Hãy nói với hắn tôi đã chết, hỏi rằng tại sao lại thất hứa.
Có thể vì lời ám chỉ của Lý Hồ, tối hôm đó Chu Huy mơ thấy rất nhiều giấc mộng.
Người sống lâu đến cỡ này, nằm mơ sẽ thấy những chuyện mình đã từng trải, hắn cũng thấy lạ sao lại nhớ tới nhiều chuyện vừa xa xưa vừa bí ẩn như thế, hơn nữa những chuyện này, đã trải qua trăm ngàn năm tang thương nhưng tại sao lại chỉ như vừa mới xảy ra hôm qua.
Đó là khi Phượng Hoàng vừa sinh đứa con đầu lòng, thiên văn trên trời xảy ra nhiều hiện tượng kỳ dị, Càn Khôn bất ổn, nội đan trong cơ thể mẹ bị phôi thai hấp thu kịch liệt, rất nhiều người nói Phượng Hoàng lần này không thể qua khỏi.
Phượng Hoàng vì có niết bàn nên không chết, nhưng không có nghĩa là trường sinh mãi mãi. Một khi linh hồn quay về Tam thập tam thiên(1), nói là trở thành vĩnh hằng nhưng cũng chẳng khác gì cái chết là bao.
(1) Đao-lợi thiên, Trayastriṃśat-deva. Đao-lợi là dịch âm của từ Trayastriṃśat, dịch ý là tam thập tam. Deva là thiên. Đao-lợi thiên còn gọi là Tam thập tam thiên, bởi tầng trời này gồm có ba mươi ba cõi nằm trên đỉnh núi Tu-di. Đế-thích là chúa tể của ba mươi ba tầng trời này, trụ ở trung ương, trong thành Thiện kiến, bốn phía còn lại, mỗi phía có tám tầng trời (gọi là bát thành). (cre @chuavanhanh)
Chu Huy quỳ trước Kim Phật cao trăm trượng bảy ngày bảy đêm, trong tay cầm chuỗi Phật châu màu xanh, chẳng biết đã xoay đến vòng thứ bao nhiêu nghìn rồi.
"Ngươi quy y không?" Phật hỏi.
Chu Huy trầm mặc một lúc, đáp, "Không."
Bên ngoài Phật đường sấm chớp nổ vang, trời mưa tầm tã, vô số sấm sét giáng xuống như roi điện, quất từng roi thật mạnh lên mặt đất cứng rắn nơi nhân gian.
Hồ Tinh cầm cây dù giấy dầu, từ dưới chân núi quanh co khúc khuỷu đi lên, đứng trước cửa Phật đường. Trong đêm mưa hắn giống như cô hồn dã quỷ, cả thân ướt nhẹp, sắc mặt trắng bệch, buồn bã nói, "Không chịu nổi."
"..."
"Phượng Hoàng nói, nếu đã đến cuối cùng, có thể hy sinh nội đan để bảo vệ phôi thai."
"..."
Đèn dầu trong Phật đường le lói, một bên gò má của Chu Huy bị che khuất trong bóng tối, mơ hồ nhìn không rõ.
Phật hỏi lần thứ hai, "Ngươi quy y không?"
Lần này trải qua rất lâu, lâu đến mức Hồ Tinh cho là hắn đã ngủ mất, hoặc là đã hóa đá mọc rễ mất rồi, mới nghe hắn đột nhiên mở miệng, dùng giọng nói khàn khàn đáp, "Không."
Ngày thứ mười, trời đất đảo lộn, gió thổi mãnh liệt, mưa rơi xối xả, giống như địa ngục hàn băng trong truyền thuyết. Quỷ yêu nhảy múa khắp nhân gian, băng hà đổ sụp, nước biển chảy ngược, máu và lửa cháy bập bùng xen lẫn nhau.
Chu Huy run rẩy, móng tay cố gắng bấu vào Phật châu, khiến mấy viên ngọc lưu ly hằn vết trầy.
Phật hỏi lần thứ ba, "Ngươi quy y không?"
Móng tay đâm vào lòng bàn tay, máu theo vết rạn chảy vào bên trong Phật châu, dưới ánh nến phản chiếu ra ánh sáng nhàn nhạt mê ly.
"Ta..."
Hắn muốn nói ta muốn quy y, nhưng mấy từ này quá nặng, nặng tới độ uốn hắn tới cong người, gần như mỗi một khúc xương đều muốn đứt đoạn.
"Ta..."
Hắn nhắm chặt mắt, run rẩy mở miệng, lúc này đột nhiên nghe trước Phật đường vang lên tiếng người kêu, "Sinh rồi! Phượng Hoàng sinh rồi!"
