Nhưng bạn bè hay người thân của cô thì chỉ có thể để cô bắt nạt mà thôi.
Giống như Long Kình Thiên, dù cô chê anh điên cuồng, chê anh kiêu ngạo, thế nhưng cô sẽ không để cho người khác tùy ý sỉ nhục anh!
Huống hồ anh còn là con trai của chú Long Cương Khánh. Mặc dù ấn tượng không sâu sắc nhưng cô vẫn nhớ loáng thoáng rằng lúc cô còn bé, chú Long đối xử với cô rất tốt, cho nên ở trong mắt Mạc Cửu, đương nhiên là Long Kình Thiên có tư cách nhận được sự che chở của cô!
Cô nắm chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng ken két, xoay xoay cổ, cất bước đi về phía Lâm Nhược.
Cô chỉ vừa nhúc nhích thì bả vai đã đột ngột bị người ta giữ chặt.
Mạc Cửu dừng chân, quay đầu lại với vẻ ngờ vực.
Người đàn ông phía sau không nhìn cô, một tay đặt trên vai cô, tay còn lại cầm điện thoại di động, đôi mắt lạnh lùng hơi rũ xuống.
"A lô? Tôi là Long Kình Thiên, trong vòng mười phút hãy phái một đội cảnh sát tới trường Nhất Trung ở ngoại thành phía đông." Chỉ một câu mệnh lệnh đơn giản, sau đó Long Kình Thiên cúp điện thoại.
Mạc Cửu ngẩng đầu lên nhìn anh, cả Lâm Nhược và Hàn Triều Dương, thậm chí là tất cả học sinh trong trường đều yên lặng nhìn anh, không ai dám hé răng tiếng nào.
Nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của Mạc Cửu, người đàn ông vẫn luôn im lìm kia lên tiếng giải thích: "Điện thoại cho đồn cảnh sát."
Lúc này Lâm Nhược mới kịp có phản ứng, vừa mừng rỡ vừa chậm rãi lên tiếng: "Đồng chí giải phóng quân, mặc dù Mạc Cửu không nên lừa gạt tình cảm của anh nhưng cũng không tới mức phải gọi cảnh sát chứ?"
Cô ta chỉ muốn bêu xấu Mạc Cửu, để Hàn Triều Dương chia tay với cô ấy mà thôi.
Nhưng nếu Mạc Cửu vào đồn cảnh sát thì chẳng phải là hết chuyện sao?
Lâm Nhược chỉ mềm lòng một chút rồi lại đắc ý ngay, cô nàng Mạc Cửu này bình thường thông minh tháo vát là thế, chắc là không ngờ mình lại chọc phải một nhân vật cao cấp thế này đâu nhỉ!
Chỉ trong khoảnh khắc, toàn trường trở nên im phăng phắc.
Người đàn ông tỏa ra khí chất lạnh lùng, thân hình cao lớn nổi bật giữa đám học sinh trung học, đối mặt với ánh mắt chăm chú của hơn một nghìn người mà anh chẳng hề có ý né tránh.
Bộ quân trang phẳng phiu càng làm nổi bật thêm vẻ lạnh lùng.
Mạc Cửu nhìn dáng vẻ này của anh, trái tim đột nhiên lỡ mất một nhịp.
Mãi rất lâu về sau cô mới biết rằng, thì ra yêu một người thực sự chỉ cần một giây đồng hồ.
Bầu không khí yên ắng một cách lạ lùng không kéo dài quá lâu, chỉ chừng năm phút sau, bên ngoài cổng trường vang lên tiếng còi xe cảnh sát dồn dập.
Mười chiếc xe cảnh sát màu xanh đậm lái thẳng vào trong trường, dừng lại ở cách đó không xa.
Cửa sau xe mở ra, lần lượt từng cảnh sát cơ động mặc đồng phục tác chiến màu đen nhảy xuống khỏi xe một cách dứt khoát, trên tay mỗi người vác một khẩu súng máy, đôi ủng da dưới chân giẫm bình bịch trên mặt đất, chỉ chớp mắt sau đó, cả đoàn cảnh sát đã ôm súng vây quanh các học sinh!
Biến cố này tới quá nhanh!
Toàn bộ học sinh trong trường còn chưa kịp có phản ứng!
Đoàn người đột nhiên bị đẩy ra, các cảnh sát cơ động mở ra một con đường giữa đám học sinh, hoặc cũng có thể là vừa thấy cảnh sát cơ động tới, tất cả học sinh đều tự giác nhường đường.
Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát màu xanh đậm bước tới.
Người đàn ông trung niên kính cẩn chào theo tiêu chuẩn quân lễ với Long Kình Thiên: "Chào thủ trưởng!"
"Chào ông, đã làm phiền rồi."
"Vì nhân dân phục vụ thôi, không phiền không phiền." Người đàn ông trung niên cười bắt tay với Long Kình Thiên.
Quân đội và cảnh sát vốn là anh em một nhà, hơn nữa thân phận của người trước mặt khá đặc thù, dù có là cục trưởng Cục Cảnh sát thì cũng không dám sơ suất chứ nói gì tới cục trưởng của một phân cục như ông ta?
Long Kình Thiên rất ít nói, hoàn toàn không có cái tính dong dài của quan to, cục trưởng chào hỏi với Long Kình Thiên xong thì xoay người ra lệnh: "Nghỉ."
Ông ta vừa ra hiệu lệnh, ba trăm cảnh sát cơ động đang vây quanh đám học sinh lập tức chuyển sang ôm súng, người đứng thẳng tắp, động tác đồng loạt, nhìn cách hành động của bọn họ thì biết ngay đây chẳng phải là một đội ngũ tầm thường!
Đây chính là đội cảnh sát cơ động mạnh nhất của lực lượng vũ trang khu phía đông đấy!