Độc Sủng Hào Môn: Khắc Chế Boss Lạnh Lùng

Chương 12.1: Những kẻ đần sửng sốt

Ánh mắt anh chìm xuống, máu trong người sục sôi, anh đưa một tay lên giữa chặt đầu cô để hôn sâu hơn, tay còn lại vô thức vuốt ve tấm lưng mỏng manh, mềm mại, trắng mịn của cô.

Ngay khi anh chuẩn bị trở người và áp đảo Tô Vãn Hạ, thì hành động của anh đã bị cắt ngang bởi một tiếng sửng sốt.

Mục Anh Thần lập tức kéo chiếc chăn trên giường và quấn chặt lấy Tô Vãn Hạ.

Sau đó, anh quay đầu lại tối sầm mặt nhìn chằm chằm vào những người đang đứng ở cửa phòng ngủ.

Án Ức Nhu, Mục Phong, Quý Hoa và Mục Sơ Dương đứng hình ngay tại chỗ, không dám thở mạnh, trời ơi! họ đã nhìn thấy gì vậy?

Họ không có gì là không làm, người anh cả lạnh lùng cao quý và độc đoán của họ lại bị Vãn Hạ đè lên người, tin tức bùng nổ đến mức đã đánh mạnh vào trái tim mong manh của họ, đến nỗi khiến họ nhất thời khó mà tiêu hóa được.

Án Ức Nhu thì lại nhìn Tô Vãn Hạ ở trong chăn, Vãn Hạ bạo thật, thật không hổ danh là hoa khôi học giỏi của Đại học Hill, ngay cả người đàn ông lạnh như tảng băng và độc đoán này cũng bị cô cưa đổ, đúng là một nữ hán tử siêu cấp!

Sắc mặt Mục Anh Thần lại trầm xuống thêm một chút, mấy người họ mới cảm thấy lạnh buốt, nhiệt độ cả căn phòng sắp giảm xuống 0 độ C.

Lúc này họ mới nhận ra việc họ xông vào đã làm hỏng việc tốt của ai đó.

"À, tôi nghe Vãn Hạ khóc dữ dội quá, thấy không yên tâm nên vào xem thử." mấy từ phía sau Án Ức Nhu đã nói lí nhí không thành tiếng, sau đó dè dặt lui về phía sau Mục Phong và những người khác.

Mục Phong cười huề: “Họ bảo em mở đấy, không liên quan đến em.” Sau đó, anh ta chỉ vào Quý Hoa và Mục Sơ Dương.

Mục Sơ Dương vội xua tay: "Em có gõ cửa đấy, ở phòng khách cũng gọi anh, nhưng không nghe trả lời, bọn em còn tưởng đã xảy ra chuyện gì." Thật ra, anh ta đã muốn vào xem từ lâu rồi.

Sau đó thì trốn ra sau lưng Quý Hoa, Quý Hoa nhìn vào đôi mắt lạnh băng của Mục Anh Thần, không tự tin nói: “Tụi em đã có gọi thật đấy... hơ.” Bọn này không có ý phá hỏng việc tốt của anh, được chứ?

"Ra ngoài!" Mục Anh Thần lạnh giọng quát, Tô Vãn Hạ ở trong chăn ngẫu nhiên sờ mó lung tung trên người anh, vừa rồi suýt chút nữa là phá hỏng rồi.

Án Ức Nhu và những người khác tiu nghỉu chuồn ra ngoài như được kim bài miễn tử.

"Trời ơi! Cảnh tượng thật nóng bỏng, tin tức quá bùng nổ." Mục Sơ Dương vẫn chưa lấy lại bình tĩnh liền kêu lên một tiếng.

"Haizz, chỉ có Vãn Hạ mới dám đối xử với anh hai của chúng ta như vậy."

"Đúng đó, không ngờ 6 năm rồi anh hai vẫn chiều chuộng cô ấy như vậy"

“Khắc tinh của anh hai nhất định là Vãn Hạ,” Quý Hoa lại thốt ra câu nói này.

Lúc này, Án Ức Nhu mới hoàn hồn lại, cô ấy không phải nhân viên của Mục Anh Thần, sao cô ấy lại phải sợ như vậy, hơn nữa Mục Anh Thần đã đè lên người Vãn Hạ mà không có sự đồng ý của cô, ơ. Không đúng, là Vãn Hạ đè lên người anh, chết tiệt, chẳng phải hai bên đều tự nguyện sao? Cô ấy có tư cách gì mà ngăn cản...

Trong phòng, Tô Vãn Hạ bỗng cảm thấy dạ dày quặn lên, vốn là người thích sạch sẽ, cô lờ mờ đứng dậy đi tìm phòng vệ sinh, Mục Anh Thần thấy cô có gì đó không ổn, muốn bế cô lên nhưng cô đã giãy giụa tự mình ra khỏi giường và bụm miệng lại bước đi loạng choạng.

Lúc này anh mới hiểu cô muốn làm gì nên đã đỡ cô vào phòng tắm, Tô Vãn Hạ đã nôn mửa, Mục Anh Thần cau mày vỗ nhẹ vào lưng cô, người phụ nữ này không uống được rượu, uống say sẽ hành hạ người khác đến chết đi sống lại.

Có lẽ Tô Vãn Hạ đã thực sự mệt mỏi, sau khi nôn xong, cô mềm nhũn dựa vào người của Mục Anh Thần, mắt cũng không thể mở lên.

Mục Anh Thần cẩn thận giúp cô lau chùi sạch sẽ, sau đó bế cô lên giường, đắp chăn cho cô, lúc này cô khẽ rên hai tiếng rồi chìm sâu vào giấc ngủ.