"Khổng tước giáng thế, trí tuệ quang minh, công đức viên mãn, Phật pháp thông đạt!"
"Ma Ha Ma Du Lợi La Đồ, sinh nhi chào đời, như tuyết sơn Kim Dương, phong Khổng Tước minh vương!"
...
Chu Huy thả lỏng toàn thân, giống như đột nhiên được tháo bỏ gánh nặng nghìn cân, còn thở ra một hơi dài.
Nhưng giọng điệu này, thấy là sẽ không thể hít trở vào nữa.
"Nghiệp chướng! Đã quá muộn!" Giọng của Phật như tiếng sấm vang lên từ tam thập tam thiên.
"Chấp niệm không tỉnh, không thể giáo hóa, ngươi mất đi cơ hội cuối cùng!"
"Ngươi mang thêm đao trên người, lưu lạc nơi địa ngục, mãi mãi không thể luân hồi, mãi mãi phải chịu khổ chuộc tội!"
Chu Huy ngẩng đầu nhìn thấy Kim Cang trừng mắt, Phật đứng trang nghiêm, giống như lúc nào cũng có thể ập xuống cắn người. Hắn bừng tỉnh lui ra sau mấy bước thở hổn hển, toàn thân ướt sũng mồ hôi lạnh giống như vừa bị xô nước đá đổ lên đầu.
Cùng lúc đó, Hồ Tinh từ bên ngoài Phật đường chạy vào, giọng nói cao chót vót, "Chu, Chu Huy! Mau đi xem, ánh mắt của đứa trẻ mới sinh..."
Chu Huy bỗng nhiên xoay người, chỉ thấy sắc mặt của cửu vĩ hồ xám xanh, vẻ mặt ngập tràn sự sợ hãi không thể diễn tả, hắn liền hỏi, "Có chuyện gì?"
"Đứa trẻ vừa mở mắt." Hồ Tinh run rẩy, "Trong con ngươi phản chiếu... hình ảnh Phượng Hoàng đã chết."
Phật châu rơi xuống đất, dây cước đứt lìa, ngọc lưu ly đinh đang rơi đầy mặt đất.
Chu Huy mở mắt.
Bên ngoài cửa sổ không biết đã mưa từ lúc nào, bùm bùm hắt lên cửa sổ, trong không khí thoang thoảng mùi ẩm thấp.
Sở Hà vòng tay qua người hắn, hướng về phía tủ đầu giường lấy điện thoại, nhưng lấy không được lại lặng lẽ rút về.
Chu Huy cười, xoay người đè lên Sở Hà, thuận tay sờ xuống dưới, "Tôi không tin là em vẫn chưa được dạy dỗ ngoan ngoãn... Sao? Phải bị ăn bao nhiêu lần thì mới thông minh ra đây?"
Trong căn phòng tối, bầu không khí ấm áp lại tràn ngập mùi tìиɧ ɖu͙©, giữa đêm mưa lại khiến lý trí càng thêm mê man. Sở Hà phát ra tiếng rên mơ hồ, tay vô thức nắm chặt drap giường, lại bị Chu Huy luồng tay vào kéo lên ngực mình.
"Tôi chỉ muốn... gọi điện thoại..."
"Mất sóng." Chu Huy vừa cố sức mυ'ŧ môi hắn, vừa phát ra tiếng thở dốc, "Trong kết giới hai ta đều giống nhau, em cho là mình có thể ra ngoài?... Không đơn giản thế, ông đây nói cho em biết..."
Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cọ sát bốc ra hơi nóng cực độ, khiến cho người ta càng thêm sa vào. Có lúc Sở Hà nghĩ đêm đen giống như một hồ nước không thấy đáy, đủ để nhấn chìm bất kì ai, hắn kiệt sức ngẩng đầu, hít lấy không khí, lại thấy bàn tay giữ yết hầu mình bóp càng ngày càng chặt.
Khi sắp không thở được nữa, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một tia sáng không rõ ràng, rồi tựa như những khối màu sắc vỡ tung, cả người như bị điện giật, tay chân mềm nhũn, ngay cả nội tạng cũng co rút.
Hắn phát ra tiếng thở dốc mà bản thân hắn lại chẳng nghe thấy, đau đớn nhưng lại khiến người ta sôi trào.
Chu Huy cũng há miệng hô hấp, một hồi mới dần dần trở về bình thường, cúi đầu trao nụ hôn ngắn ngủi.
Sở Hà mệt mỏi vô cùng, nằm im chẳng muốn nhúc nhích. Chu Huy nằm nghiêng bên cạnh, trong bóng tối có thể thấy mồ hôi lấm tấm trên thân trần trụi, giọng nói khàn khàn lười biếng mang theo sự thỏa mãn, "Muốn gọi điện cho ai?"
