Trong nháy mắt, Sở Quý Đình có cảm giác như mình đã nhìn thấy Vân Phi Phi mười năm trước, khi đó cô vừa bị Quý Thanh bắt nạt, cô sẽ chạy đến bên anh khóc lóc, nức nở tiếng gọi Đình ca ca.
Anh biết cô không sai, cô không có tội, nhưng mọi chuyện xảy ra đều vì cô, hai mạng sống, hai người thân duy nhất của anh, khi anh vinh quang hồi hương, khi anh có thể cho họ một cuộc sống tốt đẹp thì cả hai đều mất mạng, giây phút cuối cùng cũng không thể nhìn thấy mặt nhau.
Món nợ máu này, ngoài cô ra thì ai trả!
Ai có thể khiến anh buông bỏ oán hận trong lòng! ! Anh sẽ không gϊếŧ cô! Không gϊếŧ hết tất cả những người có quan hệ với Vân gia cũng đã là niệm tình xưa rồi!
"Tiểu nha đầu ngoan, em sợ cái gì? Khi còn nhỏ, em không phải thường xuyên khóc lóc nói không muốn gả cho Quý Thanh mà muốn gả cho Đình ca ca sao? Gả cho tôi, không phải liền bị tôi thao hay sao? Hiện tại không phải là được như ý nguyện rồi sao? Em khóc cái gì? " Sở Quý Đình dùng ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt vương trên mặt Vân Phi Phi, nở nụ cười an ủi cô.
Mặc dù Sở Quý Đình và Sở Quý Thanh cùng một mẹ sinh ra nhưng điểm khác biệt là Sở Quý Thanh trống giống cha còn Sở Quý Đình lại giống mẹ, mẹ anh là một mỹ nhân nổi tiếng, thậm chí so với Vân Phi Phi cũng không kém cạnh, bởi vậy mà Sở Quý Đình cũng tuấn lãng hơn người.
Một tiểu cô nương sáu, bảy tuổi đương nhiên cũng biết yêu cái đẹp, khi đó Vân Phi Phi thường nghe người lớn nói khi lớn lên muốn gả cô cho Sở Quý Thanh, mặc dù cô không hiểu hôn nhân có ý nghĩa gì nhưng cô biết nếu gả cho ai thì mỗi ngày đều sẽ ở bên người đó, khi đó cô thường khóc lóc nói rằng cô muốn gả cho Sở Quý Thanh mà muốn gả cho Sở Quý Đình.
Vân Phi Phi chán ghét tránh né tay Sở Quý Đình, run rẩy nói: "Tôi không muốn gả cho anh! Xin hãy để tôi đi!"
"Cô quả nhiên là cùng một hạng người với cha mình, nói không giữ lời sẽ bị trừng phạt." Sở Quý Đình thu lại nụ cười, ngón tay cái trượt từ trên mặt đến giữa hai chân cô gái.
Vân Phi Phi đang mặc qυầи ɭóŧ kiểu Tây, ngoại trừ vùng tam giác được che đậy thì địa phương khác đêu loã lồ ra bên ngoài.
Nam nhân không vội cởϊ qυầи lót của cô mà chỉ đặt ngón tay cái lên hoa huyệt cô, nhẹ nhàng ấn ấn, xoa bóp.
Chất liệu của qυầи ɭóŧ mỏng đến mức cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được sự thô ráp của đầu ngón tay, bàn tay người đàn ông không chỉ thô dày, chai sạn mà trên mu bàn tay còn có những vết sẹo hung dữ, trông cực kỳ đáng sợ.