Liên hệ với phản ứng vừa rồi của dì Mạc, Long Kình Thiên cuối cùng cũng hiểu rõ cô gái này đang nghĩ gì.
Nhìn đôi mắt linh động của cô, miệng Long Kình Thiên không biết nên mở miệng nói ra chân tướng thế nào.
Kỳ thực cũng không có xảy ra chuyện lớn gì, chẳng qua Long Kình Thiên biết được nguyên nhân tranh cãi của Mạc Cửu và Mạc Gia Di, dùng chút thủ đoạn giúp đỡ Mạc Cửu tìm lại chân tướng, khiến Mạc Gia Di thấy rõ bộ mặt thật của thím Lý mà thôi.
Đôi mắt sâu thẳm hơi ngưng lại, ẩn chứa ý cười, Long Kình Thiên vươn tay giúp cô đắp kín chăn, giọng nói lạnh băng phun ra mấy chữ: "Đừng có đoán mò."
"Thực ra tôi rất kiên cường, thực sự. Nói cho tôi biết đi, tôi còn sống được mấy ngày nữa?"
Ít nhất phải cho cô thời gian để chuẩn bị hậu sự dần dần chứ!
Tuy rằng cô đúng thật là chẳng có lấy mấy người bạn đáng giá để từ biệt, nhưng những năm gần đây, mỗi ngày ngoại việc đến trường ra thì là đi kiếm tiền, vẫn chưa từng được hưởng thụ cuộc sống đâu!
Long Kình Thiên nghĩ, trí tưởng tượng của cô gái trước mặt này đúng là quá phong phú đi!
Vừa định giải thích một chút thì đột nhiên nghe được giọng nói mừng rỡ của Giang Ly và Mạc Gia Di: "Cô Tưởng, sao cô lại tới đây?"
"Dì Mạc, cháu đi cùng ba đến kiểm tra sức khỏe. Nghe nói anh Thiên đang ở đây, cho nên cố ý đến xem một chút, nhà mình có ai không khỏe sao?" Giọng nói dịu dàng phóng khoáng lộ ra ý vị chín chắn.
Khác với con gái rượu Giang Ly điềm đạm đáng yêu, người này vừa nghe giọng đã biết là một người phụ nữ kiêu ngạo chín chắn.
Nhưng mà, anh Thiên?
Cách xưng hô này cũng quá thân thiết, quá nhiệt tình rồi!
Tâm trạng có chút không vui, trong mắt Mạc Cửu bắn ra một tia địch ý.
Mạc Gia Di vội vàng giải thích: "Ở bên trong đấy! Là Tiểu Cửu nhà chúng tôi bị sốt, không có chuyện gì lớn."
Két một tiếng, cửa bị đẩy ra.
"Anh Thiên!" Theo tiếng kêu hưng phấn của người phụ nữ truyền đến, Mạc Cửu liếc mắt nhìn thấy đối phương.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài đến đầu gối duyên dáng được khảm đá quý, đôi chân trắng nõn thon dài lộ ra ngoài, vòng eo thon thả chuyển động theo từng bước chân, có thể thấy rõ được sự uyển chuyển.
Cô ta chỉ đứng ở cửa đã tạo thành một khung cảnh lịch sự tao nhã rồi.
Tưởng Dĩ Thuần, gia cảnh giàu có, tướng mạo xinh đẹp đoan trang, là đối tượng ái mộ của những chàng trai nhà giàu ở thủ đô. Hàng ngàn người đàn ông đổ gục dưới gấu váy của cô ta, nhưng cô ta từ chối qua lại với bất cứ kẻ nào.
Người trong giới thượng lưu đều biết, Tưởng Dĩ Thuần cô ta, thích Long Kình Thiên.
Mạc Cửu nhìn cử chỉ ưu nhã của đối phương, lại cúi đầu nhìn đồng phục bệnh nhân trên người mình, đột nhiên cảm thấy thấy ở trước mặt đối phương, mình chính là một đứa con gái thấp kém.
Trong lòng không hiểu sao lại căng thẳng, cô giãy giụa từ trên giường ngồi dậy, khoác lấy cánh tay Long Kình Thiên, công khai quyền lợi chiếm hữu, nói: "Anh, cô ta là ai vậy?"
Câu hỏi không hề lễ phép, tràn đầy địch ý khiến Tưởng Dĩ Thuần thoáng sửng sốt rồi lại phục hồi tinh thần.
Nghĩ đến ông cụ Long cố gắng tác thành nhà họ Long và nhà họ Mạc, Tưởng Dĩ Thuần khiết ưu nhã cười, mang theo sự quý phải, thong thả bước tới: "Chào em gái, chị là Tưởng Dĩ Thuần, là bạn của anh trai em."
Trong lời nói nhấn mạnh hai chữ anh trai, mơ hồ nhắc nhở quan hệ giữa Long Kình Thiên và Mạc Cửu.
"Tôi không phải họ Long."
Nếu như Tưởng Dĩ Thuần nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của mình, Mạc Cửu vốn từng lăn lộn trên đường phố cũng lập tức không khách sáo trả lại một câu.
"Cô Tưởng, thật ngại quá, con gái tính tình không tốt, cô đừng để ý đến nó." Mạc Gia Di đúng lúc đi tới, khách sáo mở miệng, liếc mắt nhìn Mạc Cửu, ý bảo cô đừng có nói lung tung.
Tưởng Dĩ Thuần cười hiền hòa: "Dì Mạc, không có việc gì."
Biết tính tình Long Kình Thiên lạnh nhạt, Mạc Gia Di và Giang Ly ở lại trong phòng, tán gẫu mấy câu với Tưởng Dĩ Thuần.
Trò chuyện một lát, Tưởng Dĩ Thuần lấy một đĩa táo từ bên cạnh ra, thuần thục gọt vỏ đưa cho Long Kình Thiên: "Anh Thiên, ăn táo đi, nhìn môi anh đều khô cả rồi."