"Trương Thuận."
"Em của em là đứa trẻ chưa trưởng thành à, anh hai mới qua đêm một ngày đã lo gần chết?"
Sở Hà nằm lẳng lặng không nhúc nhích, một lát sau đột nhiên hỏi, "Anh vừa nằm mơ?"
"Không có." Chu Huy lập tức phủ nhận, dừng một chút lại nói, "Hồ Tinh đã nói với em trai em là ngày mai em sẽ về. Sao, có một đêm cũng không chờ được? Tình anh em của hai người thiệt làm tôi cảm động."
"..." Sở Hà im lặng chốc lát, lại nói, "Tôi chỉ thấy lạ, nếu không có lý do gì đặc biệt, anh mang tôi vào kết giới này nấn ná cả đêm là vì cái gì? Tình thú à?"
"Tôi không thể làm mấy chuyện không có lý do à?"
"Anh không phải kiểu người đó. Những chuyện anh làm, không phải 100% thì cũng 99% là có lý do."
Chu Huy đổi một tư thế khác thoải mái hơn, nằm sấp nhìn Sở Hà, chậm rãi nói, "Vậy thì xem ra em không hiểu tôi rồi."
"..." Sở Hà nhíu mày, rồi lập tức dùng ngón tay xoa xoa mi tâm, có vẻ có một chút hoang mang không giải thích được.
Hắn như vậy khiến Chu Huy nhớ lại một chuyện rất lâu trước đây, một chuyện ngắn nhỏ nhặt ấm áp, thấy đối phương như thế lại không khỏi mỉm cười, đang muốn chọc vài câu lại bị bóng ma trong giấc mộng vừa rồi xuất hiện, tựa như trong lòng có một con ác ma, trốn đằng sau bức tranh đẹp đẽ đoàn tụ sau ngần ấy năm, rồi đột nhiên nhảy ra nở nụ cười dữ tợn với hắn.
Chu Huy trầm mặc.
"Em biết tôi giữ em ở đây cả đêm là có lý do, nhưng không nghĩ ra là lý do gì, vậy xem ra tư duy của chúng ta không giống nhau rồi." Một lát sau hắn lại nở nụ cười châm chọc, vươn tay nhéo cằm Sở Hà một cái. Động tác này thật ra vô cùng ngả ngớn và lỗ mảng, nhưng kết hợp với gương mặt siêu cấp đẹp trai của hắn, thật sự lại mang mị lực khiến người ta loạn nhịp.
"— Đừng vội em yêu à, còn cả một đêm. Chồng em chơi trò tình thú luôn chơi tới cùng, em không biết sao?"
Sở Hà nhìn hắn. Chu Huy chớp mắt mấy cái, lộ ra nụ cười xảo quyệt.
.
Cùng lúc đó, tại công trường ở khu khai hoang vùng ngoại ô.
Trương Thuận đậu chiếc Ferrari ở ven đường, miễn cưỡng bật dù leo xuống xe. Xung quanh đồng không mông quạnh bị mưa to xối xuống ào ạt, đồng bằng chập chùng phía xa, ngay cả một ngọn đèn cũng không có, tựa như ở đường chân trời đang có một con quái thú thật to lớn đang nhe nanh chờ sẵn.
Hiện trường phát hiện thi thể được hoàng tuyến rào xung quanh, hiện tại đã bị cơn mưa xối xuống làm cho đứt nát tứ bề.
Trương Thuận hít sâu một hơi, im lặng tiếp thêm sức mạnh cho mình, kéo hoàng tuyến lên cúi người chui vào.
Ban ngày đến đây thì không thấy sợ, buổi tối đứng trước công trường nhìn mấy quan tài bị đào lên hồi chiều, da gà da vịt gì cũng nổi lên hết. Trong giây phút đó Trương Thuận muốn xoay người bỏ về, nhưng nhớ lại Chu Huy nhìn thờ ơ như thế nhưng thật ra lại mang lòng dạ độc ác, cùng với lời ám chỉ và nhắc nhở của Lý Hồ, Trương nhị thiếu gia lại cắn chặt răng.
"Cái này xài làm sao?" Hắn thấp giọng lẩm bẩm, cúi đầu nhìn Phật ấn trong bàn tay mình. Hình như cô họ Lý kia ấn một cái vào đất, niệm hai câu thần chú, bên dưới sôi sùng sục y như coi phim định dạng IMAX, nhưng mà hai câu thần chú đó là gì?
