Vân Phi Phi muốn vùng ra khỏi vòng tay của người đàn ông, nhưng anh lại ôm cô chặt hơn, bộ ngực mềm mại mềm mại của cô bị ép vào ngực anh, kề sát chặt chẽ đến thay đổi hình dạng, cơ thể thiếu nữ thoang thoảng mùi thơm thanh mát, cơ thể Sở Quý Đình trong chốc lát nhiệt huyết cuồn cuộn, vật dưới háng cũng không chịu nổi, đang có dấu hiệu thức tỉnh.
Nhưng ở trên xe phá tấm thân như hoa như ngọc này thì có tư vị gì, anh muốn chậm rãi chơi đùa, đương nhiên phải mang về phủ thống đốc từ từ hưởng thụ.
Anh đẩy cô ra, nụ cười trên mặt cũng biến mất, âm trầm nói: "Vô sỉ, hạ lưu sao?! Cô đang nói về người cha quá cố của mình à?! Vì bán con cầu vinh mà ép Quý Thanh và cha tôi vào chỗ chết. Thời điểm ông ta hối hôn chắc chắn không thể tưởng tượng nổi đứa con gái mà ông ta muốn bán với giá hời hôm nay lại chịu nhục dưới háng tôi.”
"Tiểu nha đầu, em nói, nếu đào tro cốt của lão ta lên, đem vào phủ thống đốc để lão ta nhìn xem nữ sinh mình nâng niu bị tôi tuỳ tiện thao làm như thế nào thì sao? Nếu phá thân, nhất định sẽ chảy máu, cơ thể em thể mềm mại như vậy, không chừng nuốt ngón tay tôi còn khó khăn. Nếu cắm đại dươиɠ ѵậŧ vào, không biết sẽ đổ bao nhiêu máu. Để cha em nhìn xem con gái mình trả nghiệt hắn gây ra như thế nào, em nghĩ sao?
Giọng điệu của người đàn ông không hề đáng sợ, bình tĩnh, nhưng mỗi lời nói đều khiến Vân Phi Phi dựng tóc gáy.
Mười sáu năm qua cô được cha mẹ bảo hộ chu đáo, chưa từng trải qua chút gian khổ nào, tính tình mềm yếu, thậm chí chưa từng cãi vã với người khác, trên môi luôn nở nụ cười, mềm mại ngọt ngào, đôi mắt thanh thuần trong suốt như pha lê, nhìn thoáng qua cũng có thể biết cô đã được bảo bọc kỹ đến nhường nào.
Bây giờ chỉ cần nghe Sở Quý Đình nói ra những lời đáng sợ như vậy, cho dù anh chưa làm gì, cô cũng sợ hãi đến mức toàn thân run lẩy bẩy, nước mắt không kìm được mà trào ra
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt vì sợ hãi, đôi vai gầy gò khẽ run lên, trông vừa mềm yếu vừa đáng thương nhưng cô càng như vậy thì Quý Đình lại càng muốn tàn phá cô, chà đạp cô.
"Không...không phải như vậy...cha tôi, ông ấy...chỉ là không muốn tôi đau khổ...ông ấy không có ý ép Quý Thanh và Sở thúc thúc vào chỗ chết." Vân Phi Phi nghẹn ngào giải thích , thân hình nhỏ bé run lên vì khóc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt, đôi mắt đỏ hoe vì khóc dường như lại có một nét đẹp buồn man mác khác.
Chẳng trách được mệnh danh là mỹ nhân đẹp nhất Giang Thành, dù khóc, dù cười hay tức giận đều xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.