Xuyên Sách Thành Người Vợ Pháo Hôi Của Nam Chính

Chương 14

Hơn nữa cô càng khóc càng thương tâm, cô phát tiết hết tất cả nỗi ấm ức, bất an và sợ hãi trong lòng ra.

Làm cảnh sát già mấy chục năm, loại người nào chú ấy cũng gặp qua rồi, liếc mắt một cái đã biết cô không hề nói dối. Nếu cha thật sự chết vì tai nạn, không thể nghi ngờ rằng đó là trời sập đối với cô gái nhỏ như cô. Về mặt tình cảm có thể tha thứ cho việc cô ngồi sai xe lửa.

Lòng nghi ngờ của cảnh sát già đã vơi hơn nửa, chú ấy an ủi cô: "Người chết không thể sống lại. Bố cháu mất rồi, cháu làm chị cả, càng phải kiên cường hơn."

Diệp Ninh sụt sịt, khóc một hồi, cô thoải mái hơn nhiều. Cô nhìn cảnh sát già tiếp tục nói: "Cháu biết. Cháu ở thành phố An Khánh sắp xếp quần áo của bố cháu, tính về quê lập mộ chôn di vật của bố. Lúc tết bố cháu vẫn tốt, nói là đi ra ngoài để kiếm tiền đóng học phí cho cháu và hai đứa em. Mới ba tháng, người đã mất rồi. Ở quê không có điện thoại, hai đứa em của cháu còn chưa biết. Cháu quá đau lòng nên mới mua sai vé xe lửa, chờ cháu bình tĩnh mới phát hiện cháu ngồi sai xe lửa rồi. Đồng chí cảnh sát, cháu không có trốn vé, tiền vé xe lửa cháu cũng mua rồi. Cháu phát hiện mình ngồi sai xe lửa cho nên mới xuống ga này, muốn mua vé xe lửa về nhà ở tỉnh Nam Giang. Năm nay em gái cháu mới mười lăm tuổi, còn có đứa em trai tám tuổi, gia đình đã ra ở riêng từ lâu. Cháu phải về nhà, không có bố mẹ, trong nhà còn hai đứa em, nếu chúng xảy ra chuyện gì, cháu biết nói sao với bố cháu đây?"

Tuy rằng lợi dụng lòng thương người của người khác không tốt, nhưng thời đại này đột nhiên xuống xe lửa lại đột nhiên muốn mua vé trở về tỉnh Nam Giang, dù sao cũng phải tìm lý do chính đáng, bằng không cô sẽ trở thành phần tử khả nghi và bị bắt lại. Một khi cô bị phán là gián điệp, mạng nhỏ của cô thật sự toi rồi.

Cảnh sát già gật đầu, thấy Diệp Ninh vẫn đang khóc, chú ấy không có tiếp tục hỏi.

Thật ra điểm đáng ngờ còn rất nhiều, ví dụ như tại sao cô có thể mua được vé xe lửa từ thành phố An Khánh đến Dương Thành. Nói tiếp, một ngày một đêm, nhiều trạm như vậy, cần thời gian dài như vậy mới phát hiện cô ngồi sai sao?

Nhưng nhìn cô không giống như nói dối, còn cần xác minh.

Chú ấy gọi điện đến trường học của cô, xác nhận trong trường học có người tên Diệp Ninh không. Giáo viên còn tưởng rằng cô xảy ra chuyện gì, nghe nói là ngồi sai xe lửa, hơn nữa là đến Dương Thành, giáo viên lập tức thở dài một hơi.

"Có thể là con bé đi tìm mẹ."

Hóa ra người mẹ thanh niên trí thức của cô ở Dương Thành. Cảnh sát già ngầm hiểu, nói vài câu với giáo viên rồi cúp máy.

"Chú đã liên lạc với trường học của cháu, không có vấn đề gì. Một lát chú sẽ cấp chứng minh cho cháu, dùng chứng minh này để mua vé xe lửa, về nhà trước rồi nói sau." Đối với cô gái nhỏ vừa mới đột ngột mất cha, ai cũng sẽ có vài phần khoan dung.

"Cảm ơn chú. Cái đó, người bán vé nói nhanh nhất là sáng ngày mốt mới có xe lửa, có chuyến sớm hơn không ạ? Cháu ra ngoài vội vàng, bây giờ không biết em gái và em trai ở nhà ra sao rồi." Diệp Ninh lo lắng nói.

"Chú sẽ thử hỏi giúp cháu." Cảnh sát già thấy sắc mặt cô ửng đỏ không bình thường: "Có phải cháu bị bệnh không?"