Chọc Nhầm Chàng Quân Nhân

Chương 37: Con gái riêng độc ác giả tạo nhà họ Mạc (4)

Mạc Cửu hít một hơi thật sâu ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt của Long Kình Thiên đang nhìn mình, cô nhún vai một cái thè lưỡi đi vào phòng, cửa phòng tắm "rầm" một tiếng bị đóng lại, cô bắt đầu tắm rửa.

Giữa hơi nước mờ mịt, Mạc Cửu nắm chặt hai tay thành quyền.

Muốn có con gái nên để Giang Ly gọi mình là mẹ? Hình như con gái của bà ta còn chưa chết mà!

Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng cảm xúc sôi trào cũng bị áp chế xuống, Mạc Cửu trùm khăn tắm tắt vòi sen chuẩn bị ra ngoài, nhưng cô lại nghe được tiếng nói chuyện truyền vào trong phòng.

"Rõ ràng con bé cố ý mặc đồ rách nát quay về làm mẹ tổn thương!" Trọng giọng nói của Mạc Gia Di ẩn chứa nghẹn ngào: "Từ nhỏ đứa bé này đã biết dùng thủ đoạn."

"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, nói không chừng Tiểu Cửu không có tiền thật. Hơn nữa ngoại thành phía đông vừa nhỏ vừa hoang vu, cơ bản chính là vùng sâu vùng xa, so với thủ đô, bảo mẫu ở đó chắc chắn không hiểu chuyện ăn mặc đâu." Giang Ly có lòng tốt nhắc nhở.

"Không có tiền? Mỗi tháng mẹ đều cho tiền con bé đủ để năm đứa học sinh trung học cộng lại dùng, tiền tiêu vặt một vạn, không tính tới tiền mua quần áo, một người như con bé có thể ăn bao nhiêu? Có thể không có tiền sao?" Mạc Gia Di thở dài.

"Mẹ, vừa vặn lúc trước con có mua mấy bộ váy, nhìn chiều cao của con và Tiểu Cửu cũng không khác biệt nhau lắm, hiện tại lấy đỡ cho Tiểu Cửu mặc đi."

"Haizz, tiểu Ly, sau này con nhường nhịn con bé một chút, con bé vẫn còn nhỏ nên không hiểu chuyện."

"Con biết ạ, mẹ yên tâm."

...

Bàn tay đặt ở chốt cửa phòng bất động.

Mạc Cửu cảm thấy tâm trạng đang đi đến giới hạn sụp đổ.

Bà Mạc ghét bỏ quần áo của cô làm bà ta mất mặt? Giang Ly cười nhạo cô không biết ăn mặc sao?

Ôi!

Tiền ăn cơm của cô phải chia năm xẻ bảy ra để trả tiền phòng, một học sinh trung học như cô có thể còn dư tiền đi mua quần áo sao? Cô không phải cây rung tiền!

Có điều hình như trong cuộc đối thoại của họ, bà Mạc nói mỗi tháng đều gửi chi phí sinh hoạt cho cô?

Nhưng mà tám năm trước lúc thím Lý rời khỏi biệt thự, rõ ràng bà ta chỉ vào trán cô mắng cô rằng Mạc Gia Di không nuôi nổi cô, đã rất lâu không chuyển phí sinh hoạt đến!

Chẳng lẽ thím Lý nói dối?

Mạc Cửu lắc đầu không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, cô mở cửa phòng đi ra ngoài, đúng như dự đoán trên giường đặt mấy bộ váy, nhãn hiệu vẫn còn chưa tháo, ở trên toàn là tiếng anh và tiếng Pháp, Mạc Cửu cũng không biết đọc.

"Tiểu Cửu, nhanh sấy khô tóc mặc quần áo xuống lầu, mẹ chờ con dưới lầu." Mạc Gia Di nhíu lông mày nhìn Mạc Cửu, nói xong liền thâm thúy lườm cô một cái, ánh mắt nhìn vào mấy bộ váy trên giường, ý tứ rất rõ.

"Bà Mạc, biết rồi."

Mạc Cửu cà lơ phất phơ đáp lại.

Mạc Gia Di ra ngoài.

Vốn lễ tế tổ tiên cũng không cần phải có mặt đầy đủ người trong gia đình, sau khi Mạc Gia Di và mọi người tiến vào từ đường thắp nhang xong liền chuẩn bị ngồi vào bàn ăn.

Mạc Cửu thay quần áo xong, lúc đến từ đường đã thấy mọi người thắp nhang hết, đầu tiên cô thắp cho bà nội một nén nhang sau đó yên lặng đứng đó ngắm nhìn bức ảnh của bà nội, im lặng không nói gì thật lâu mới đi đến sảnh lớn.

Ở trong bàn ăn, Mạc Gia Di ngồi ngay ngắn ở chỗ vị trí cao nhất, Giang Ly và một người đàn ông nhìn qua hào hoa phong nhã ngoan ngoãn ngồi phía dưới, vì trên bàn cơm còn có Long Kình Thiên nên cô hơi kiềm chế cơn tức giận của mình lại.

"Bây giờ là giờ nào rồi mà còn chưa đến?" Mạc Gia Di nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua phía trên lầu.

Giang Minh Viễn tình tính khá tốt, nghe bà ta nói thế lập tức thở dài: "Tiểu Di, từ nhỏ đứa bé này đã bướng bỉnh, em đừng dùng giọng này nói chuyện với con bé."

Mạc Gia Di nghe ông ta nói thế chỉ hơi nhíu mày chứ không trả lời.

"Mẹ, con xin phép lên xem một chút." Giang Ly hợp tình hợp lý đứng lên.