Câu nói này khiến tôi đứng hình tại chỗ, thần kinh căng chặt.
Bùi Húc vòng tới trước mặt tôi rồi đột nhiên nở một nụ cười xán lạn: “Chị đừng sợ.”
Tôi bị một câu nói không biết lớn nhỏ này chọc cười, sau đó cũng thả lỏng người rồi nhìn sang chỗ khác, quay người lại giương mắt nhìn cậu với vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Cậu nở nụ cười vừa ấm áp lại chân thành, nói: “Hi vọng chị bình an trôi chảy một đời, cầu gì được nấy.”
“Sao cơ?” Tôi tưởng mình nghe nhầm trong vô thức nhưng vẻ mặt của cậu đã nói cho tôi rằng, cậu ấy nghiêm túc.
Trái tim tôi như bị người ta lấy lông chim chọc nhẹ một cái.
Tôi nhìn sang chỗ khác, nói: “Đây là ước nguyện sinh nhật của em, không phải của chị.”
Cậu cúi đầu nhìn đồng hồ mà tôi tặng cậu trên cổ tay, rồi nói tiếp: “Thời gian rất vô tình, cho dù con người có liên tục chạy về phía trước thì sự cách biệt mấy năm vẫn cứ chặn ngang ở đó. Nhưng mới vừa nãy, em đột nhiên nghĩ ra, vì tiến lên phía trước mà yêu cầu thời gian dừng lại thì đó là điều không hề công bằng. Thời gian không đợi bất kì ai, nhưng lại cho tất cả mọi người cơ hội. Chị cũng biết là em rất kiên trì.”
Cuối cùng một đoạn lời nói không đầu không đuôi bị một câu “Em đi phòng bếp rửa bát” của Bùi Húc kết thúc một cách nhẹ nhàng.
Đêm nay, tôi mất ngủ.
Những ngày kế tiếp vẫn giống như kim đồng hồ đeo tay, liên tục trôi về phía trước theo quy luật.
Chúng tôi cũng không đề cập đến vấn đề thời gian nữa.
Bùi Húc thi đại học đạt điểm rất cao, hoàn toàn có thể đạt được mục tiêu vào học viện của cậu ấy.
Nhưng trước đêm cậu ấy điền vào tờ giấy nguyện vọng thì lại đột nhiên nói với tôi rằng định điền tên đại học ở đây.
Tôi không rõ nhưng vẫn bình tĩnh hỏi cậu: “Không phải lúc trước em muốn vào học viện luật tốt nhất trong nước sao? Với số điểm của em thì hoàn toàn không thành vấn đề, tại sao lại thay đổi ý nghĩ rồi?”
Cậu chần chừ một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Trường kia ở thành phố khác.”
“Vậy thì sao?” Tôi không hiểu, trường học ở nơi khác thì có liên quan gì, cậu ấy cũng không phải người có tính cách không dứt khoát.
Bùi Húc lại nhìn tôi, vẫn là cái nhìn ấy nhưng tôi đã hiểu ra bây giờ cậu ấy đang lo lắng điều gì.
Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ chỗ ban công ở phòng khác, tầm mắt lơ lửng giữa không trung, trong đầu hiện lên một loạt hình ảnh. Khi quay lại nhìn cậu, giọng điệu của tôi thật bình tĩnh: “Em còn nhớ, khi sinh nhật em nói gì sao?”
Giọng của cậu ấy hơi đứt quãng nhưng vẫn trả lời: “Nhớ rõ.”
Tôi cười, nói: “Nhớ là tốt rồi. Em còn trẻ, nên đi nhìn thế giới rộng lớn hơn, mở mang kiến thức, em sẽ gặp càng nhiều người tốt hơn. Đến lúc đó em sẽ nhận ra, hóa ra em còn có rất nhiều sự lựa chọn. Em đi thử nhé, được không?”
Hơi thở của Bùi Húc trở nên hỗn loạn, cậu không lên tiếng.
Tôi nghiêng người qua, nhẹ nhàng ôm lấy cậu: “Lần này nghe lời chị được không?”
Dường như cậu ấy đã khóc, giọng nói run rẩy: “Được, em đồng ý với chị, em sẽ đi nhìn. Nhưng em sẽ lấy thời gian chứng minh cho chị thấy đáp án và sự lựa chọn của em.”
Ngày Bùi Húc nhận được thư báo từ đại học, tôi không đi sân bay tiễn cậu.
Cuộc sống của tôi lại quay về khi còn một mình như trước, chỉ là số lần ngẩn người ở nhà bắt đầu tăng lên.
Chúng tôi vẫn giữ liên lạc, phần lớn thời gian đều là cậu ấy gửi những tin nhắn thoại rất dài nói về tình hình gần đây của cậu, thi thoảng tôi sẽ nhắn lại vài câu.
Qua kì quân sự không lâu chính là sinh nhật của cậu.