"Cho dù là không vào được, nhưng nói mấy câu nước nước gì đó thì chắc vẫn được chứ nhỉ, nếu không được thì báo cảnh sát..." Trương Thuận lẩm bẩm, vừa định ấn bàn tay vào trong lớp bùn ẩm ướt thì phía xa lại lóe lên ánh đèn, ngay sau đó là một chiếc xe từ xa xuất hiện.
Có người tới? Trương Thuận giật mình, lập tức nhìn xung quanh, chần chờ nửa giây rồi chạy vào bên trong công trường, trốn vào trong đống giàn giáo.
Nhưng hắn đã đoán sai, người đến không phải cảnh sát, mà là một chiếc Jeep Cherokee. Lúc gần đến công trường thì tắt đèn xe, dừng phía trước tòa nhà thi công, ngay sau đó mở cửa xe, thấp giọng nói với nhau vài câu.
Tim Trương Thuận hẫng một nhịp — Người Nhật!
Chính là nhà đầu tư người Nhật hồi chiều thị trưởng Hoàng nhắc tới, đã mua miếng đất này!
Trễ vậy rồi còn tới đây làm gì? Lẽ nào vụ án mưu sát có liên quan đến bọn họ? Tim Trương Thuận đập như trống bỏi, nhịn không được len lén ngó ra, chỉ thấy mấy người Nhật đang cùng nhau vác một bao tải ném xuống đất, sau đó đem ra một chiếc rương bằng gỗ.
Trương Thuận nhận ra đó là gì, hai chân bất giác mềm nhũn!
— Đó là quan tài!
Một thiếu niên áo bào trắng bước xuống xe, sắc mặt và bước đi đều rất cứng nhắc, đi tới trước bao tải và chiếc quan tài. Sau khi nhìn rõ, Trương Thuận thiếu chút nữa xón ra quần, thiếu niên kia đột nhiên bị chỉa súng vào đầu, mà người cầm súng là một người đàn ông trung niên mặc vest, những người khác đều vây thành vòng tròn đứng nhìn.
Đây là hiện trường gϊếŧ người? Cái ** má mình chứng kiến quá trình gϊếŧ người luôn hả?!
Trương Thuận run rẩy, đang suy nghĩ bây giờ thừa dịp không ai chú ý lén bỏ chạy hay là ngã xuống đất giả vờ bất tỉnh, cái nào xác suất thành công cao hơn, thì lại nghe người đàn ông mặc vest lên tiếng, lần này nói tiếng Trung, "Bây giờ làm ngay đi, đừng để tao phải ra tay!"
Thiếu niên run rẩy, một lúc lâu mới khàn giọng nói, "Nhưng tôi không muốn gϊếŧ người nữa, ông gϊếŧ tôi đi."
Nói xong chữ cuối cùng, hắn đột nhiên trở nên rất bình tĩnh, đứng yên ở đó nhắm mắt.
Người đàn ông mặc vest có vẻ không nghĩ thiếu niên sẽ nói như vậy, hơi sửng sốt sau đó giận dữ, dùng súng đánh thiếu niên ngã xuống, rồi hung hăng đấm đá.
Thiếu niên đau tới cuộn người lại, nhưng cắn chặt răng không mở miệng, chỉ phát ra một tiếng kêu đau ngắn ngủi. Người mặc áo vest hung hăng đá thêm vài cái, thật sự không có cách, đành phải tức giận nói, "Mày tưởng là chỉ có mày mới làm được à, Nhan Lan Ngọc? Mấy đứa tụi mày, mở cái túi này ra cho tao!"
Hai thuộc hạ bên cạnh lập tức mở bao tải ra, Trương Thuận nhìn thấy bên trong là một người.
Người nọ chắc đã bất tỉnh, ồn ào như vậy mà cũng không bị đánh thức. Người đàn ông mặc vest xì một tiếng khinh miệt, cầm súng đi tới trước mặt người nọ.
Thiếu niên tên là Nhan Lan Ngọc nằm sấp dưới đất, biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, lắc đầu thở dốc nặng nề.
Trương Thuận không phản ứng kịp, có lẽ chàng công tử bột này luôn được bảo bọc chưa từng nghĩ trên thế giới sẽ xảy ra chuyện tàn nhẫn như thế. Hắn vô thức mở to mắt, nhìn người đàn ông mặc vest giơ súng lên, gắn thêm ống hãm thanh, bắn một cái.
Người nằm trong bao tải xịt máu, ngẹo đầu bất động.
Gϊếŧ, gϊếŧ người!
Trương Thuận giống như bị điện giật, hoảng sợ lùi ra sau, ầm một tiếng! Đυ.ng trúng giàn giáo sau lưng.
Trong nháy mắt đó Trương Thuận cảm thấy máu trong người mình như đông cứng lại, mấy người đứng cách đó không xa lập tức xoay đầu nhìn, quát lớn, "Ai đó?!"
