệnh, tai nghe thấy tiếng gì đó, ngẩng đầu nhìn ra hành lang.

Hệ thống đèn đã bị hủy toàn bộ, trên hành lang chỉ có ánh đèn phát ra từ bảng cửa thoát hiểm. Dưới đất lâu lâu sẽ chấn động hai cái, không biết là chiến trường nào bị nổ.

Cảnh vệ cầm súng thật chặt, cảnh giác nhìn xung quanh.

— Một giây đó, có một bóng đen xuất hiện sau lưng hắn, nhanh như chớp bổ tay lên gáy.

Một đòn này nếu dùng đủ lực thì chắc chắn xương cổ sẽ đứt lìa, cảnh vệ chưa kịp phát ra tiếng đã ngã xuống đất. Lúc thân thể hắn tiếp đất, bóng đen liền đỡ lấy hắn kéo tới góc tường, giật súng, cả quá trình được thực hiện trong vài giây, ngay cả một âm thanh cũng không hề phát ra.

Bóng đen xoay người, nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn thấy gương mặt loang lổ máu — Rõ ràng là Vu Tĩnh Trung.

Nhan Lan Ngọc nằm bất tỉnh trong góc, ngực không phập phồng, Vu Tĩnh Trung dán tai vào ngực thiếu niên, một lát sau mới xác nhận là vẫn còn thở, dù rất yếu.

Vu Tĩnh Trung cũng không phải người có tướng mạo quá xuất sắc. Hắn để tóc húi cua rất phổ thông, gương mặt bình thường không có điểm nhấn, thân thể cao ráo mà rắn chắc, nhưng cũng không phải loại cực kì cường tráng khiến người ta nhìn thấy là sôi sục. Nếu như hắn mặc đồng phục của công nhân, thì trông cũng không khác gì công nhân nhà xưởng, nếu mặc quần áo của nhân viên vệ sinh, thì cũng chẳng có ai nghi ngờ.

Song, khi hắn chẳng nói gì, tay cầm súng đứng ở đó, các loại dũng mãnh của con trai đến từ phương Bắc, giỏi giang và tháo vác này, sẽ làm cho hắn trông rất đáng sợ, thậm chí là khiến người ta không rét mà run từ sâu dưới đáy lòng.

Vu Tĩnh Trung đứng trước cửa phòng bệnh, không buông Nhan Lan Ngọc. Hắn biết nếu hôm nay hắn có cơ hội sống sót, thì thiếu niên này cũng nhất định có thể sống; nhưng nếu hắn thất thủ, hai người đều sẽ chết, dù giấu Nhan Lan Ngọc đi thì đối phương vẫn sẽ chết.

Vu Tĩnh Trung hít một hơi, giây kế tiếp nhấc chân đá cửa phòng.

"Ầm!" một tiếng thật lớn vang lên, cửa bị đập vào tường bật ngược lại, bốn cảnh vệ trong phòng cùng nhào lên. Cùng lúc đó Vu Tĩnh Trung bóp cò, "Đùng!"- một tên ngã xuống, "Đùng!" – tên thứ hai bỏ mạng. Tên thứ ba quyết định bóp cò thật nhanh, đạn bắn trúng cửa phòng, vỏ đạn văng lên người Vu Tĩnh Trung bị hắn dùng chân phá nát cửa, giây kế tiếp tiếng súng vang lên, cảnh vệ bị trúng đạn ngay ót ngã xuống, máu trào ra ướt nửa người.

Người cuối cùng điên cuồng nổ súng, nhưng xuyên qua mưa đạn, Vu Tĩnh Trung lách mình trốn ra hành lang. Cảnh vệ không thấy mục tiêu, lập tức dừng bước chân, hết sức cẩn thận giơ súng đi tới gần cửa; nhưng ngay một giây kề sát cửa giơ súng, trên đồng hồ đặc chế, phản chiếu rõ cảnh tượng trong phòng bệnh và hình ảnh của cảnh vệ.

Giây kế tiếp Vu Tĩnh Trung nhanh như chớp xuất hiện, bóp cò.

"Đùng!" một tiếng, cảnh vệ bị trúng đạn ngay ngực, ngã xuống.

Trên hành lang tĩnh mịch, tựa như màn đấu súng vừa rồi chưa từng xảy ra, ngay cả cảnh vệ bị phun máu ồ ạt cũng không phát ra tiếng kêu gì. Vu Tĩnh Trung bước qua thi thể, đi tới trước giường bệnh, chỉ thấy lão già nằm trên giường bệnh, xung quanh là các thiết bị đắt tiền, đột nhiên mở mắt.

"Cậu..."

Ông muốn nói gì đó, nhưng cả buổi chỉ phun ra được một từ.

"Nên kết thúc thôi." Vu Tĩnh Trung nhìn ông, trong ánh mắt không hề xao động.

"Cho dù là mượn sức mạnh của thần Phật, cũng không ai chống lại được sinh lão bệnh tử. Thời đại của ông phải kết thúc rồi, để lại mong muốn cho những người còn sống đi."

Ông lão run rẩy vươn tay, tựa như ý thức được điều gì, trong cổ họng phát ra tiếng gì đó nghe không rõ. Nhưng Vu Tĩnh Trung nhìn ông, chỉ lắc đầu, vươn tay nhấn nút tắt máy điều hòa nhịp tim.

Trong nháy mắt cơ thể của ông lão co giật liên tục, ngay sau đó kiệt sức há miệng, cơ mặt co rút. Một giây đó trông ông giống như bị ai rút xương, vô cùng kinh khủng cố sức ưỡn người, rồi đột nhiên ngã xuống giường, trút hơi thở cuối cùng.

Ông mở trừng trừng hai mắt nhìn vào không trung, con ngươi tản ra, bị bao phủ một làn sương trắng.

Vu Tĩnh Trung thở dài nhắm mắt lại.

Mấy giây sau hắn mở mắt ra, sự yếu đuối và chần chờ đã biến mất không thấy tăm hơi. Hắn lấy điện thoại chụp mấy tấm hình cho ông lão, sau đó đẩy thi thể xuống sàn, ôm Nhan Lan Ngọc đặt lên giường, cấp tốc gắn máy thở.

Máy giám sát nhịp thở đặt trên đầu giường hiện lên những con số, tim đập rất yếu, huyết áp giảm xuống tới đáng sợ đã dần trở về bình thường. Vu Tĩnh Trung mệt mỏi lui ra sau mấy bước, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

"Cũng may." Hắn nói, "Cậu còn sống."

Hắn mở điện thoại, căn bản không lựa người nhận, bấm gửi tấm hình cho mấy nhóm chat.

Hắn có thể tượng tượng tấm hình này sẽ gây chấn động cỡ nào, bao nhiêu người trắng đêm chè chén, bao nhiêu người phản kích tại chỗ, bao nhiêu người đang do dự chờ người quyết định, bao nhiêu thế lực vì chuyện này mà xào xáo, rung chuyển — Nhưng hắn đều không quan tâm, hắn cũng không quan tâm giờ phút này có bao nhiêu người nghiến răng nghiến lợi mong hắn chết.

Hắn chỉ ngẩng đầu, nhìn sắc mặt tái nhợt của thiếu niên.

"Cũng may." Hắn lặp lại, "Cậu còn sống."

Vu Tĩnh Trung ngồi xuống đất, moi gói thuốc lá trong túi thi thể ra, rút một điếu đốt lên hút. Trong khói trắng bay lượn lờ, hắn vươn bàn tay run run lau khóe mắt.

Hết chương 25.