Đôi mắt lạnh lùng ngưng lại, Long Kình Thiên đi đến bên cửa sổ, roẹt một tiếng kéo rèm cửa ra.
Ánh sáng chói mắt bên ngoài chiếu vào trong phòng.
Nhìn cô gái trên giường nhỏ đang mơ màng híp mắt, lúc ngẩng đầu lên dùng ngón tay che đi ánh sáng lóa mắt. Trái tim Long Kình Thiên rốt cuộc cũng buông lỏng.
Anh lập tức liền cảm thấy buồn cười. Anh chấp hành bao nhiêu nhiệm vụ, có nhiệm vụ hiểm ác đáng sợ đến mức nào mà anh chưa từng gặp đâu. Vốn nghĩ rằng đời này anh sẽ không biết cảm giác căng thẳng là như thế nào.
Nhưng vừa rồi, anh bất giác lại cảm thấy khẩn trương.
Tâm trạng thoáng thả lỏng, Long Kình Thiên lúc này mới phát hiện ra điều không bình thường.
Cô gái trên giường nhỏ chỉ mặc một chiếc váy ngủ, tư thế ngủ bất nhã, co ro không hề đắp chăn, chiếc váy cuộn lên đến tận hông, lộ ra qυầи ɭóŧ nhỏ màu hồng nhạt.
Hai chân cô gái trắng nõn như gốm sứ, dưới ánh nắng mặt trời như phát ra ánh sáng, xuyên thấu qua váy ngủ, có thể thấy được hai quả anh đào màu hồng nhạt phía trước.
Cổ họng căng thẳng, Long Kình Thiên cầm lấy chăn ném lên người cô gái, ngay cả chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại để ý như vậy.
Mạc Cửu rốt cuộc cũng thích ứng với ánh sáng chết tiệt kia, nhưng khi thấy người trước mặt thì không tự chủ bĩu môi, lầm bầm một câu: "Ơ, sao anh lại chạy vào trong giấc mơ của tôi?"
Nhìn dáng vẻ mơ hồ đã quên sạch chuyện tối qua của cô, Long Kình Thiên cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Mạc Cửu lại nhắm hai mắt lại, vẫn duy trì tư thế như cũ: "Tôi phải ngủ tiếp một lúc, anh vất vả lắm mới đến một lần."
Nói xong liền ngốc nghếch nở nụ cười.
Long Kình Thiên chỉ cảm thấy cơ thể hơi cứng lại. Anh có thể cảm giác được cô gái không muốn rời xa mình, cũng có thể cảm giác được sự không muốn rời xa này đã vượt qua tình anh em.
Là người lớn hơn cô sáu tuổi, anh rất hiểu tâm tư kia của cô.
Nhưng mà, cô là em gái anh.
Cô không hiểu chuyện thì anh phải biết rõ chừng mực.
Tuy rằng cô từng nói cho anh biết lời đồn đại kia là giả, nhưng tận mắt nhìn thấy, chính tai cũng nghe được.....
Biết rõ lúc này nên xoay người rời đi, nhưng Long Kình Thiên như ma xui quỷ khiến đi đến ngồi xổm trước đầu giường. Anh muốn vươn tay đắp kín chăn cho cô, nhưng khi cánh tay đυ.ng vào người cô liền bị bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô nắm thật chặt.
Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt gian xảo của cô gái, Long Kình Thiên sửng sốt.
Vừa ngây người, lãnh địa đã bị cô gái chiếm giữ.
Cô gái ngẩng đầu, đôi môi đỏ mọng nặng nề dán lên bờ môi anh, cái lưỡi nhỏ đảo qua trong miệng anh liếʍ mυ'ŧ. Việc bất ngờ xảy ra khiến Long Kình Thiên ngây người.
Hơi thở nóng rực khiến một người luôn luôn trấn định như anh cũng cảm thấy đầu óc mơ hồ.
Cô gái hôn lung tung chẳng có kỹ thuật gì, không hề có kinh nghiệm nhưng lại khiến người đàn ông có loại du͙© vọиɠ chinh phục.
Chẳng qua chỉ mới một chút, người đàn ông đã cảm giác được cơ thể mình có thay đổi.
Chết tiệt!
Có lẽ do trời sáng quá mông lung.
Có lẽ là do cô gái lúc này quá mê người.
Có lẽ người đàn ông như anh quá cần một người phụ nữ.
Hai mươi mấy năm anh không hề có hứng thú với phụ nữ, nhưng cô gái nhỏ này lại dùng cách đơn giản nhẹ nhàng trêu chọc anh!
Bàn tay to đè lại gáy cô gái, người đàn ông ý thức mê loạn cũng không khống chế được du͙© vọиɠ cơ thể, làm nụ hôn này trở nên sâu hơn.
Tiếng phát ra giữa môi lưỡi hai người vang lên trong căn phòng chật hẹp.
Bầu không khí trở nên nóng rực, nụ hôn của Long Kình Thiên không dịu dàng như Mạc Cửu mà mang theo cảm giác bá đạo hủy thiên diệt địa. Giờ khắc này, tâm trạng muộn phiền suốt một tháng qua đột nhiên hóa thành thú tính, gặm nhấm tất cả của cô gái.
Anh khóa chặt gáy cô, tựa như hận không thể nuốt luôn cô gái vào miệng.
Có lẽ là bị hôn đau, hoặc có lẽ là do bị Long Kình Thiên đột nhiên nổi giận dọa sợ, Mạc Cửu ưm một tiếng.
Một tiếng này khiến Long Kình Thiên bỗng nhiên phục hồi tinh thần!