Độc Sủng Hào Môn: Khắc Chế Boss Lạnh Lùng

Chương 7.2 : Buổi tiệc tối 2

Một lát sau, Quý Hoa gõ cửa đi vào, "Anh." Lúc này anh ấy không cần hỏi tìm anh ấy có chuyện gì, làm cái gì, chỉ cần chờ đợi phân phó là được rồi, đây cũng là phong cách xử lý mọi chuyện của Mục Anh Thần , chuyện một khi đã quyết định, mặc kệ ai cũng không thể thay đổi.

Mục Anh Thần cũng không nhìn anh ấy, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía ngoài, nhìn ngọn đèn được thắp sáng; "Chuẩn bị một chút, 20 phút sau đi tới chỗ tổ chức yến hội kiến trúc sư."

Quý Hoa nghe được lời nói của Mục Anh Thần thì ngạc nhiên trợn to hai mắt, sớm một tháng trước không phải đã sắp xếp để cho anh ấy đi ra mặt ký hợp đồng sao? Hôm nay sao lại muốn đích thân đi? Anh ta cũng không nghĩ công trình đảo Bali quan trọng đến mức anh phải đích thân đến đó.

Thật lâu không nghe được Quý Hoa đáp lại, Mục Anh Thần không khỏi xoay người, nhìn chằm chằm anh ấy.

Lúc này anh ấy mới lấy lại tinh thần, há miệng đáp vâng, sau đó lại giơ lên một đầu ngón tay, chỉ vào cái mũi của mình: "Vậy em thì sao?"

Mục Anh Thần liếc nhìn anh ấy: "Cùng đi."

"Được, vậy em phải đi chuẩn bị. " Vẻ mặt Quý Hoa khó hiểu đi ra ngoài.

Mục Anh Thần lại cầm tấm thiệp vàng kim lên xem, nhìn chằm chằm hàng chữ trên đó mà xuất thần, đáy lòng không khỏi yên lặng nhớ tới cái tên người con gái biến mất 6 năm trước: Tô Vãn Hạ.

Mà lúc này Tô Vãn Hạ đang ngồi ở trong góc bàn tán về sắc đẹp của trai gái ở các quốc gia.

"Vãn Hạ, người đó là người Mỹ sao? Thật là cao, rất đẹp trai nha."

"Ừ, anh ta là một kỹ sư nổi tiếng. "

"Còn người đó, người có làn da rất trắng, ánh mắt nâu kia kìa. "

"Anh ta ở nước Pháp, là kiến trúc sư."

"Oa, Vãn Hạ, sao ai cậu cũng biết vậy. " Án Ức Nhu ngạc nhiên nhìn Tô Vãn Hạ.

Tô Vãn Hạ khẽ mỉm cười: "Làm nghề như tụi mình, nhất định phải biết rõ những người đó là ai chứ. "

"Vậy còn cậu, cuối cùng thì cậu làm cái gì?" Kể từ khi thấy tấm thiệp mời màu vàng kim của Tô Vãn Hạ, cô ấy vẫn luôn thắc mắc vấn đề này.

"Mình hả, mình không phải là một thiết kế sư nhỏ sao. "

"Mình không tin. "

"Mình là một người sống sờ sờ ở trước mặt cậu, còn lừa cậu sao. "

"Cũng phải hì hì" Án Ức Nhu quyết định không hề thắc mắc cái vấn đề này, ánh mắt dời về phía đại sảnh.