Cô thực sự rất muốn nói với bà ta một câu, cô rất muốn nói, mẹ, bà nội đã mất rồi, chúng ta hãy sống thật tốt đi.
Cô cũng thực sự rất muốn nói với bà ta, mẹ, hãy tin con, chuyện mười năm trước thực sự không phải do con làm.....
Buồn cười là, Mạc Gia Di cũng sợ xuất hiện tình huống như vậy, nên bà ta không cho Mạc Cửu số điện thoại.
Sau khi về nhà, cô đố kỵ Giang Ly đã thay thế vị trí của cô.
Mà bây giờ, người mẹ ruột này lại thà tin tưởng lời người ngoài nói chứ không chịu tin cô.
Hơn nữa, nếu bà ta điều tra ra những chuyện này, lẽ nào lại không điều tra được cô đã bị nhà trường đuổi học rồi? Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt thi đại học, bất cứ một vị phụ huynh bình thường nào đều không phải đang nhanh chóng tìm một trường học sao?
Mạc Cửu nắm chặt tay, ký ức mười năm trước bị đuổi đi sống lại trong đầu, hận ý mà cô vốn cho rằng mình đã lạnh nhạt đang từ từ sinh sôi. Mạc Cửu hít một hơi thật sâu mới ép được cảm giác này xuống.
Chỉ là cô đột nhiên cảm thấy chán ghét cuộc sống như thế, ném quần áo trong tay vào thùng, Mạc Cửu lẳng lặng chờ. Thấy Mạc Gia Di mắng xong, đầu óc cô trống rỗng. Những lời Mạc Gia Di nói, trừ mấy câu phía trước ra, còn lại cô không nghe vào được một chữ. Sau đó, cô bình thản mở miệng nói: "Mắng xong rồi? Mắng xong rồi thì tôi còn phải đi học bài."
Mạc Gia Di ghét nhất là dáng vẻ này của Mạc Cửu, nó khiến bà ta có cảm giác như mình đánh vào cục bông. Bà ta gần như khàn giọng quát: "Tiểu Cửu, con nói chuyện với mẹ như thế hả?"
"Mẹ?" Mạc Cửu cười tự giễu, ngọn lửa trong mắt dần ứa ra: "Bà cũng biết bà là mẹ tôi à?"
"Con có ý gì?" Mẹ không phải là mẹ con thì là ai? Con, sao con lại biến thành thế này hả? Mẹ thực sự rất hối hận, sao mẹ lại sinh ra một đứa con gái như con chứ?"
"Ngại quá, tôi đã được sinh ra rồi, bà cũng không thể nhét tôi lại trong bụng được, ăn sống người khác như thế là phạm pháp đấy."
Nụ cười vô lại che đậy đi khổ sở dữ dội trong lòng. Mạc Cửu nói xong câu đó, xoay người liền thấy Giang Ly bưng hai chén trà xấu hổ đứng ở cửa phòng bếp, lúc Mạc Cửu nhìn mình, cô ta dịu dàng cười: "Tiểu Cửu, mẹ cũng là do quan tâm em, em....."
Nhìn dáng vẻ giả tạo của Giang Ly, nhớ lại những lúng túng khó xử vừa rồi của mình đều rơi vào trong mắt người phụ nữ này cơn giận đầy bụng không chỗ phát tác, Mạc Cửu nhìn về phía Giang Ly tức giận rống lên một tiếng: "Không cần cô mèo khóc chuột xen vào chuyện của người khác!"
"Con quá đáng rồi đấy! Lập tức xin lỗi Tiểu Ly mau!" Mạc Gia Di tức giận đến run cả ngón tay, toàn thân run lên.
Giang Ly lập tức đi tới đỡ lấy Mạc Gia Di: "Mẹ, mẹ đừng nóng giận, Tiểu Cửu cũng không phải cố ý."
"Hôm nay nó phải xin lỗi!" Mạc Gia Di được Giang Ly đỡ ngồi xuống, thở hồng hộc: "Tiểu Ly, mấy ngày qua con chịu thiệt thòi mẹ đều biết, nhưng bây giờ không thể tiếp tục nuông chiều nó nữa!"
Nói đến đây, Mạc Gia Di nhìn về phía Mạc Cửu: "Con phải xin lỗi Tiểu Ly, nếu không hai ngày này ở trong phòng suy nghĩ sai lầm của mình đi! Không được đi đâu hết!"
Không được đi đâu hết?
A, sợ rằng cái người gọi là mẹ này mấy ngày nay cũng chưa từng quan tâm đến cuộc sống của cô đi?
Trở lại ngôi nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô căn bản chưa từng ra khỏi cửa!
Khóe miệng Mạc Cửu nhếch lên, nhìn sâu vào Mạc Gia Di, sau đó quay đầu không nói một câu đi thẳng lên lầu.
Một lúc sau, Mạc Gia Di kêu quản gia mang cái thùng quần áo đưa vào cho Mạc Cửu.
Nhìn cái thùng đầy quần áo, Mạc Cửu cảm giác mình sắp điên rồi.
Cạch một tiếng khóa trái cửa, không ra ngoài nữa.