Trương Thuận cứng người nửa giây, sau đó xoay đầu bỏ chạy!
Sự thật chứng minh, chàng công tử bột dù cho tức nước vỡ bờ thì cũng không chạy nhanh như chó được huấn luyện, hắn vừa xông ra thì đã bị bắt, ném xuống đất vô cùng mạnh bạo, đánh tới mức khiến hắn gào khóc thảm thiết. Cơn đau khiến hắn dần cạn kiệt năng lượng, không thể gào khóc nữa, chỉ có thể giữa những đòn đánh vào mặt vào người, phát ra tiếng kêu xin tha đứt ngãng.
Trong mấy giây này, hắn cho là mình sẽ bị đánh tới chết — Cho tới bây giờ hắn chưa từng bị người ta đánh đến mức kinh khủng và tuyệt vọng như vậy, bởi vậy hắn nghĩ mình còn chẳng bằng thiếu niên Nhan Lan Ngọc kia, ít nhất người ta cũng không cầu xin tha thứ.
"Được rồi!" Đột nhiên có một người quát lên cắt ngang.
Những nắm đấm dừng lại, Trương Thuận chật vật thở hổn hển hồi lâu, trong cơn đau thấu xương, dây thần kinh dần có cảm giác lại. Hắn nhìn thấy người đàn ông mặc vest đứng trước mặt, gương mặt lo lắng, thiếu niên cách đó không xa quát lớn, "Đừng gϊếŧ hắn, tôi giúp các người làm thất tiếu thi!"
Trương Thuận nhìn chằm chằm cây súng, cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân thể cứng đờ, ngay cả những suy nghĩ "Thì ra mạng mình yểu vậy", "Mười tám năm sau lại làm một hảo hán" lẫn "Anh hai, có phải chúng ta sắp gặp nhau dưới suối vàng không" cũng không thể nhớ ra.
"Trói nó lại." Trương Thuận nghĩ đã trải qua một thế kỷ rồi, nhưng thực tế chỉ mới vài giây, mới nghe giọng người đàn ông mặc vest nói, "Đem qua đây, lỡ như không thành công thì lấy tên này ra làm phương án phụ."
Mấy tên thuộc hạ lập tức lấy dây ra trói Trương Thuận lại, xách hắn tới trước mặt người đàn ông mặc vest. Thiếu niên bò dậy, nửa quỳ bên cạnh thi thể, nhìn chằm chằm Trương Thuận hỏi, "Anh là ai, tại sao lại ở đây?"
Trương Thuận không kiểm soát được chính mình, run lên, chính hắn cũng biết rất mất mặt, nhưng thật sự là không ngừng được, hắn tuyệt vọng nghĩ mình đúng là không làm nên chuyện, vào lúc mấu chốt cũng không bằng anh hai, lạnh lùng bình tĩnh, chẳng ra dáng đàn ông gì cả.
"Tôi... tôi đi ngang qua, tôi chẳng dính dáng gì cả, mấy người đừng gϊếŧ tôi..."
Nhan Lan Ngọc nở nụ cười ngắn ngủi, vẻ mặt vô cùng buồn bã, "Anh tốt nhất là nên nhắm mắt lại."
Nhắm mắt? Tại sao? Các người muốn biến tôi thành thi thể thứ tám? ** má mình cũng sẽ nằm trong quan tài cười giống như mấy người kia?... Trong đầu Trương Thuận tuôn ra một ngàn suy nghĩ, lại nghe thiếu niên nói, "Quá trình tiếp theo có hơi buồn nôn, tôi phải móc toàn bộ nội tạng trong người thi thể này ra, rồi làm thêm vài cách khiến hắn cười... Anh nên nhắm mắt thì tốt hơn."
Trương Thuận há hốc nhìn đối phương, ý thức thiếu niên không hề nói đùa, lập tức xoay người đi nhắm chặt mắt lại.
Phía sau vang lên tiếng xì xào, ngay sau đó xộc mùi máu, có thứ gì đó ẩm ướt rơi xuống đất, khi nhận ra đó là gì Trương Thuận lập tức nổi da gà.
Chính hắn chưa nhận ra nhưng chân đã run tới đứng không vững, mấy người Nhật phát ra tiếng cười chế nhạo.
"Được rồi." Không biết qua bao lâu, Nhan Lan Ngọc cất tiếng khàn khàn, "Bỏ hắn vào đi."
Mấy người tiến tới vác xác lên bỏ vào trong quan tài.
