"Đứa nhỏ này, chẳng qua dì chỉ dạy dỗ nó vài câu, nó liền đi lên lầu, nhưng đến giờ ăn cơm không thấy xuống dưới. Dì đi lên lầu xem lại phát hiện ra không thấy nó đâu! Kình Thiên, dì đã gọi điện thoại cho thím Lý, Tiểu Cửu cũng không quay về biệt thự. Thím Lý nói đứa bé Tiểu Cửu này khá bướng bỉnh, đã thuê phòng trọ bên ngoài. Đã muộn thế này rồi, một đứa con gái như nó ở bên ngoài....."
Mạc Gia Di cằn nhằn liên miên, Long Kình Thiên rốt cuộc cũng nghe rõ, anh lập tức híp mắt.
Buổi chiều lúc Mạc Cửu gọi điện thoại cho anh, anh đã cảm thấy cô có gì đó không đúng lắm. Nhưng đứa trẻ này bình thường vẫn quen miệng trêu chọc người khác, anh chưa từng để trong lòng những lời nói năng đưa đẩy của cô. Cho đến lúc này, anh rốt cuộc mới nhận ra được sự nặng nề trong giọng điệu giả vờ thoải mái của Mạc Cửu.
"Kình Thiên, cháu còn nghe chứ?" Bên kia điện thoại, Mạc Gia Di chợt gọi một tiếng, gọi Long Kình Thiên đang thất thần tỉnh lại.
"Vâng, cháu biết rồi. Dì Mạc, dì yên tâm, cháu sẽ đi tìm cô ấy."
Dứt lời, anh liền cúp điện thoại.
Đối phương cúp điện thoại, Mạc Gia Di liền nhìn điện thoại di động đờ ra. Bình thường Long Kình Thiên bề bộn nhiều việc, bà ta chẳng qua chỉ muốn biết địa chỉ sau đó sai người đi tìm, nhưng không ngờ lại nhận được đáp án này.
.......
Trong phòng trọ cũ nát ở ngoại ô phía đông.
Hôm nay Mạc Cửu hãnh diện trở về, phản ứng đầu tiên đó là vọt tới chỗ chủ nhà cho thuê, đặt nửa năm tiền thuê nhà lên bàn trà cho chủ trọ.
Hừ hừ, tuy rằng nhìn biểu cảm kinh ngạc của chủ nhà trọ, Mạc Cửu cảm thấy rất thoải mái, thế nhưng nhìn sáu nghìn ông Mao, nói không đau lòng là không thể nào!
Tiếp đó, bạn học Mạc Cửu hùng dũng oai vệ dương dương tự đắc, trở lại chỗ thuê trọ của mình trong sự cung kính tiễn khách của chủ nhà trọ.
Căn phòng trọ hai phòng ngủ một phòng khách tối lờ mờ, đồ dùng trong nhà cũ nát. Cô chui vào trong phòng của mình, chậm rãi nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Hết giận rồi, ý nghĩ cũng chậm rãi quay lại.
Kỳ thực những năm gần đây, Mạc Cửu luôn một mực nghĩ rằng, rốt cuộc nguyên nhân nào đã khiến bảo mẫu to gan như vậy, mặc kệ cô chủ nhỏ của mình, để cô tự sinh tự diệt?
Mà hôm nay thím Lý lại sớm có chuẩn bị từ trước, đánh cho cô một kích không kịp trở tay.
Điều này khiến Mạc Cửu nhận ra, thím Lý bị người khác sai bảo!
Về phần người sai bảo thím Lý.... ngoài độc liên hoa Giang Ly(*) kia ra thì còn có thể là ai?!
(*) Cách Mạc Cửu gọi Giang Ly, ý ám chỉ cô ta là một người xinh đẹp nhưng độc ác và giả tạo, lừa dối che mắt bà Mạc.
Nhớ tới cô ta là cô lại nhớ đến cảnh mười năm trước bị đuổi đi, Mạc Cửu hận đến mức nắm chặt tay lại.
Cô cũng muốn giải thích rõ, thế nhưng không có chứng cứ, hơn nữa, từ nhỏ đến lớn Mạc Gia Di luôn có thành kiến với cô, khiến cô căn bản không thể nào vạch mặt Giang Ly.
Mạc Cửu ủ rũ, cảm thấy trên người hơi lạnh.
Có lẽ là do nghĩ nhiều quá, có chút cảm giác không thăng bằng.
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ.
Khoảnh khắc lúc Long Kình Thiên mở cửa phòng liền cảm giác hơi ẩm phả vào mặt.
Nhìn cô gái mạnh mẽ trước mặt, lúc này anh mới phát hiện, căn hộ hai phòng ngủ nhỏ này chỉ rộng bốn mươi mét vuông, mà căn phòng này lại còn ở mặt sau, quanh năm không có ánh mặt trời.
Quanh năm sống trong căn phòng như vậy, nhất là con gái, cơ thế nhất định sẽ yếu ớt và bị lạnh.
Thoáng nhìn thiếu nữ lộ ra gò má tái nhợt, Long Kình Thiên nhíu mày lần thứ hai, im lặng không nói bước vào.
Đây là lần thứ hai anh bước vào căn phòng nhỏ này. Thân hình cao lớn của anh vừa bước đến liền tạo thành một loại uy hϊếp mãnh liệt đối với căn phòng nhỏ này, cả căn phòng trông lại càng nhỏ hơn.
Long Kình Thiên không hề có tự giác bản thân là khách, ngay lúc Mạc Cửu còn chưa kịp phản ứng đã ngồi xuống sô pha.