Đương lúc Vân Phi Phi đang chìm trong ký ức thì bị tiếng cửa sổ mở cót két làm cho giật minh, kinh hoàng quay đầu lại.
Vừa quay người lại cô liền nhìn thấy một bóng đen xuyên qua cửa sổ, trong giây lát liền bị doạ sợ đến sắc mặt trắng bệnh, kinh hãi hét toáng lên.
Vân Phi Phi được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Giang Thành, danh xưng này chẳng mang lại lợi ích gì cho cô, ngược lại, không ít tên da^ʍ tặc quấy rối cô trước cửa nhà cô, khiến cô phải đi cùng mẹ mới dám ra ngoài.
Mấy năm trước, từ khi cô đến tuổi trổ mã, chưa có định thân, thậm chí còn có tên da^ʍ tặc trèo tường, đột nhập vào nhà để dụ dỗ cô, doạ mẹ cô sợ hãi tới mức phải bỏ ra số tiền lớn để thuê vệ sĩ canh của vào ban đêm.
Vân Phi Phi theo bản năng cho rằng chuyện kinh khủng năm xưa lại tái diễn, sợ hãi tới mức hồn bay phách lạc, đôi chân mềm nhũn không thể cất bước bỏ chạy.
Giây phút tưởng chừng như cô hoảng loạn đến gục ngã thì thì thân thể mảnh mai, mềm yếu bị vây quanh bởi một cái ôm ấm áp.
Mộ Thuấn Hoa che cái miệng nhỏ nhắn của cô lại, ấm áp nói: "Phi Phi, đừng sợ~~ Là anh đây."
Giọng nói nam nhân dịu dàng trong trẻo, sau khi Vân Phi Phi nhìn rõ người tới là Mộ Thuấn Hoa, cô vẫn kinh sợ đến chưa định thần lại được, run rẩy hỏi: “Thầy Mộ… sao… người lại đến muộn như vậy? Lại còn ... trèo vào nhà qua cửa sổ.”
“Nhà anh có nhiều quy củ, hôm trước mẹ anh còn nói trước khi cưới nhìn thấy cô dâu là điều xui xẻo, anh làm sao có thể tin vào chuyện vô lý như vậy? Anh rất nhớ em, lại sợ người khác bàn tán nên chỉ có thể đi vào qua cửa sổ."
Mộ Thuấn Hoa một tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Vân Phi Phi, tay còn lại ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, lòng bàn tay áp sát vào lưng dưới của cô, tựa như có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể dịu dàng của cô khiến anh không nhịn được mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Vân Phi Phi cảm giác được động tác thân mặt của người đàn ông, sắc mặt trong nháy mắt từ tái nhợt chuyển sang đỏ bừng, cô dùng hai tay đẩy Mộ Thuấn Hoa ra, rời khỏi l*иg ngực anh, ngượng ngùng nói: "Thầy Mộ, người đừng làm như vậy, ngày kia ~~ sau khi chúng ta kết hôn......"
"Nhưng anh không thể chờ được nữa, sớm muộn gì em cũng sẽ giao thân mình cho anh, sao còn phải suy nghĩ chuyện ngày một ngày hai? Phi Phi, em cũng đã tiếp thu nền giáo dục phương Tây, chúng ta không cần phải tuân theo những tục lệ cổ hủ đó. Anh nhất định sẽ nhẹ nhàng, sẽ đối với em thật tốt, đêm nay cho anh được không, hả?" Mộ Thuấn Hoa chậm rãi đến gần Vân Phi Phi, dùng tay giữ eo cô, cúi người khẽ cọ nơi chóp mũi cô, giọng trầm khàn ái muội thủ thỉ ngay bên tai cô.