Trương Thuận dùng toàn bộ dũng khí mới dám hé mắt ra nhìn — hắn nghĩ nếu hôm nay mình không chết, nhất định phải nhớ cho rõ những người này có dáng dấp thế nào, sau này tới ngày tết sẽ đốt mấy chiếc Iphone, đồ tốt tốt xíu xuống làm quà cho vị anh em này. Ai ngờ vừa mở mắt đã bị dọa sợ, thi thể kia bị lột sạch sẽ, khóe miệng kéo tới mang tai, bị ép ngồi xếp bằng, một tay cầm dao cắm vào ngực mình, tay còn lại nâng lên, ngón trỏ chỉ thẳng về phía trước.
Trương Thuận quả thật sợ gần chết, mấy người Nhật chẳng hề kiêng kỵ, bỏ thi thể vào trong quan tài, đậy nắp lại, rồi lấy công cụ đặc biệt bắt đầu đào hố.
Bọn họ đào rất nhanh cũng rất dùng sức, may là không kêu Trương Thuận cùng đào — Trương nhị thiếu gia nghĩ chắc họ thấy mình vướng víu, chứ không phải đã từng học công ước Geneva, không được để tù binh làm cu li. Bọn họ mau chóng đào một chiếc hố hình chữ nhật, nâng quan tài bỏ vào trong.
Nhan Lan Ngọc ngồi dưới đất thở dài, nói với Trương Thuận, "Lùi ra sau."
Trương Thuận vội vàng lùi lại mấy bước, nhìn thấy thiếu niên móc từ trong cổ ra một thứ, hình như là mặt dây chuyền màu xám trắng sắc nhọn. Hắn dùng đầu nhọn của mặt dây chuyền cắt ngón giữa, dùng máu chảy ra vẽ phù chú, vừa vẽ vừa lẩm bẩm trong miệng.
Tất cả đều lui ra sau, người đàn ông mặc vest lại bước tới chỉa súng vào đầu hắn.
"Cần thiết à, Aida sư thúc?" Nhan Lan Ngọc cũng chẳng xoay đầu lại, hơi đùa cợt hỏi.
Đối phương lạnh lùng nói, "Mày xảo quyệt giống như cáo, ai biết mày có cố ý tính sai hay không, khiến cho tụi tao đều phải chôn thân ở đây?"
Nhan Lan Ngọc có vẻ khinh khỉnh chẳng muốn trả lời, nhưng theo góc độ của Trương Thuận, có thể dùng dư quang nhìn thấy hắn thừa dịp không ai nhận ra xóa đi một đoạn phù chú, một lần nữa vẽ lại.
Phù chú càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày, vùng hoang vu cũng dần tối hơn. Trương Thuận trong trạng thái căng thẳng càng thêm nhạy cảm, hắn mau chóng phát hiện mưa đã tạnh, gió lại càng ngày càng lớn, mây đen kéo tới giống như vũng bùn che mất ánh trăng, cả khu đồng hoang tối đen như mực, thậm chí ngay cả mấy cái đèn pin cùng bật vẫn thấy mờ mờ không rõ.
Nhan Lan Ngọc vẫn cúi đầu vẽ. Hắn và Aida cùng bị ánh sáng xanh rọi lên mặt, trông qua kinh khủng vô cùng.
Trương Thuận rùng mình, ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương từ bốn phương tám hướng kéo tới.
Người Nhật phát ra tiếng xì xào nhỏ, ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy gì cả. Trong bóng đêm phảng phất vô số âm hồn mang tiếng khóc từ xa kéo tới, bay phất phơ trên đầu bọn họ, thậm chí còn ghé vào bên tai họ gào thét thảm thiết.
Bầu không khí quỷ dị này rất giống như trong phim kinh dị Hollywood, mấy người Nhật cầm đèn pin theo, ánh sáng đã chuyển sang màu xanh, chân họ run lẩy bẩy — Chỉ có Trương Thuận đứng bên cạnh, sợ hãi tới mức lại trở nên bình tĩnh cam chịu, nghĩ thầm hồn ma thì có gì mà sợ, nhà ông đây còn gặp một con ngay đầu giường, đυ.ng phải một người là ma tôn, mấy tên quỷ ngoại xâm Nhật Bản này, có mấy con ma cũng sợ nữa?
"Sao lại như vậy?!" Aida không để ý tới con ma ghé vào tai ông thổi hơi lạnh, lớn tiếng hỏi Nhan Lan Ngọc, "Mày đã giở trò gì?!"
"Cái này bình thường thôi." Nhan Lan Ngọc vừa vẽ vừa thờ ơ đáp, "Thất tiếu thi kéo tới vô số cô hồn dã quỷ, mà nhiều hồn ma kéo tới sẽ khiến địa sinh thai vì đau đớn mà trở nên co giật kịch liệt, làm cho mạch đất sụp đổ..."
