Ba người đi vào sảnh lớn, mới vừa tiến vào đột nhiên một người trong phòng bếp xông ra.
"Mẹ, có phải em Cửu đã về rồi không! Nãy giờ con bận loay hoay trong bếp nên không kịp nghênh đón."
Người đến mặc một cái quần dài màu trắng, bên ngoài mặc tạp dề hoa bao gọn vòng eo nhỏ bé lại, bộ dạng dịu dàng như một đóa hoa nhỏ.
Lúc cô ta nhìn thấy Long Kình Thiên con ngươi lập tức sáng lên, xấu hổ kêu một tiếng: "Anh Thiên."
Sau đó nhìn về phía Mạc Gia Di và Mạc Cửu, thân thiết tiến lên kéo cánh tay Mạc Cửu: "Em chính là Mạc Cửu đúng không, lúc em không có ở đây cả ngày mẹ luôn nhắc đến em, mẹ còn nói em thích ăn gà hầm nấm."
Mẹ?
Tròng mắt Mạc Cửu co rụt lại, ngón tay không tự chủ nắm chặt.
Mạc Cửu nghiêng đầu nhìn Mạc Gia Di, giống như nói đùa nói: "Bà Mạc, mười năm không gặp, từ lúc nào bà sinh cho tôi thêm một người chị vậy?"
Dù trên mặt nở nụ cười nhưng trong lời nói lại tràn đầy sự châm chọc và địch ý.
Long Kình Thiên dừng bước nhìn vào khuôn mặt sáng rỡ của cô, anh thấy trong mắt cô ẩn chứa ham muốn chiếm hữu.
Mạc Gia Di cười nói: "Đứa bé này nói gì vậy! Đây là chị Giang Ly của con, không lẽ con đã quên?"
Đương nhiên Mạc Cửu biết người trước mặt là ai, Giang Ly chính là con của người ba dượng của cô, người ba dượng này cũng chính là người đàn ông cuối cùng của Mạc Gia Di, trên danh nghĩa Giang Ly là chị của cô nhưng năm đó sau khi Giang Ly vào cửa, bà nội vẫn còn sống. Bà cụ Mạc là người cổ hủ truyền thống, có một sự chấp nhất không thể giải thích với chuyện máu mủ.
Cho nên khi Giang Ly theo chân Giang Minh Viễn vào cửa, địa vị của Giang Ly ở nhà họ Mạc luôn rất xấu hổ, bà cụ Mạc không cho Giang Ly gọi bà ấy là bà nội, chỉ được gọi là bà cụ Mạc, cũng không cho phép Giang Ly gọi Mạc Gia Di là mẹ, chỉ có thể gọi là bà Mạc, càng không cho phép Giang Ly gọi cô là em gái, chỉ có thể gọi là cô hai.
Lúc đó Giang Ly luôn cúi đầu, bộ dạng yếu đuối mỏng manh, ai cũng không ngờ cô gái nhìn trong trắng đơn thuần như đóa sen trắng này lại là...!
Nghĩ đến chuyện mười năm trước, ánh mắt của Mạc Cửu càng lạnh, ánh mắt nhìn Giang Ly giống như muốn đóng băng cô ta lại, mở miệng nói chuyện cũng có chút khó nghe.
"À, thì ra là kế nữ(*) nha!"
Kế nữ đồng âm với kỹ nữ, Mạc Cửu nói đến mập mờ không rõ.
(*) Con gái riêng.
Giang Ly giống như không nghe ra ẩn ý trong lời của Mạc Cửu, cô ta vẫn cười dịu dàng đi đến cầm một bên tay của Mạc Gia Di: "Mấy năm nay Tiểu Cửu không ở đây, mẹ rất nhớ em cho nên cuối cùng cho phép chị gọi mẹ là mẹ. Có điều bây giờ em quay về, cuối cùng mẹ cũng yên lòng rồi."
Lời này nghe như có ý lùi bước.
Nhìn xem, không tranh không đoạt, hợp tình hợp lý lùi bước, hành động lễ độ, dạng người như vậy ai mà không thích?
Hoàn toàn trái lại với cô, lời lẽ cay nghiệt, vừa vào cửa đã bắt đầu kɧıêυ ҡɧí©ɧ gây chuyện, rõ ràng sẽ làm mọi người hiểu lầm sự thật, mọi người sẽ nghĩ Mạc Cửu lăn lộn ở ngoài lâu năm dưỡng thành tính tình ngang bướng, cơ bản không hợp với nhà hào môn.
Mạc Gia Di vỗ vỗ tay Giang Ly: "Tiểu Ly à, từ nhỏ đứa bé này đã bướng bỉnh, con đừng chấp nhặt với con bé, con bé chỉ nổi lên cái tính ngang bướng của mình thôi."
Ngang bướng?
Mạc Cửu cười.
Tiếng cười xen lẫn giễu cợt vừa vặn vang lên sau khi Mạc Gia Di dứt lời, thanh thúy, vang vọng khắp phòng.
Trong chốc lát sảnh lớn bắt đầu an tĩnh đến quỷ dị.
Cũng ngay lúc này mọi người đều phát hiện ra một chuyện rất không đúng.
Biệt thự trang trí xa hoa cao cấp, Mạc Gia Di mặc đẹp, Giang Ly cũng vậy, thậm chí Long Kình Thiên cũng thế, tuy quần áo anh mặc trên người không quá sang trọng nhưng lại đơn giản mà hào phóng, vì quần áo đều là hàng xa xỉ cho nên cho dù mặc quần áo đơn giản cũng hiện ra vẻ cao quý.