Xế chiều hôm nay, tôi không nói cho bất kì ai mà lập tức bay tới thành phố nơi cậu ở.
Đến trường học của cậu đã là buổi tối, tôi cũng không có ý định muốn gặp cậu, chỉ muốn xem trường cậu học.
Đúng lúc lại nhìn thấy cậu đang đi cùng với mấy người đi ra cửa trường, những người bên cạnh cậu chắc là bạn bè của cậu.
Tôi đứng trong đám người nhìn cậu, cậu ấy đột nhiên dừng lại rồi nhìn xung quanh một lúc.
Ngay trước khi cậu nhìn tới đây, tôi xoay người đi vào ngõ nhỏ bên cạnh.
Đêm đó vào 23 giờ 59 phút, ta nhận được tin nhắn của Bùi Húc: Hôm nay là sinh nhật em.
Tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại di động vừa nhảy sang một phút thành 0 giờ 0 phút rồi lại biến thành 0 giờ 1 phút…
10 giờ sáng hôm sau, tôi trả lời lại một tin: Sinh nhật vui vẻ, tối hôm qua chị ngủ sớm.
Bùi Húc không nói tiếp đề tài này nữa mà nói sang chuyện khác.
Trong khoảng thời gian đó tôi và cậu ấy duy trì một loại cân bằng mà cả hai ngầm hiểu.
Đến hai kì nghỉ lớn nhất là nghỉ đông và nghỉ hè, Bùi Húc đi tới nơi khác.
Cậu ấy mở một cái tài khoản phụ, đăng video về quá trình suốt dọc đường.
Phần lớn video đều là phong cảnh, nhưng thi thoảng sẽ có vài gương mặt trẻ tuổi xuất hiện, chắc hẳn là bạn bè của cậu.
Vào mỗi đoạn cuối cùng của video, cậu ấy sẽ xuất hiện một mình trong video rồi nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu như có người thì tốt rồi.”
Lâu ngày, có người đoán ở dưới video rằng chắc hẳn chủ video có người mình thích.
Diệc Hoan chụp màn hình lại những bình luận kia rồi gửi cho tôi kèm theo một câu: “Cũng không biết là đến khi nào ai đó mới có thể hiểu ra được.”
Tôi không trả lời mà chỉ xem lại video một lần rồi ấn lưu lại.
Đến năm ba, Bùi Húc có cơ hội đi theo giảng viên ở trường học, đi hỗ trợ cho những người cần được pháp luật bảo vệ.
Trong video của cậu bắt đầu có thêm những nhóm người khác, có tầm nhìn và suy nghĩ cũng khác.
Tôi nhìn cậu ấy lột xác từng bước, trở thành một người trưởng thành độc lập và ưu tú.
Vào năm bốn, trước đêm tổ chức lễ tốt nghiệp, Bùi Húc đăng lên vòng bạn bè một tấm ảnh có chiếc đồng hồ đeo tay mà tôi tặng cho cậu năm đó, ghi trạng thái là: “Thời gian không phải đáp án, nhưng đáp án giấu trong thời gian.”
Bùi Húc lấy thời gian bốn năm để nói lên đáp án và lựa chọn cuối cùng của cậu ấy.
Diệc Hoan, Thanh Thu và thầy Dương đều thả tim ở phía dưới.
Tôi đi tới mộ của mẹ Bùi Húc, dựa vào cạnh bia mộ của cô ấy rồi từ từ uống hết một chai rượu nhưng không nói một lời.
Vào ngày lễ tốt nghiệp, tôi tới trường học của Bùi Húc.
Lần này tôi đứng ở cửa trường học gọi điện thoại cho cậu.
Chuông vang lên một giây đã được kết nối, giọng nói Bùi Húc vang lên với vẻ sốt ruột lại chờ mong: “Chị ở đâu?”
Tôi nở nụ cười rồi đáp: “Ở cửa trường học.”
Đầu dây bên kia đột nhiên không còn tiếng động, sau đó là tiếng gió, tiếng hít thở.
Mấy phút sau, Bùi Húc xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Cậu chạy tới, sau khi nhìn chằm chằm tôi xong thì thở phào nhẹ nhõm, rồi bước từng bước về phía tôi.
“Em có lời muốn nói với chị.” Cậu nói với giọng đầy chắc chắn nhưng lại hơi thẹn thùng, “Em… em muốn một danh phận.”
Tôi nhìn cậu, nói: “Chị đồng ý.”
Cậu như không kịp hoàn hồn lại, ngơ ngác hỏi lại tôi: “Sao cơ?”
Tôi nén cười, lặp lại lần nữa: “Chị nói chị đồng ý rồi.”
Ngay sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cậu kéo tôi vào trong lòng rồi liên tục hỏi tôi: “Có thật không? Thật không?”
Cuối cùng, tôi đúng là hết cách, bèn nhón chân lên hôn cậu để cậu bình tĩnh lại.