Lời còn chưa dứt đột nhiên có tiếng ầm vang lên, mọi người cảm thấy mặt đất dưới chân chấn động.
"Là địa sinh thai!" Aida thất thanh, ngay sau đó mừng như điên, "Là địa sinh thai!"
Nhan Lan Ngọc không để ý tới ông, phù chú tiêu hao quá nhiều năng lượng của hắn, hắn lại dùng mặt dây chuyền kia rạch ngón tay, dùng máu vẽ mấy nét cuối cùng, đột nhiên đứng bật dậy lùi lại.
Ngay sau đó có một cơn động đất thật mạnh, xảy ra trận nổ vang!
Mọi người ngã xuống trong tiếng kêu hô, Trương Thuận bất ngờ không kịp đề phòng, ngã đập mặt xuống, phun ra nửa chiếc răng cửa dính máu. Hắn đứng dậy còn chưa kịp chửi mẹ nó, đã thấy cái hố dưới chân nổ tung tóe, trong vết rạn đáng sợ có tiếng xèo xèo vang lên, mấy giây sau tạo thành một cái hố to sâu không đáy, đồng thời có vô số vết rạn càng ngày càng lan trên mặt đất.
Trong cái hố lộ ra một góc quan tài vừa chôn, đột nhiên run run, ngay sau đó có một luồng năng lượng tung lên — Trương Thuận theo bản năng biết đó là gì — quan tài chôn dưới bùn đất lung lay, sau đó vụt một tiếng, bị thứ bên dưới hút vào!
Trương Thuận nổi da gà, nhân cơ hội bỏ chạy, ngay sau đó nghe tiếng Aida gầm lên giận dữ, "Bắt nó lại, để nó là người đầu tiên xuống dưới!"
Mấy người Nhật nhào tới trong nháy mắt chặn hắn lại. Trương Thuận liều mạng giãy dụa nhưng không thoát được, bị kéo tới trước cái hố, tay thì trói chặt, hắn không khỏi la lên hốt hoảng, "Không xuống! Ở dưới đó có cái gì! Quan tài, quan tài bị lôi xuống rồi!"
Aida lộ ra nụ cười giễu cợt, ra lệnh, "Nhìn xuống dưới xem sâu cỡ nào."
Mấy người Nhật cột một cục gạch vào sợi dây, ném xuống hố, bởi vì vẫn còn dư chấn động đất, miệng hố cực kì dốc, bọn họ thả dây xuống cho tới khi cục gạch chạm đất, rồi rút dây lên đo đạc, cái hố sâu hơn 20m.
Aida chỉ chỉ Trương Thuận, "Mày xuống trước đi."
Hơn 20m! Tuột khỏi sợi dây là ngã chết đó! Càng không bàn tới ở dưới đó có con quỷ gì! Trương Thuận liều mạng lắc đầu kêu to, "Không! Tôi không xuống đó! Nếu tôi chết tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người! Muốn tiền thì tôi có thể cho, bao nhiêu cũng được!"
"Tiền." Aida cười nhạo, "Đối với tụi tao, tiền là thứ không có giá trị. Đưa nó xuống dưới!"
Mấy người thuộc hạ lập tức kéo Trương Thuận tới cái hố, Trương nhị thiếu gia giãy dụa kêu thảm thiết, giữa lúc hỗn loạn, hắn lại bị đánh vài cái vào người. Tuy rằng mấy người này đều là vệ sĩ được huấn luyện nghiêm túc, nhưng Trương Thuận lúc này đang rất liều mạng, một lúc sau vẫn chưa bị đẩy xuống dưới, kết quả Aida đợi lâu quá thấy phiền, rút súng quát, "Mày không xuống thì đừng ép tao biến mày thành thi thể bỏ xuống đó!"
Trương Thuận sợ tới hét to, chân nhũn ra, bị mấy tên thuộc hạ kéo đi xém nữa té xuống hố.
"Thả hắn ra." Vừa lúc đó, Nhan Lan Ngọc đứng dậy bước tới, đè mấy người thuộc hạ đang giữ Trương Thuận, dùng giọng điệu lạnh lùng, không lùi bước nói, "Tôi là người đầu tiên xuống dưới."
Mấy người họ hơi chần chờ, đều nhìn Aida chờ ý kiến. Sắc mặt Aida khá kì lạ, quan sát Nhan Lan Ngọc từ trên xuống, mới chậm rãi nói, "Mày quả nhiên vẫn mang lòng dạ đàn bà. Cũng được, dù sao thì trước sau cũng phải xuống, đi xuống sớm một chút để dò đường cũng tốt."
Nhan Lan Ngọc cười lạnh không đáp. Hắn cởϊ áσ bào trắng, bên trong ăn mặc rất gọn gàng, thiếu niên mang vóc dáng gầy gò nhưng mạnh mẽ. Một thuộc hạ cột dây vào hông Nhan Lan Ngọc, hắn bước tới gần hố, trước khi đi nói với Trương Thuận, "Anh đi phía sau tôi, đừng sợ."
Hắn trông rất nhỏ, chừng mười tám tuổi, có thể nhỏ hơn cỡ mười sáu. Những đứa trẻ cỡ tuổi này đều đang học trung học, không có mang vẻ tang thương trong ánh mắt lẫn nét trưởng thành như Nhan Lan Ngọc.
Trong giây phút đó có một cảm giác không rõ ràng đánh vào l*иg ngực Trương Thuận, hắn đột nhiên nghĩ từ đó tới giờ lúc nào cũng như thế này, mỗi khi hắn gặp nguy hiểm, phía sau hắn luôn có người che chở — Sở Hà, Chu Huy, thậm chí là người phụ nữ tên Lý Hồ kia, bây giờ lại là một đứa trẻ mười mấy tuổi...
Hắn luôn luôn nhận được sự bảo vệ, hắn luôn luôn mở to mắt nhìn họ bị thương ngay trước mặt mình.
Trương Thuận há miệng, lại chẳng phát ra âm thanh, một lát sau mới nặng nề gật đầu.
Nhan Lan Ngọc cũng không xoay đầu, nhảy xuống, Trương Thuận bị một người đẩy từ phía sau, lảo đảo leo vào chiếc hố. Lúc leo xuống hắn bị va trán vào vách đá, còn chưa cảm nhận được cơn đau thì cơ thể đột nhiên mất trọng lực, thở hồng hộc, hắn bị ngã văng đi ít nhất 3m.
Rầm một tiếng nặng nề ngã lên một mỏm đá nhô ra, đau tới nhe răng, chỉ nghe Aida phía trên hỏi, "Phía dưới thế nào?"
Nhan Lan Ngọc ở trước mặt Trương Thuận, không xoay đầu lại, nói, "Thả thêm dây xuống đi!"
Ngay sau đó hắn làm động tác "Xuỵt", rút ra con dao nhét vào lòng Trương Thuận.
"Cậu..."
Nhan Lan Ngọc cắt đứt dây trói cho Trương Thuận, làm rất nhanh cũng rất nhẹ, tiếng Trung lưu loát không giống là người Nhật, "Nghe đây, lát nữa tôi sẽ dẫn mấy người này tới ngõ cụt, nếu anh bắt được cơ hội thì chạy cho nhanh vào."
"Còn cậu thì sao?"
Thiếu niên lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, "Tôi phải gϊếŧ tất cả bọn họ."
Một giây đó Trương Thuận không biết phải nói gì, một câu ngắn ngủi này lại tạo thành áp lực nặng nề lên hắn. Một lát sau, hắn nuốt nước miếng, kiên định nói, "Tôi ở lại giúp cậu!"
Nhan Lan Ngọc cười lắc đầu, chỉ vào mặt dây chuyền sắc nhọn trên ngực mình, "Nếu như anh có cơ hội, chờ tôi chết rồi, lấy mặt dây này đi, nó có thể bảo vệ cho anh, giúp anh rời khỏi cái hang này. Sau khi rời khỏi đây, xin nói tin này với Chu Huy, người đi cùng anh ban sáng kia, nhờ hắn chuyển tin về một người họ Vu của bộ an ninh quốc gia, mảnh đất này chính là thứ mà bọn họ đang tìm kiếm."
Hang động vô cùng tối, nhưng Trương Thuận cảm giác thiếu niên đang rơi nước mắt, mặc dù hắn không nghe ra bất kì giọng điệu nào bất thường.
"Tôi không thể chạy trốn một mình." Trương Thuận thở hồng hộc, gian nan bác bỏ, "Cậu còn nhỏ như vậy, tôi không thể bỏ đi như thế. Người họ Vu kia là ai? Người đó có thể tới cứu cậu không? Cậu đi với tôi, chúng ta..."
Nhan Lan Ngọc nói, "Đó là người đã được tôi cứu hai năm trước, tôi đã bỏ qua cơ hội được tự do để cứu hắn, hắn đồng ý hai năm sau sẽ quay lại cứu tôi, nhưng hắn thất hứa."
Thiếu niên dừng một lát, thấp giọng nói, "Nói với hắn, Nhan Lan Ngọc đã chết, đây là vật cuối cùng tôi để lại cho hắn."
Hết chương 11.